Dạ Hành Ca

Đêm hè, gió quyện theo hương hoa lướt qua mặt sông.

Tuy nhiệt độ không thấp, nhưng hắn vẫn phải phủ áo khoác cho người bị trọng thương mới khỏi.

“Thích phong cảnh ở hai bên bờ không?”

Nàng gật đầu dựa vào lòng hắn, dung nhan trắng như tuyết được đèn bên bờ nhuộm sắc, “Ban đêm có nét phong tình khác hẳn.”

Bạch Phượng Ca cùng thị nữ được Tống Vũ Thương Tạ Khúc Hành tháp tùng đang ngắm cảnh ở cách đó không xa.

Nét mặt của nhị tiểu thư Bạch gia có vẻ ai oán, dù cho phong cảnh đẹp như tranh thì vẫn cứ buồn bực hoài. Tống Vũ Thương liên tục nhìn quanh, rất chú ý về tình hình bên này, nếu không phải ngại vì xấu hổ thì nhất định đã lại gần rồi.

Còn Tạ Thanh Lam, từ sau hôm đó vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, dù lên thuyền trở về Dương Châu cũng không bước chân ra khỏi cửa, Tạ Khúc Hành khuyên nhiều lần, biết tâm trạng cậu đang rất tệ nên cũng đành từ bỏ.

Tứ Dực đứng ở đầu kia của thuyền, ngồi quanh một chỗ thấp giọng cười cười nói nói đùa giỡn nhau.

Nàng liếc mắt sang, vui vẻ mỉm cười.

“Nhắc đến cũng thật trùng hợp, không ngờ lại gặp được nhau ở Vân Nam.” Cứ tưởng rằng từ biệt nhau sẽ không còn gặp lại nữa.

“Đúng là may mắn, nhờ đấy mà kích động tấn công Nam quận vương phủ cũng thuận lợi hơn nhiều.”

“Cứ để bọn chúng theo ngươi đi, tránh gây sự trên giang hồ rồi lại rước họa vào thân.” Nàng nhón lấy một quả nho cho vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt được ướp lạnh làm nàng híp mắt.

“Ta cũng định vậy.” Hắn thuận thế nhìn xuống, thoăn thoắt gỡ nút rồi đeo một miếng ngọc bài lên vạt áo nàng.

“Đây là gì?” Ấm áp trơn bóng, được điêu khắc một cách tinh xảo lại phức tạp, có thể thấy giá trị không hề rẻ.

“Tặng nàng.” Hắn khẽ cười, dịch lại gần hôn lên gò má mũm mĩm, “Hợp lắm.”

“Đồ của Tạ gia sao?” Nàng xách trong tay xoay một vòng, lấy làm bất ngờ.

“Là đồ của ta.” Hắn sửa lại, “Mỗi người Tạ gia đều có một miếng, may năm đó ta còn ở nhà.”

“Ta không nhớ ngươi có đem về.”

“Thanh Lam đem đến cho ta.” Hắn dắt ngón tay nàng lướt qua vết khắc lồi lõm, “Nàng xem, của ta là hoa văn hình mây, còn của Thanh Lam là hình gió.”

“Dùng để làm gì?”

“Dựa vào tấm bài này có thể vào ở các đại môn phái tại Giang Nam không hề trở ngại, cũng có thể điều động tiền vàng ở các ngân hiệu.” Nói rất đơn giản, nhưng ắt không đơn giản chỉ có tác dụng ẩn nấp, nàng quan sát một lúc rồi giơ tay lên định tháo ra, song lại bị hắn đè lại.

“Ta không muốn thứ đồ phiền phức như thế này.”

“Cứ đeo đi, coi như đồ trang sức bình thường thôi.” Hắn khẽ dỗ, kéo tay nàng ra.

“Ta không cần.”

“Có trở ngại gì đâu, nếu thấy bất tiện thì nàng trả lại cho ta.”

“Nói không chừng mai sẽ ném đi.” Nàng rất không thích ngọc bài nằm ở bên hông, thuận miệng lẩm bẩm.

“Ném cũng không sao.” Hắn tỉm tỉm nhìn nàng, tâm ý rõ ràng, “Ta muốn tặng cho nàng mà thôi.”

Như bị đeo lên thứ đồ chứa trách nhiệm, nàng dẩu môi, uể oải dựa vào ghế mềm.

“Ca Dạ.”

“Ừ?”

“Võ công của nàng là học từ lệnh đường sao?”

“Bà ấy để lại tâm pháp khẩu quyết và cả mọi chuyện nên biết, để ta học đi học lại nhiều lần.” Gương mặt trắng muốt có phần hoài niệm, nàng lẳng lặng nhìn sóng nước dập dềnh.

“Bao gồm cả cái giá này?”

“Tất cả, bà ấy cũng từng cảnh cáo không được luyện đến đỉnh.”

“Nhưng nàng không nghe.” Giọng điệu bình tĩnh có phần trách cứ.

“Hết cách rồi. Muốn sống mà giết giáo vương thì phải có đầy đủ công lực.” Nàng thờ ơ vén ống tay áo lên để lộ cổ tay mảnh khảnh, “Gân cốt yếu đuối thế này, dựa vào tốc độ ắt không đủ, làm Thất Sát đều rất miễn cưỡng.”

Dù đã cố gắng rất nhiều song vẫn suýt nữa phải bỏ mạng, nếu như hắn không quay về… Cơ thể như một đứa trẻ có thể trợ giúp trong việc tránh né tầm nhìn của đối phương, song cũng khiến thể lực kém xa người thường.

“Kế hoạch của nàng là lấy mạng đổi mạng với hắn ta?” Hắn nhìn vào đôi mắt long lanh, nơi ấy không hề có vẻ sợ hãi.

“Kết cục như thế không tệ.” Nàng thừa nhận, đầu ngón tay nhón vạt váy lên, “Đã là khả năng tốt nhất trong hy vọng của ta rồi.”

“Vì sao lại không chạy trốn?” Hắn thấp giọng hỏi, “Mẹ nàng cũng không hy vọng trả thù, chỉ muốn nàng sống khỏe.”

Ca Dạ sững sờ.

“Trước kia cũng có người nói với ta như thế.” Nàng cúi đầu, nước sông vỗ nhẹ làm con thuyền cũng lên xuống theo, thần trí hốt hoảng, nhất thời không biết bản thân đang ở đâu.

“Là Hoài Y?”

Lần nào có điểm khác biệt cũng là vì người kia, không hề khó đoán, “Y là người như thế nào?”

Ánh mắt đen láy có sương mù bao phủ tựa lớp khói mỏng mông lung, như thể xuyên qua hắn nhìn một người khác.

“Y cũng như ngươi.” Đang nói, chính nàng cũng bắt đầu ngẩn người, “Là một người rất tốt, cực kỳ…”

Hắn khẽ lên tiếng, đợi nàng nói tiếp.

“Chỉ có một mình y cứu ta.” Nàng rụt hai chân về, ôm đầu gối hồi tưởng lại, “Cũng như ngươi và Cửu Vi, bọn ta xuất thân từ Tôi Phong doanh mà ra, lúc ta chưa đủ kinh nghiệm suýt nữa đã bỏ mạng, chính y đã cản một kiếm thay ta. Ta trở thành Thất Sát, còn y ngại vì thân phận nên làm ảnh vệ, luôn săn sóc ta hết mực, rồi sau đó…” Như bị thứ gì đó đập vỡ, nàng cắt đứt cơn hồi tưởng.

Ngắm nhìn mặt nàng, hắn thôi truy hỏi.

Từ trên thuyền lâu xa xa vang vọng tiếng hát, du dương đa cảm, thê lương oán trách như giọt mưa rơi trên tỳ bà.

Bỗng một ý nghĩ nảy sinh, hắn mở miệng nói.

“Không phải vì ta giống y nên nàng mới…” Mới đặc biệt quan tâm đến hắn như vậy. Một khi khả năng này xuất hiện, tim thít chặt khó chịu, lại sợ nàng thừa nhận.

Ca Dạ không trả lời mà chỉ giương mắt nhìn hắn, rồi sau đó lại cụp xuống.

“Y cũng muốn về Trung Nguyên như ngươi, ở đây có người đang đợi y.” Mơ hồ tự thoại như chôn giấu trong đáy lòng đã lâu, “Nên ta mới thay y đến đây xem sao, nếu có thể đổi với y thì tốt quá, dù gì thì…” Dù gì cũng không có ai chờ nàng. Non nước Giang Nam vẫn như in trong trí nhớ, song chẳng còn quyến luyến mà chỉ còn lại muộn phiền, như đi vào giấc mộng đã sớm mất, dẫu có tỉnh cũng không thể quay về.

Dung nhan tựa tuyết, hắn không kìm được ôm chặt nàng. Dù cơ thể mềm mại đang nằm trước ngực, nhưng lại có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, nỗi bất an lan tràn. Không gì quan trọng hơn cả, dù nàng chỉ thông qua hắn để bồi thường cho một người khác, có day dứt thế nào hắn cũng không quan tâm. Bực bội ban nãy bỗng hóa hư vô, trái lại còn sinh ra vui mừng.

Trên con đường đẫm máu bóng đêm bủa vây lạnh băng, đã từng có một người trao cho nàng sự ấm áp như thế, giành được tin cậy tuyệt đối, để lại sự mềm mại nơi đáy lòng nàng.

Thật là may mắn.

“Đêm tối đi thuyền, Tạ tam công tử và Diệp cô nương đúng là hăng hái.”

Một giọng nói đột ngột phá vỡ yên lặng.

Cách mười mấy trượng, một chiếc thuyền lâu sang trọng đèn đuốc sáng choang từ từ đến gần, gã nam nhân ăn mặc quý phái đứng tựa vào lan can, lời nói lại như quanh quẩn bên tai.

Hai mắt nhìn nhau, Tạ Vân Thư buông giai nhân ra, đứng dậy chắp tay.

“Từ biệt hơn một tháng, không biết thế tử đến Dương Châu lúc nào.”

Người đứng trên mũi thuyền chính là Nam quận vương thế tử Tiêu Thế Thành. Đã từng trong tình cảnh gươm tuốt vỏ nỏ giương dây, tuy nhiên gặp mặt vẫn khách khí lễ độ hàn huyên, người không biết chuyện lại cho là rất tâm đầu ý hợp.

Ca nhạc trên thuyền lâu cao lớn vô cùng náo nhiệt, vô số người đẹp vây quanh cười nói lanh lảnh, không khác gì kỹ viện trên nước. Mấy người bên này cũng đi đến, Bạch Phượng Ca oắn hận nhìn chằm chằm đối phương, là kẻ thù hơn tháng trước có ý đồ hủy gia diệt môn, bất kể thế nào cũng không giả bộ nổi.

Tống Vũ Thương thầm để ý mọi thứ trên thuyền, bóng người Tạ Khúc Hành thẳng như núi, dù đang chắp tay nhưng thực chất là lên tinh thần phòng bị.

Tiêu Thế Thành cười nhạt đáp lễ, đám mỹ nhân sau lưng tò mò nhìn sang, dạt dào hứng thú nhìn huynh đệ Tạ Thị cùng Tống Vũ Thương, rối rít bàn luận không ngừng, khẩu âm phương ngôn đan xen nhau, không thiếu son phấn nơi đất lạ, chắc hẳn là được Nam quận vương tử thu góp từ tứ phương về.

“Nhờ có phúc của Tạ tam công tử, vất vả lắm mới xử lý xong đống chuyện vặt ở Nam quận, giờ cùng gia phụ đến Dương châu làm việc, không ngờ lại vô tình gặp được ở đây, đúng là có duyên.”

Tuy nói nghe rất hời hợt, nhưng chẳng biết đã nghiến răng mấy bận.

Ca Dạ che đi nụ cười thoáng qua, miễn cưỡng dựa vào ghế mềm, không định đứng dậy. Tứ Dực đã biến mất tăm hơi, chắc là trốn vào trong khoang theo dõi qua khe cửa rồi.

Tán gẫu qua lại mấy câu, Tiêu Thế Thành gật đầu với Ca Dạ.

“Vết thương của Diệp cô nương đã đỡ hơn chưa? Nhìn có vẻ gầy đi rất nhiều.”

Nàng không cười, chỉ đáp, “Xin thế tử thứ cho ta không khỏe nên không thể hành lễ, gần đây trời nóng, mấy chỗ đau cứ nhức nhối, mãi vẫn không khỏe.”

“Là sai lầm của Tiêu mỗ, hôm khác sẽ đưa linh dược đến để cô nương bồi bổ.” Gã nam nhân nhoẻn miệng cười như có ý xin lỗi thật.

“Đa tạ ý tốt, không dám phiền thế tử quan tâm.” Nàng nhếch môi, không có hứng thú đối đáp.

“Xem chừng mấy vị đây cũng đi đến Dương Châu, liệu có thể nể mặt ta đây cùng đi chung đường được không, nhiều người cũng náo nhiệt hơn.” Tiêu Thế Thành mỉm cười hỏi, người đẹp bên cạnh nghe thế liền hân hoan, không chút xấu hổ phóng tầm mắt qua, to gan mở miệng mời mấy người Tạ Vân Thư.

“Thịnh tình của thế tử từ chối thì bất kính, nhưng chỉ tiếc là người mệt nhọc không hưởng thụ được, không dám phá hỏng hứng thú của thế tử.” Không mặn không nhạt nói lời khách sáo, Ca Dạ cười thầm trong bụng. Từ chối ngay tắp lự khiến chúng người đẹp hờn dỗi không vui, ngoài miệng không nói, nhưng ánh mắt xem thường quá mức rõ ràng, cho đến khi quét qua hai nam nhân lân cận mới biến thành ái mộ.

Tạ Vân Thư làm như không thấy ánh mắt cháy bỏng, chỉ đứng bảo vệ cạnh nàng, nét mặt hờ hững.

“Nếu đã thế, Tiêu mỗ đợi đến Dương Châu tìm cơ hội mở tiệc mời vậy, đến lúc đó kính mong chư vị nể mặt.”

“Thế tử khách khí, đến Dương Châu ắt do Tạ gia làm chủ.” Lời nói của Tạ Khúc Hành ẩn chứa sắc bén, “Sao dám để thế tử phí công.”

“Vậy nếu có duyên sẽ gặp lại ở Dương Châu.”

Tiêu Thế Thành chắp tay với Tạ Khúc Hành, cười cười nhìn lướt qua Ca Dạ rồi quay đầu bảo phu thuyền lái đi. Thuyền lâu xa hoa lộng lẫy dần rời xa, Tạ Vân Thư cúi đầu nhìn Ca Dạ, nàng vẫn bình tĩnh rút đá cục đã chuẩn bị ra, không hề để trong lòng.

“Hình như Tiêu Thế Thành rất hứng thú với Diệp cô nương.” Tống Vũ Thương không nhịn được nói ra, để ý đến phản ứng của nàng.

“Có vẻ như Tống công tử rất hứng thú với đám mỹ nhân kia.” Nàng giơ tay chống má, nhẹ nhàng trào phúng.

Bị bẽ mặt, Tống Vũ Thương lúng túng, Tạ Vân Thư kiềm chế nụ cười làm như không nghe thấy.

Tứ Dực đi ra khỏi khoang thuyền, lẩm bẩm bàn bạc vứi bóng thuyền khuất xa.

“May mà trốn nhanh.”

“Thấy thì đã sao, dù gì cũng đắc tội rồi.”

“Ngươi sợ hắn à?”

“Ta thấy người sợ là ngươi thì có.”

“…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui