Dạ Hành Ca

Nến bạc khẽ cháy, một giọt sáp lăn xuống, từ từ đọng lại trên giá cắm nên sáng loáng.

Cô bé thấy lạnh, mơ hồ tỉnh dậy dụi mắt, dịch lại gần mẫu thân hơn.

Nữ nhân xinh đẹp yếu ớt nằm trên giường, ánh mắt u ám đã không còn tiêu cự. Cô bé siết chặt chăn giương mắt nhìn lên, thấy đôi môi tái nhợt của mẫu thân khô đi thì vội nhảy xuống giường, leo lên băng ghế rót một ly nước, run run bưng qua.

“Mẹ ơi, nước.”

Ánh mắt lạnh băng khẽ động, chợt sự ấm áp tràn ra, “Phiên Tiên ngoan, mẹ không khát.”

Cô bé ngẩn ngơ, ngoan ngoãn đặt ly xuống, chui vào cạnh mẹ san sẻ độ ấm.

“Mẹ ơi, bao giờ thì chúng ta có thể rời khỏi nơi này ạ?”

Nữ tử im lặng không đáp, chỉ khẽ nghiêng đầu dựa vào mái tóc mềm mại của con gái.

“Ở đây lạnh quá.” Cô bé bĩu môi than, “Con nhớ nhà.”

Giương mắt nhìn mặt mẹ, cô bé lại thấp giọng hỏi, “Thật sự không thể gặp lại cha ạ?”

“Phiên Tiên có hối hận không?” Giọng nữ tử rất dịu dàng, cúi đầu nhìn gương mặt non nớt.

Cô bé nhớ lại câu hỏi của mẫu thân trước khi rời đi, bèn lắc đầu, “Phiên Tiên muốn ở với mẹ cơ, cha là nam mà, còn mẹ không thể không có người ở cạnh được.” Nói tới nói lui, đôi mắt sáng chợt nháy một cái, ủ rũ, “Nhưng con cũng rất nhớ cha.”

“Là lỗi của mẹ.” Nữ tử nói nhỏ, vô cùng hối hận, “Mẹ nên để con ở lại Dương Châu mới phải.”

“Mẹ!” Cô bé sợ hãi, thấy mẫu thân khóc thì vội vã giơ tay ra lau, “Sao mẹ lại khóc ạ, là con không tốt, con không nhớ cha nữa, mẹ đừng khóc mà…”

Cố nén đi cơn chua xót trong lòng, đôi mắt ngấn lệ nhìn thẳng vào bé con, không dám nghĩ đứa bé này sẽ phải đối mặt với số mệnh thế nào. Dù rất được yêu thương cưng chiều, nhưng Phiên Tiên lại rất hiểu chuyện, một năm nay đi theo nàng sống đầu đường xó chợ phải chịu không ít khổ sở, vậy mà còn thường xuyên an ủi mẫu thân, sợ nàng đau lòng nên lúc nào cũng giả làm mặt hề, thậm chí còn không nhắc đến phụ thân mà mình không muốn rời xa nhất.

Là lỗi của nàng, chỉ vì bản thân ích kỷ mà đưa con rời xa sự bảo vệ tỉ mỉ chu đáo, để rồi bị bắt đến nơi quỷ quái này, không còn đường lẩn trốn.

Nàng không quan tâm mình sống chết ra sao, nhưng… Phiên Tiên phải biết làm thế nào đây.

Gã giáo vương đó đã nói rất rõ, nếu không theo thì không biết Phiên Tiên sẽ gặp chuyện đáng sợ cỡ nào, nhưng theo thì sao đây.

Trong đôi mắt sáng ẩn chứa tia sáng lạnh lẽo.

Dù để mặc kẻ khác dày vò cũng không giữ được con gái. Võ công của nàng đã hỏng rồi, đã không thể luyện lại nữa, không có sức mạnh, chỉ có thể rơi vào kết quả bi thảm trong hố ma này. Dung mạo Phiên Tiên quá đẹp, đến khi lớn lên ắt sẽ bị dòm ngó, chắc chắn không thể nào chạy thoát được bàn tay dâm tà.

Chỉ cần nàng còn sống, Phiên Tiên sẽ trở thành quân cờ khống chế nàng, hay là hơn mười năm sau, nàng lại biến thành quân cờ khống chế Phiên Tiên… Ánh mắt lạnh lùng như chọc thủng vách tường, nhìn thấy tình cảnh ở sân uyển khác.

Nếu nàng chết, có lẽ Phiên Tiên sẽ bị giữ lại đây nuôi giưỡng, lớn lên thành nữ nhân trong Mị viên, trở thành công cụ để đám nam nhân thỏa sức hưởng lạc, nhưng… có thời gian, có cơ hội, có lẽ có thể thoát được…

Phiên Tiên mới năm tuổi, một mình phải sinh tồn trong hoàn cảnh đáng ghét nơi này…

Nàng khó nhọc vuốt ve gò má con gái, quyến luyến không buông.

Nếu người kia biết con gái lưu lạc đến đây, ắt hẳn sẽ đau thấu tim gan. Liệu lúc này có còn đang vô vọng tìm kiếm? Lúc rời đi, có phải nàng nên để lại lời vài câu, nói cho chàng biết mình không hề hận chàng?

Dù chàng đã lừa nàng.

Che giấu thực tế đã có vợ con, nhưng lại cho nàng cuộc sống mấy năm như trong mơ, cho nàng một bảo bối đáng yêu thế này, nàng thật sự không hận chàng. Lúc đi lại như chạy trốn hơn, nàng không dám đem theo bất cứ thứ gì có ký ức về chàng, chỉ có con nhỏ còn thơ là không nỡ bỏ.

Xin lỗi chàng, thiếp sắp chết rồi.

Xin lỗi chàng, đã để chàng đau lòng.


Thiếp xin lỗi vì đã đem Phiên Tiên chàng yêu thương nhất rời đi, rồi lại đưa con đến nơi địa ngục này.

“Phiên Tiên.” Âm thanh êm ái khẽ gọi.

“Mẹ?”

“Hứa với mẹ một chuyện nhé.”

“Gì ạ?”

“Dù sau này có xảy ra chuyện gì, con cũng không được tự làm thương bản thân, cũng không được tự vẫn.”

“Tự vẫn là gì ạ?” Đứa bé u mê không hiểu.

“Hứa với mẹ nào.”

“Vâng.”

“Ngoài hóa nhập vào thánh hồ thì người Thương Ngô quốc không thể tự vẫn, nếu không sau khi chết thần hồn mãi mãi bị lửa thiêu đốt, nếu con tự vẫn, mẹ sẽ vào địa ngục thay con, nhớ rõ đấy.”

“Mẹ…” Cô bé run run không hiểu lắm, nhưng lại cảm thấy sợ.

“Phiên Tiên đừng sợ nào.” Nữ nhân hôn lên trán con, sắc mặt tái mét nhưng rất bình tĩnh, “Mẹ sẽ tạm thời phong tỏa trí nhớ của con, nhớ quá nhiều sẽ làm con chịu khổ.”

Nàng đọc lại khẩu quyết công pháp, giảng giải rất tỉ mỉ, lại để con gái lặp lại một lần, cho tới khi chắc chắn đã nhớ làu làu thì mới dặn dò tiếp.

“Công phu này rất nguy hiểm, sau này lúc luyện nhất định phải cẩn thận, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không được luyện tới cùng. Khi đã thoát khỏi hiểm cảnh sống yên bình, thì đừng do dự gì cả, lập tức phế nó đi, nếu không nó sẽ hại ngược lại mình. Sau khi về cha sẽ bảo vệ con.”

Cô bé cái hiểu cái không gật đầu, nhìn vào gương mặt đầy thương yêu lại không đành lòng của mẫu thân.

Nến đã cháy hết, trên cửa sổ lộ ra ánh nắng ban mai, nữ nhân đưa mắt nhìn rồi lại cúi đầu.

“Phiên Tiên, tha thứ cho mẹ vì đã để con chịu khổ nhiều như thế.” Đôi mắt đong đầy thương yêu ấm áp nhìn con gái cưng, “Sau này nhớ lại nhất định con sẽ rất khổ sở, nhưng con phải nhớ kỹ đây là ý của mẹ, mẹ mượn tay con tự vẫn thì mới không xuống hỏa ngục, là con giúp mẹ, dù người khác có nói thế nào thì con cũng không sai.”

Nhìn con gái dần hoảng sợ, nàng lại không muốn rời xa.

“Phiên Tiên, hôn mẹ nào.”

Cô bé nghe lời tiến lại gần hôn lên mặt mẹ, đang định mở miệng thì con ngươi xinh đẹp bỗng lấp lánh ánh nước, rồi trong nháy mắt trở nên trống rỗng.

Soạt.

Nàng đột nhiên bật người ra, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống trán.

Trong khoảnh khắc giá nến cắm thẳng vào ngực, trên tay dường như lưu lại dòng máu ấm áp.

Trái tim đập mạnh cuồng loạn, vô số hình ảnh rời rạc chạy quanh trong não, trí nhớ bị phong tỏa nhiều năm trước bỗng chợt tuôn trào, cơ thể bất giác run rẩy.

“Ca Dạ!” Thiếu niên đỡ vai nàng ngạc nhiên hô lên, “Muội sao thế?”

Bả vai gầy gò run lên, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, y chưa từng thấy nàng có vẻ thất thố như thế lần nào.

Đầu đau nhức liên hồi, bên tai vo ve ầm ĩ không nghe thấy gì, chỉ có dung nhan yên tĩnh của mẫu thân, đôi mắt sáng lại dần mất đi thần thái, tựa như đóa hoa trắng lìa cành, cánh tay vô lực rũ xuống.

“Ca Dạ!” Trong bóng tối như có người đang gọi.


Ca Dạ?

Không đúng, nàng là Phiên Tiên mà.

Rõ ràng… Mơ màng cụp mắt xuống, chìa đôi tay bé nhỏ ra, trên ngón tay có vết chai mỏng và cả màu đỏ tươi đầy đáng sợ.

Máu của ai thế này?

Nàng nhảy ra khỏi sơn động đang ẩn náu, rồi lại nhảy lên một cây nôn mửa liên tục, nôn ra cả dịch mật, mà chóp mũi vẫn ngửi thấy mùi máu tanh.

“Ca Dạ!”

Trong cơn hoảng hốt tìm một con suối, ra sức rửa tay rửa mặt, từng dòng máu tan ra trong nước rồi biến mất. Rốt cuộc nàng cũng dừng tay, mặt nước trong vắt như gương, phản chiếu gương mặt của một cô gái.

Là ai?

Cô gái chừng mười tuổi này là ai?

Thiếu niên lo lắng đứng sau lưng là ai?

Rõ ràng nàng chỉ mới năm tuổi… Mẫu thân…

Không cách nào nghĩ tiếp nổi, bóng tối nặng nề bao trùm lấy nàng.

“Ca Dạ, tỉnh lại đi, muội đã ngủ cả ngày rồi.” Có người vỗ vào mặt nàng.

Cuối cùng cũng cựa mình dậy từ trong uể oải nặng nề, mơ hồ nhớ lại chuyện đã qua.

Nàng… đã dùng đôi tay này giết chết mẫu thân.

Nàng là Ca Dạ.

Nàng đã mười một tuổi.

Mù mờ nhìn thiếu niên lo âu, nàng thốt ra một cái tên.

“… Hoài Y…”

“Đang ngủ ngon giấc lại đột nhiên nhảy cẫng lên, tự dưng sợ hãi rồi lập tức bất tỉnh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Thiêu niên đặt tay lên trán nàng, vẫn không yên tâm, “Có phải thời gian này truy sát căng quá nên làm muội rối loạn không?”

Còn chưa kịp đợi được câu trả lời thì trong cánh rừng gần đó truyền đến tiếng nhổ cỏ, mấy mũi tên cắm thẳng vào cạnh họ, không kịp hỏi tiếp, y lập tức kéo cô gái lắc mình bay đi.

“Chạy!”

Ngơ ngác nhìn truy binh đằng đằng sát khí sau lưng, nàng lảo đảo đi theo, cơ thể nhẹ bẫng khiến mọi thứ không hề khó nhọc, đằng trước lại xuất hiện thêm mấy người, thiếu niên hừ một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm sáng tuyết chém đến, chỉ thoáng chốc mưa máu văng đầy.

“Ca Dạ, rốt cuộc muội làm sao thế?” Thiếu niên ôm lấy cánh tay bị thương, ngạc nhiên nhìn người trên cây, “Thậm chí còn không đối phó được mấy tên này.”

Nàng yếu đuối che mặt, như thế nào cũng không nói ra được, tay run tới nỗi không thể nhấc được kiếm.

Đây là thanh kiếm nàng quá quen thuộc từ lúc còn nhỏ, là vật quý giá được mẫu thân cất giữ cẩn thận, một năm trước ma xui quỷ khiến lại vào tay nàng, không biết đã lấy đi bao nhiêu tính mạng.


Cả người nhuộm đầy máu, dù tắm mấy cũng không rửa trôi được máu đỏ.

Mẫu thân đã đoán đúng hết rồi, chỉ là không nghĩ đến nàng sẽ được huấn luyện trở thành một sát thủ máu lạnh vô tình.

“Ca Dạ.” Thiếu niên nâng mặt nàng lên, dò xét đôi mắt đen đầy hỗn loạn, “Không thể tiếp tục vậy được, nếu không thì khó mà sống để về lắm, chí ít còn có ba toán truy binh, dựa vào một mình ta không được.”

“Ta biết…” Nàng vô cùng hận mình, âm thanh thốt lên đều phát run.

Ánh mắt của Hoài Y vừa nghi ngờ lại lo lắng, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt, cúi gục đầu như trốn tránh.

Một lúc lâu sau mới nghe thấy thiếu niên thở dài một tiếng rồi im lặng, dẫn nàng đến mé nước rửa sạch hai tay, rồi lại lấy lương khô đưa nàng, “Ăn chút gì trước đi, đã một ngày muội chưa ăn gì rồi.”

Nàng nghẹn họng, gặm mấy cái vô vị, vách dạ dày mỏng quặn thắt không muốn tiếp nhận, mùi vị của thịt khô trở nên vô cùng buồn nôn, nàng cố sức nuốt xuống, nhưng vẫn không nhịn được nôn cả ra ngoài. Quả thật không ăn gì, khó chịu đến chết cũng chỉ nôn ra được mấy ngụm nước, Hoài Y lần nữa cứng người.

Nàng thờ thẫn đi theo người trước mặt, biết bản thân đã trở thành kẻ phiền toái.

Mấy lần vòng vây ập đến đều do Hoài Y che chở nàng, nàng không thể dùng nổi kiếm, không ăn được thịt tươi, thậm chí còn sợ máu. Nhưng như thế mà vẫn là Thất Sát, chính nàng cũng cảm thấy vô cùng tệ hại.

Hoài Y hỏi rất nhiều lần, song nàng lại chẳng biết phải nói ra sao. Nàng không muốn quay về Thiên Sơn, muốn chạy trốn thật xa, chạy tới nơi không có ác mộng không còn giết hại, trốn tránh thực tế đáng sợ.

Nhưng nàng không thể làm như vậy, Hoài Y phải trở về, nàng đi rồi thì Hoài Y làm sao đây.

Hơn nữa… nàng có thể đi đâu đây.

Nàng vẫn còn nhớ phụ thân, cũng biết nhà ở Dương Châu, nhưng vậy thì sao.

Đã qua nhiều năm rồi, ai có thể chắc chắn phụ thân còn nhớ nàng không, cả ca ca kia.. nhất định sẽ khiến phụ thân thích hơn nàng… Nàng đã giết mẫu thân, không một ai sẽ tha thứ.

“Ca Dạ!” Thiếu niên bỗng ôm lấy nàng lăn xuống sườn núi, rừng cây rậm rạp che đi tầm mắt của kẻ truy lùng, bọn họ lẳng lặng ẩn nấp, cho đến khi kẻ tìm kiếm rời đi hẳn.

Y giữ vai nàng, hô hấp ở ngay bên tai, nhịp tim đập đều đặn. Đây là đồng bạn cùng xông ra từ Tôi Phong doanh, lén để nàng gọi tên thật của y, nói như vậy sẽ không quên mình là ai. Mà hôm nay nàng nhớ lại quá khứ, lại thật sự làm liên lụy.

Hoài Y im lặng nhìn cô gái bên người, cơ thể nhỏ bé vẫn đang run rẩy, không còn sự quả quyết bình tĩnh thường ngày, y không hiểu điều gì đã khiến nàng thay đổi trong một đêm, trở nên khiếp sợ, lùi bước, như một đứa trẻ thông thường.

Nàng thật nhỏ.

Trên danh nghĩa nàng là chủ nhân của y, sự vô tình thường ngày khiến y quên mất nàng vẫn còn là một đứa trẻ, nếu không phải ở Ma giáo đáng chết thì nàng hẳn sẽ học thêu học đàn, chơi đùa vui vẻ với những người bạn đồng trang lứa.

Mà thực chất nàng lại là tinh hoa trong số sát thủ, dõi mắt khắp các nước Tây Vực không một ai dám xem thường, che giấu dưới tướng mạo yếu đuối đáng yêu này là sự tôi rèn trải qua trăm ngàn băng sương. Rốt cuộc là ác mộng thế nào lại khiến nàng mất đi kiềm chế, hoàn toàn lệ thuộc vào sự bảo vệ của y, yếu đuối cùng cực?

Đường về chuyến này vô cùng vất vả.

Nhưng…

Y rất muốn cứ thế mãi.

Có điều với dáng vẻ này thì nàng không thể sinh tồn trong giáo được.

Trải qua hiểm trở, khó khăn lắm mới về Thiên Sơn, nhưng nàng vẫn không khôi phục.

Cũng may mọi thứ vẫn như trước, ngoài y ra, không một ai biết nàng đã thay đổi, không biết tình hình trước mắt phải kéo dài bao lâu. Y sốt ruột tìm kiếm, thấy nàng đêm khuya cuộn tròn người dưới chân giường mới biết nàng vẫn chưa thoát khỏi ác mộng, gương mặt nhỏ nhắn đầm đìa mồ hôi, nhưng vẫn không chịu nói rốt cuộc đã mơ thấy gì.

“Không phải sợ.” Y chỉ có thể nhẹ dỗ, trong bóng tối dày đặc trước bình minh, nhẹ nhàng trấn an người thất thường bên cạnh, “Ta ở đây.”

“… Hoài Y…” Âm thanh yếu ớt như con thú nhỏ bị thương.

Qua một lúc lâu, âm thanh đứt quãng lại vang lên.

“… Ta không giết được người nữa rồi, ta không có cách nào… Cứ nhắm mắt lại, là ta lại thấy…” Giọng nói yếu ớt tắc nghẽn, “… Thật xin lỗi…”

Nàng không nói ra được, không nói được chuyện mình đã từng làm, không tưởng tượng nổi sự chán ghét trong mắt Hoài Y, chỉ biết cúi thấp đầu. Y không lên tiếng, dắt nàng đến dưới vòm cây trong đình, cơn gió mát thổi qua, cảm xúc dần lắng lại.

“Ca Dạ.” Y gọi khẽ, “Ngẩng đầu lên.”

Một lúc lâu sau, nàng từ từ ngẩng lên, trên không trung nặng nề là sao sáng rải rác đầy trời, đôi mắt xán lạn hoa lên, chợt một vì sao rơi xuống như đom đóm, mang theo một đường sáng bạc biến mất ở dãy núi. Máu tươi quanh quẩn nay đã biến mất, sự yên tĩnh quá mức khiến lòng run lên, lại không phát hiện thì ra trong bóng đêm lại có một khắc trầm lặng tuyệt đẹp như vậy.


“Ca Dạ, muội và ta đều không ở đây, có cơ hội thì cùng nhau trốn đi.”

Ánh sao dịu dàng vẩy lên người thiếu niên, hiểu mà thương tiếc, dưới tàng cây mỉm cười chìa tay ra.

“Chúng ta cùng đi nhé, rời khỏi nơi quỷ quái này.”

Bỗng nàng nghẹn ngào, nhào vào ngực y gật đầu thật mạnh.

***

Nàng ôm chặt y như muốn khảm y vào ngực, chia sẻ cơn đau đến tê tâm liệt phế, không ngừng lau đi vệt máu ri ra nơi khóe miệng. Thiếu niên cuộn chặt mình giật giật liên hồi, đau nhức khôn lường đã đập tan thần trí, khiến cánh tay nàng xuất hiện vết bầm.

“… Xin lỗi, ta…”

“Hoài Y, Hoài Y…” Nàng nức nở trấn an, lại không dám cao giọng, “Huynh cố nhịn đi, ta đi xin Giáo vương.”

“… Vô dụng thôi… Xin lỗi…” Đôi mắt thiếu niên đỏ thẫm ghê rợn, trào ra nỗi đau tuyệt vọng, “Ta không giúp được muội… Trái lại càng khiến muội khổ sở…”

Một giọt nước mắt nhỏ xuống gương mặt tái nhợt, rồi lại thêm giọt nữa, mang theo thân nhiệt rơi vào cõi lòng thiếu niên.

“Đừng khóc.” Y cật lực nhìn hai mắt ngấn lệ, “… Sau này không được khóc nữa, tự muội… trốn đi… đến Trung Nguyên… Đừng ở đây…”

“Hoài Y…” Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, nhưng dù làm gì cũng không lau sạch máu rỉ ra.

“…Ca Dạ… Giúp ta…” Thiếu niên đau tới nỗi ngũ quan vặn vẹo, “… Đừng để ta… Phải chết khó coi.”

“Hoài Y!”

“… Giúp ta…”

Ánh mắt bi thương như thế, rốt cuộc nàng cũng rút kiếm ra, thân kiếm không ngừng run rẩy.

“… Xin muội…” Y không nói nổi nữa, cơn đau không thuộc về mình cắn nuốt tâm thần, hai tay giữ lấy cần cổ mảnh khảnh. Nàng dần dần khó thở, mơ hồ nhìn gương mặt mất sạch lý trí khép lại hai mắt.

Tay… chậm rãi buông xuống, rũ xuống yếu ớt.

Gương mặt khôi phục bình tĩnh, sắc máu đỏ đáng sợ rút đi, đôi ngươi ấm áp chứa đầy áy náy khó bỏ. Thiếu niên thanh tú trong sáng này sẽ không còn mở miệng nữa.

Nàng ngơ ngác nhìn mãi, ôm lấy cơ thể còn dư lại chút độ ấm, một hồi lâu vẫn không buông.

Gió thổi khô lệ đọng trên mặt.

***

“Ca Dạ.”

“Có thuộc hạ.”

“Ảnh vệ của ngươi đâu?”

“Đã bị thuộc hạ giết rồi.”

“Vì sao?”

“Hắn một lòng muốn chạy trốn về Trung Nguyên, giam lại thì quá phiền toái.”

“Ồ?”

“Dù gì hắn cũng vô dụng, xin giáo vương tha thứ cho Ca Dạ vì đã tự ý làm bậy.”

“Thôi, dù gì cũng chỉ là một kẻ Trung Nguyên, giết thì giết.”

“Đa tạ giáo vương khoan hồng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận