Dạ Hành Ca

Sấu Tây hồ khói sông mười dặm, đưa sáo kề môi xua cảnh tàn.

Lần này đi ngắm cảnh mọi người không dùng thuyền, thay vào đó tìm một chỗ có phong cảnh đẹp, trải thảm dựng trướng dưới bóng cây cổ thụ râm mát, chung quanh là những lời nói cười vui vẻ. Nữ quyến ra ngoài dạo chơi, đồ mang theo không thể không chu toàn, đệm mềm bàn đen đều được bố trí ổn thỏa, lại phải đặt đĩa trái cây lên bàn thì thì mới có hứng thú tán gẫu.

Giai nhân cảnh đẹp, lại đối diện với non sông gấm vóc, đúng là một loại hưởng thụ.

Đại tẩu nhị tẩu lần lượt ngồi xuống, đại tẩu kéo tay một thiếu nữ hoạt bát mỉm cười nói chuyện với nhau, nhị tẩu bầu bạn với tam tẩu buồn buồn, thì thầm nói nhỏ, và người xuống xe cuối cùng chính là mỹ nhân nhớ nhung đã lâu.

Nàng được thị nữ đỡ ngồi vào giữa, sự nhu hòa yếu đuối khiến người ta nhìn không dứt mắt, ngay cả tiểu thư Thẩm gia cũng nhìn đến ngây người, đôi mắt to tròn không hề chớp lấy. Bạch gia Hàng Châu cũng là thế gia võ lâm, không lẽ lại có người yếu đến vậy sao? Hắn nghĩ, chắc là  cố tình làm ra vẻ thôi, nếu là người khác nhất định là làm bộ làm tịch, nhưng đổi lại là nàng thì thật sự khiến người nhìn vào thương xót, đau lòng thêm bội. Càng nhìn hắn càng rung động, suýt nữa đã không kiềm chế được toan đi lên nói chuyện, nhưng thiếu niên đi theo sau lưng nàng đã lườm hắn, hắn lập tức hoàn hồn.

“Đó là ai vậy?” Phát giác có ánh mắt cứ lởn vởn bên người, nữ tử hờ hững nhìn lướt qua.

“Tứ công tử Tạ gia Tạ Phi Lan.” Thiếu niên thấp giọng đáp, “Ở Tuyền Châu lâu ngày, gần đây tạm thời quay về.”

Tứ đệ của chàng… Lại nhìn cái nữa, nàng khẽ mỉm cười, “Dáng dấp cũng giống đấy.”

Thiếu niên cúi người dọn đĩa trái cây cho nàng, nhân đó che đi tầm nhìn nóng bỏng kia. Cậu đã thấy nam nhân như vậy quá nhiều rồi, kỳ quái ở chỗ biết rõ là tẩu tử nhưng vẫn không cố kỵ, quả thật có chút kinh ngạc.

Tạ Phi Lan nào biết người khác nghĩ gì, thấy giai nhân mỉm cười thì đã hồn xiêu phách lạc, bị vỗ một cái mới lấy lại được tinh thần, thấy Thanh Lam nhìn mình với ánh mắt quái dị, “Làm gì mà huynh cứ nhìn…”

“Gì cơ?”

“Không có gì.” Thanh Lam nuốt lời vào, nam nhân lần đầu gặp tam tẩu đều như thế, không trách được tứ ca thất thố.

Tạ Phi Lan cũng biết nhìn kỹ như vậy có phần vô lễ, đành miễn cưỡng thu hồi tầm mắt quan sát mọi người ngồi giữa.

Tam tẩu… Dung mạo không tệ, chốc chốc lại quét mắt nhìn nữ tử ngồi cạnh nhị tẩu. Phong thái thanh cao đúng mực, đúng là đại gia khuê tú tiêu chuẩn, có điều không nhìn ra được nàng ta có gì mà lại khiến tam ca cảm mến ái mộ, bỏ qua tuyệt sắc khuynh thành nhường này. Mắt thấy hàng mi nàng ta nhíu nhẹ như có tâm sự, không hề giống được chiều chuộng hết mực, mà có lẽ là do băn khoăn trượng phu đi xa chưa về.

Tiểu thư Thẩm Minh Châu của Thẩm gia còn trẻ nên hoạt bát cởi mở, mặt mũi linh hoạt cười nói như châu, rõ ràng rất tò mò về giai nhân tuyệt đẹp trầm lặng kia, bèn kéo đại tẩu Tạ gia thấp giọng hỏi han, thỉnh thoảng lén nhìn qua, vô tình bị bắt gặp thì lập tức đỏ mặt.

“Đó là ai nữa?” Hiếm khi thấy có tiểu nữ đơn thuần như vậy, dung mạo lại hơi quen mắt.

“Thẩm Minh Châu của Thẩm gia ở Lạc Dương, muội muội của Thẩm Hoài Dương.” Sương Kính mỉm cười.

Nàng đưa mắt nhìn chăm chú một lúc lâu, thiếu nữ mới đầu đỏ mặt, sau đó thấy nàng cũng nhìn sang thì đánh bạo lại gần, “Minh Châu ra mắt tam thiếu phu nhân.”

Đại tẩu tủm tỉm cười nói, “Hẳn Phiên Tiên chưa gặp lần nào nhỉ, đây là tâm can bảo bối của Thẩm thế bá ở Lạc Dương, còn nhỏ tuổi mà đã du ngoạn giang hồ một mình, thật đúng là hiệp nữ trùm khăn.”

“Muội làm gì được như lời khen.” Thiếu nữ xấu hổ le lưỡi, “Nhị ca cứ hay khen phong cảnh Dương Châu là số một trong thiên hạ nên muội mới muốn đến xem sao, đáng tiếc cha không cho phép, khó khăn lắm mới chuồn đi được.”

“Thì ra Minh Châu lại lén ra ngoài?” Đại tẩu vờ nghiêm mặt, bày ra thái độ dạy dỗ, “Đúng là to gan, cũng không lo Thẩm thế bá có lo lắng không, đáng đánh lắm.”

Thiếu nữ trốn ra sau lưng giai nhân né tránh bàn tay vờ đưa đến, luôn miệng kêu tha, gò má đỏ thắm như trái táo nom đáng yêu và rất ngây thơ, đại tẩu không nén được bật cười, không nỡ đánh.

Gương mặt xinh đẹp ngỡ ngàng xuất thần, tròng mắt đen hoảng hốt, nụ cười của Thẩm Minh Châu cũng dần tắt.

“Tam thiếu phu nhân nhớ đến đại ca muội sao?”

Nàng khẽ gật đầu, “Lúc không cười còn giống mấy phần…”

Thẩm Minh Châu bất giác đưa tay sờ mặt, trong đôi mắt sáng đong đầy hoài niệm, “Tam thiếu phu nhân không ngại vạn dặm xa xôi đã đưa đại ca về nhà, toàn thể Thẩm gia vô cùng đội ơn, mấy lần muội muốn tìm cơ hội cám ơn, nhưng lại sợ làm phiền phu nhân tĩnh dưỡng…”

Thấy bầu không khí hài hòa, Thanh Lam bất ngờ lẩm bẩm.

“Hiếm khi thấy Thẩm cô nương có thể thân cận với tẩu…”

Tạ Phi Lan ở xa nên không nghe thấy rõ, cứ lén lút nhìn trộm giai nhân, một cái nhăn mày hay một tiếng cười đều chạm thấu con tim, như thể quay lại thời niên thiếu lần đầu nếm trải vị tình.

Hàng mi dài như bóng quạt che lấp tinh thần hoảng hốt, nàng khẽ mỉm cười vì hồi ức cũ, đưa mắt nhìn bụi hoa dại đong đưa trong gió, chim yến có đôi thì thầm giữa lá cây, không biết tại sao lòng lại cô quạnh.

Hoài Y đã qua đời, người nhớ nhung lại chưa về.

Người nhiều lần gửi thư đến đang ở tại một vùng trời khác, nhìn cảnh đẹp ngày tốt trước mắt, nỗi nhung nhớ bất chợt như nước ùa đến.

Mặt hồ xanh gặn sóng lăn tăn, sau đó trên mặt nước dần nổi bong bóng.

Một tiếng nổ bất ngờ vang lên, từng đợt sóng trắng xóa ập tới, có mấy người mặc đồ lặn da cá nhảy ra.

Lưỡi dao sắc lẹm đột ngột tấn công đến, cận thị ở xung quanh nhanh chóng đối phó, ngăn chặn đánh đuổi, Mà kẻ đến cũng không hề nương tay, lần này ra ngoài đều dẫn theo người tinh nhuệ ở Tạ gia, hai bên hợp lại đấu ngang sức ngang tài, nhất thời giằng co không nghỉ.

“Người từ đâu đến, lại dám khiêu khích trong địa bàn Dương Châu!” Thanh Lam vô cùng ngạc nhiên.

“Là tàn dư của phái Quỳnh Hải ở Quỳnh Châu.” Tạ Phi Lan nhanh chóng nhận ra lai lịch từ chiêu thức, “Không ngờ lại theo xa như vậy.”

“Phái Quỳnh Hải?” Thanh Lam cũng biết được đôi chuyện, “Không phải đã bị đánh bại rồi sao?”

“Bảy tám phần thôi, dù gì cũng là cây lớn rễ sâu, có lẽ có mấy kẻ trốn được.” Tạ Phi Lan đứng ngoài xem chiến, sớm đoán được rắn chết vẫn còn nọc, có điều đuổi kịp đến Giang Nam ngàn dặm thì đúng là bất ngờ.

Một tiếng kêu sợ hãi lọt vào tai, nhất thời cả hai cùng biến sắc.

Quay đầu lại.

Một bóng đen đáp xuống dưới gốc cây, mang theo sát khí xông thẳng về phía nữ quyến. Thẩm Minh Châu nhảy lên ngăn trước hai nữ tử không biết võ công, nhưng lại không tung chiêu thức cũng không ứng biến kịp, vừa nhìn là biết không ngăn được thế tấn công, tình thế vô cùng nguy cấp.

Con ngươi đen nhánh lộ vẻ lạnh lẽo, đúng lúc này thiếu niên theo cạnh đã xông đến.

Nhanh như rồng bơi, sát khí đằng đằng, cậu hệt như ngôi sao băng vụt qua nhanh chóng cản lại công kích, rất mạo hiểm nhưng đã có thể chu toàn. Tạ Phi Lan đang định tiến lên giúp đỡ thì bị một thiếu niên đột ngột xuất hiện ngăn cản, hình như Thanh Lam nhận ra đối phương nên không có ý định xen vào.

Sau tiếng kiếm vang lên như rồng ngâm, bóng người bất ngờ tách ra, máu tươi từ giữa không trung trút xuống, nhất thời trên cỏ xanh có mùi tanh xộc vào mũi.

Gã nam nhân trung niên bất ngờ tập kích lảo đảo quỳ xuống, máu giữa ngực chảy ra xối xả, không còn cơ hội sống.

Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, vết thương trên vai vô cùng đáng sợ, cậu nhanh chóng cầm máu, thành thạo bôi thuốc lên vết thương.

Tạ Phi Lan đứng bên quan sát mà đáy lòng dâng lên kinh hãi, người này hành động đột ngột, nhất định từ đầu đã theo cạnh, vậy mà mình không phát hiện ra, may mà là bạn chứ không phải là địch, nếu không…

“Lam thúc thúc.” Khóe miệng thiếu niên rướm máu, cứng rắn chống đỡ mới không bất tỉnh.

“Ra tay đẹp đấy.” Nam nhân thấp giọng nói, “Không bị thuật dụ địch làm phân tâm, xuất kiếm cũng rất dứt khoát, chỉ có điều quá hiểm, né tránh mũi nhọn đổi thành triền đấu thì sẽ tốt hơn.” Nếu vậy cũng đã không đến nỗi bị thương nặng tới thế.

Đôi tay mềm mại lau đi mồ hôi lạnh úa ra liên tục, cơn đau bỗng trở nên xa xôi.

“Là ai dạy kiếm pháp?” Thiếu niên đã hôn mê, nữ tử nhíu mày.

“Bích Chuẩn ạ.” Lam Hộc bắt đầu thương tiếc thay đồng bạn, “Thật ra học thuật ẩn thân cũng không tệ.”

“Thằng bé không cần phải học ác như vậy.” Nữ tử hờ hững nói, “Chỉ là báo thu thôi mà, không cần phải sống để ám sát qua ngày, như vậy rất dễ tám mặt lâm địch.”

“Vâng.”

Tạ Phi Lan cười cười trấn an nhị tẩu kinh hồn khiếp vía, lại lưu ý tình cảnh bên kia, âm thầm sợ hãi.

Chuyện phát sinh đột ngột như thế mà nàng vẫn bình tĩnh, bên cạnh lại có phòng vệ dày đặc. Đừng nói đến thiếu niên kia, một thanh niên không biết từ đâu nhảy ra lại càng khó hiểu hơn. Dáng vẻ như là ám vệ, đi theo quan sát không rời, xong chuyện rồi lại đưa ra lời nhận xét trọng tâm, cứ như thể cuộc tập sát đoạt mệnh chỉ là cơ hội để thử tay nghề luyện tập đến đâu, không ngờ Bạch gia Hàng Châu lại có tiềm tàng sâu đến vậy.

Thanh Lam chỉ thị thuộc hạ dọn dẹp kẻ địch, vừa vặn nghe thấy huynh trưởng thấp giọng tự nhủ.

“Tứ ca nói gì vậy?”

“Huynh nói là…” Tạ Phi Lan đưa mắt tỏ ý, “Nàng rất lợi hại.”

Thanh Lam bật cười, “Dĩ nhiên rồi, nên đệ mới nhắc huynh đừng dây  dưa đến.”

“Đệ nói có lý.” Tạ Phi Lan nhìn giai nhân mà lòng không yên nnooir, lại chợt phát giác điều không đúng, “Đệ nhắc nhở… Đệ nói nàng là, nàng…”

Huynh trưởng biến sắc, Thanh Lam còn chưa kịp hỏi thì tiếng vó ngựa nhanh như mưa rơi gấp rút truyền đến. Chỉ chốc lát sau, một con ngựa trắng từ trong bóng râm xông đến, người nam tử trên ngựa mang theo dáng vẻ phong trần, song vẫn không che lấp được khí thế oai hùng. Mọi người đều thấy, ba phần mệt mỏi của người đó lập tức chuyển thành niềm vui hân hoan, tung mình xuống ngựa.

“Tam ca.” Thanh Lam ngạc nhiên mừng rỡ, “Sao nhanh vậy, không phải trong thư đại ca nói phải mất hơn mười ngày mới về sao?”

Huynh trưởng trở về, Tạ Phi Lan ngoài mặt mỉm cười nhưng không tránh khỏi lo sợ bồn chồn, như thể bị một bàn tay khổng lồ siết chặt không thở nốt, rốt cuộc nàng…

Trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười xán lạn câu hồn câu phách, “Chuyện ở Quỳnh Châu xong sớm nên ta về sớm, đi sớm hơn đại ca mấy ngày.”

Nhanh hơn mười ngày không phải chỉ là chuyện sớm hơn mấy ngày đâu, e là dọc đường đi phải thúc ngựa chiến không ngừng nghỉ.

“Tam ca nhớ nhà rồi hả.” Tạ Phi Lan cười chê, bàn tay lại siết chặt, “Chắc về nhà không thấy tam tẩu đâu nên mới chạy đến đây.”

Tạ Vân Thư cười không đáp coi như ngầm thừa nhận, đi đến gật đầu tỏ ý với mấy nữ quyến, chào từng người một, rồi lại nhìn người ngày nhớ đêm mong.

Kiều nhan trắng muốt để lộ thần thái say lòng người, đôi mắt đen lấp lánh tựa tinh tú trên cao, một niềm vui không lời đong đầy trong đó, rồi dần dà chuyển thành nụ cười. Hắn không đợi được lập tức đi đến ôm nàng, siết chặt cơ thể mềm mại thơm tho không muốn buông tay. Xa cách mấy tháng, nỗi nhớ nhung khắc khoải gần như khiến người không kháng cự.

“Ta đã về rồi.” Hắn nói nhỏ ở bên tai.

Nàng cắn môi, khẽ khàng đáp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui