“Đệ là… Thanh Lam?” Quan sát một lúc lâu mới dám xác định, chàng trai mặt mũi sáng sủa trước mặt đúng là đứa bé nghịch ngợm thích quậy phá năm xưa.
“Ngay cả đệ mà tứ ca cũng không nhận ra à?” Thanh Lam xoắn xuýt, gạt bàn tay vò rối tóc ra, “Cũng không trách được, lần gần nhất huynh về cũng là mười năm trước rồi, mẹ vẫn nhớ huynh lắm.”
Tạ Phi Lan bật cười, “Ở Tuyền Châu bận quá không thể thân phân được, nghe nói mẹ rất thích trà Ô Long và trà bánh lần trước đem về, chuyến này huynh có đem theo đây.”
“Có đem gì về cũng thua xa huynh đích thân trở về.” Thanh Lam xoay quanh huynh trưởng một vòng, thở dài thườn thượt, “Vẫn nói Tuyền Châu gần biển, gió thổi tứ ca đen đi không ít, người cũng gầy đi, nhất định mẹ sẽ đau lòng, muốn bồi bổ cho huynh cho xem.”
Tạ Phi Lan nghe mà khóe miệng giật giật, muốn giơ tay đấm con khỉ này. Từ biệt mười năm, dĩ nhiên vóc dáng cũng cao to lên, không như thời thiếu niên nữa, rắn chắc hơn nhiều, vậy nhưng chẳng thể nào làm trái ý mẫu thân, chỉ sợ phải nhắm mắt uống canh đầy bụng tiếp mất, nghĩ đến đây hắn lại ái ngại.
“Lần này cha ra lệnh bảo huynh về, rốt cuộc là có chuyện gì thế?” Vội vã tới mức hắn phải đặt công chuyện xuống, để đại ca tam ca ở Quỳnh Châu xử lý, còn mình thì chạy về trước.
Thanh Lam lấm la lấm lét nhìn một vòng, thấp giọng bảo, “Tứ ca vẫn chưa đính hôn đúng không? Cha đang định buộc dây tơ hồng thay huynh đấy.”
Đúng như dự đoán, quanh năm bận rộn chuyện trên biển không còn thời gian đâu nghĩ tới chuyện này. Hắn không quan tâm, nhưng các trưởng bối lại nhắc đi nhắc lại chuyện này rất nhiều lần.
“Tiểu thư nhà nào vậy?” Buột miệng hỏi chứ hắn cũng chẳng để trong lòng, dù gì cha mẹ làm chủ, cưới ai cũng thế mà thôi.
“Là nhị tiểu thư Bạch gia ở Hàng Châu.” Thanh Lam chống cằm nói, “Ý của cha vẫn là tùy huynh, đúng lúc nhị tẩu mời tới nhà làm khách, tốt nhất là tự huynh xem có hợp ý mình không.”
Tạ Phi Lan ngẫm nghĩ, “Có đẹp không?”
Thanh Lam gật đầu, “Đương nhiên rồi, có thể coi là người đẹp nhất trong số khuê tú Giang Nam.”
“Thế là được rồi, nói với cha là huynh không có dị nghị gì.” Tạ Phi Lan vô cùng tùy ý, không hề có sự tự giác khi bàn chuyện chung thân đại sự.
“Tứ ca à.” Nhưng Thanh Lam lại cuống lên, nói ra trọng điểm, “Huynh cũng không thể đồng ý được, huynh không biết đâu, người Phượng Ca tỷ thích là…”
“Tam ca?” Nam nhân nhướn mày, không bất ngờ khi thấy đệ đệ nghệt mặt, “Dĩ nhiên huynh biết rõ.” Hắn cười đắc ý, “Đừng tưởng huynh ở Tuyền Châu thì không biết gì, lúc trở về tam ca đã nhắc có thể cha sẽ định làm vậy.”
“Vậy sao huynh còn…” Thanh Lam há mồm cứng lưỡi.
Nói đến đây, quả thật mọi chuyện đều từ tam ca mà ra. Năm đó đánh nhanh thắng nhanh rước tiểu thư Quân phủ về nhà đã khiến mọi người rớt cả cằm, cũng làm Bạch nhị tiểu thư mê mẩn đắm say trong khuê phòng tiều tụy đau lòng quanh năm, người nhà không dám nhắc đến chuyện cưới xin, lãng phí thời gian đến tận nay. Bạch lão gia tử vì tâm sự của con gái mà trở nên buồn rầu, Tạ Chấn Xuyên cũng áy náy, nghĩ đến người con tư vẫn còn ở Tuyền Châu chưa lập gia đình, thế là lập tức gọi về thử hỏi ý xem sao.
“Ây dà, thế thì cũng có sao.” Tạ Phi Lan chà xát mặt, trông rất vô lại, “Dù gì cũng là nữ nhân, cưới thì cưới thôi, cũng coi như giải quyết được một mối phiền toái cho tam ca. Sau này còn có thể cưới vợ bé mà, cứ chọn nhiều cô mình thích là được, có gì khó khăn đâu, hẳn nàng cũng không hung hãn như nhị tẩu đâu nhỉ.”
…
Phớt lờ vẻ ngốc nghếch của Thanh Lam, Tạ Phi Lan đùa nhạo, “Không ngờ tam ca có mị lực thật đấy, thành thân mấy năm rồi mà vẫn khiến người ta nhớ mãi không quên. Từ nhỏ ta đã biết nhất định gương mặt của huynh ấy sẽ gây chuyện mà, quả nhiên đoán trúng rồi.”
Tứ ca vẫn chẳng khác xưa.
Thanh Lam bất lực xụ khóe miệng, tứ ca bất cần đời sao có thể lấn cấn vì một nữ nhân được, vậy mà mình còn buồn thay huynh ấy, đúng là đồ thằng ngốc.
Nói tới nói lui, tứ ca có khúc mắc hay không quả thực Thanh Lam không đoán ra, thấy huynh trưởng đứng một mình trước bàn, bóng lưng cô độc mất hồn, không nhịn được gọi hỏi.
“Tứ ca?”
Tạ Phi Lan quay đầu lại, hàng mày rậm chất chứa sự mệt nhoài hậm hực, làm Thanh Lam không khỏi lo lắng, đúng là huynh ấy không có vẻ thoải mái như ngoài mặt, dù gì cũng là chuyện chung thân đại sự mà.
“Rốt cuộc là sao vậy, hối hận vẫn còn kịp mà, không thể để cha ép huynh được…”
“Thanh Lam.” Tạ Phi Lan thở dài một hơi thườn thượt, khí chất không kiềm chế được hóa thành bất lực, “Nghĩ lại thì quả thật có chút…”
“Á?”
“Huynh xả thân giải quyết tâm sự của cha thay tam ca, để Tạ gia và Bạch gia trở thành quan hệ thông gia, dù nàng có đẹp tới mấy thì cũng là hy sinh…”
“Cho nên?” Thanh Lam thấy tứ ca có vẻ khốn khổ chưa từng có, đầu óc nóng lên, “Có phải tứ ca sợ không tiện từ chối trước mặt cha không, vậy để đệ đi nói.”
“Không cần phải thế.” Tạ Phi Lan tỏ vẻ thảnh khẩn, “Thanh Lam à, có thể giúp huynh một chuyện không?”
“Tứ ca cứ nói đi đừng ngại, chỉ cần là việc đệ có thể giúp thì dù lên núi đao xuống biển lửa cũng sẵn sàng.”
Gương mặt tuấn tú đột nhiên sáng bừng, vỗ mạnh xuống vai đệ đệ.
“Huynh đệ tốt, uống canh giúp huynh đi.”
Ớ?
Thanh Lam ngơ ngác nhìn huynh trưởng né người đi, sau đó trên mặt bàn xuất hiện một bát canh lớn, trừng mắt nhìn một lúc lâu.
“Huynh nói là…”
“Mẹ đưa cháo gà đến, huynh thật sự không chịu nổi nữa, đổ đi thì trái lương tâm quá, nên nhờ cả vào đệ đấy.” Tạ Phi Lan ung dung nói hết, mang theo niềm vui khi được giải thoát.
“Vì sao lại có ba bát?” Mặt Thanh Lam bắt đầu trắng bệch, bất giác nhíu thành bánh bao.
“Một ngày ba lần, đều ở đây cả, không cần vào nơi dầu sôi lửa bỏng làm gì, uống giúp huynh là được.” Nói đoạn hắn thong thả vung tay áo lên, vô cùng khoái trá bước ra khỏi phòng, nhưng bất chợt bị níu lại.
“Đúng rồi tứ ca, có phải huynh lại đang định đi dụ dỗ nha hoàn nào không?” Tạm thời dời tầm mắt ra khỏi bát cháo gà, cuối cùng Thanh Lam cũng nhớ ra mục đích lần này đến. Tứ ca cái gì cũng tốt, chỉ có điều phong lưu trác táng quá, cộng thêm lần này về cha mẹ cũng không tiện quản thúc nghiêm, ít bị ràng buộc hơn những huynh đệ khác nên càng thêm không kiêng dè.
“Đừng có nói khó nghe như thế, huynh chỉ trò chuyện với các nàng cho khuây khỏa thôi.” Tạ Phi Lan lơ đễnh sờ đầu đệ đệ, “Con nít không biết gì.”
“Đệ ~~~!”
Nhẫn nhịn một lúc, Thanh Lam nghiêm túc báo lại, “Tứ ca đừng trách đệ không nhắc, đã nhiều năm huynh không về nên không biết chuyện đâu, phòng nào cũng được, nhưng đừng dây vào trong viện của tam tẩu, nếu không ——”
“Nếu không thì sao?” Hắn tự xưng phong lưu, qua tới với các nữ tử đều là hai bên có ý, ra tay hào phóng, tự hỏi không đến mức khiến người ta chỉ trích.
“Nói tóm lại ở Tạ gia người không thể động đến nhất chính là tẩu ấy, huynh cẩn thận đấy.”
Nghiền ngẫm sờ cằm, Tạ Phi Lan tò mò hỏi thăm.
“Nói vậy tức là tam ca cưới cọp cái về à? Không phải tiểu thư thực sự của Quân gia, hèn gì.” Ở Tuyền Châu ngày ngày đều thấy Tạ Vân Thư gửi thư về nhà, hắn cứ nghĩ là kiều thê.
“Tẩu ấy đúng là muội muội ruột của Quân Tùy Ngọc, chỉ là không công khai thân phận thôi.” Thanh Lam trừng mắt, “Khuyên huynh là vì tam ca bảo vệ dữ lắm, mẹ cũng rất thương tẩu ấy, nếu chọc tẩu ấy thì chắc chắn sẽ chịu không nổi.”
Cẩn thận như thế, không phải vì coi trọng địa vị tôn sư Quân gia đấy chứ, Tạ Phi Lan im lặng oán thầm.
“Để đệ kể huynh chuyện này.” Thanh Lam liếc nhìn huynh trưởng, tiết lộ chuyện trà dư tửu hậu trong Tạ gia nửa năm trước.
Khoảng nửa năm trước, đôi vợ chồng son lần đầu tiên cãi nhau, nguyên nhân là gì thì không rõ, nhưng tam thiếu phu nhân vô cùng tức giận, hạ nhân chưa bao giờ thấy nàng giận đến thế, bị tiếng ném đồ loảng xoảng tiếp tục hù dọa, cấp tốc thông báo cho vợ chồng Tạ Chấn Xuyên, cũng kinh động đến các viện khác, bọn họ bèn phái nô tỳ thiếp thân đến nghe ngóng xem sao, dĩ nhiên Thanh Lam cũng không tránh khỏi tò mò.
Trong phòng Tạ Vân Thư là mảnh vỡ của gốm bình ngọc, thậm chí còn ném ra ngoài hành lang, mà thường ngày đồ dùng của cả hai đều là trân phẩm, nên thứ tiện tay cầm ném cho hả giận cũng là đồ quý giá. Nào mực Cửu Long đèn ngọc, nào ly tê giác mã não, nào ấm dương chi bạch ngọc, nào khay thạch anh… Đập nát từng thứ một, làm người ta nhìn mà xót xa không thôi, nhưng khi nhìn thấy mỹ nhân hai gò má đỏ ửng cáu giận thì lại cảm thấy không đáng để nhắc đến.
Đối tượng bị phát giận chỉ cười tủm tỉm không có ý định ngăn cản, mà cũng không để người ngoài cản, chỉ nhỏ nhẹ khuyên nhủ.
Cẩn thận dưới chân, đừng làm mình bị thương.
Đừng ném xa quá, sẽ mất sức đấy.
Uống nước rồi hẵng ném tiếp, tức giận dễ khô miệng lắm.
Người ngoài nghe thấy lại chỉ muốn đấm ngực dậm chân, đâu còn là thiếu chủ Tạ da thanh danh vang dội, ở trong nhà lại có dáng vẻ sợ vợ.
Diễn hoài một vai không khỏi vô vị, ngay đến người ném cũng mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa, bàn tay khó khăn nhấc một bình sứ men xanh Việt Dao khắc hoa văn lên, đúng lúc này bóng người chợt vụt đến, nam tử nãy giờ không động tĩnh lập tức cướp lấy bình ngọc. Tất cả nha hoàn bà hầu trầm trồ khen ngợi trong lòng, nghĩ thầm cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa rồi, mong đợi thiếu chủ có thể thể hiện oai phong chấn chỉnh thê tử.
Nhưng lại thấy Tạ Vân Thư chụp lấy chiếc bình cất đi, sau đó nhét một chiếc cốc dạ quang vào, đồng thời dịu dàng dỗ dành.
Cái đó nặng lắm, cái này nhẹ hơn, ném đi nghe tiếng vỡ cũng êm tai.
…
…
Tạ Phi Lan trợn mắt một lúc lâu, khó tin ho khan, “Đệ nói là tam ca thật đấy hả?”
“Tuyệt đối không sai.” Thanh Lam còn thề độc, “Đệ tận mắt chứng kiến mà.”
“Cha mẹ… không ngó ngàng luôn hả?”
“Cha thì không biết, còn mẹ bảo tam tẩu nhiều bệnh nên khó tránh khỏi phiền não, đợi cơn giận qua đi là sẽ tốt thôi.”
“… Được rồi…” Tạ Phi Lan ngắc ngứ, một lúc sau mới nói tiếp, “Cám ơn đệ đã nhắc nhở, ta sẽ tránh xa bên kia ra.”