Dạ Hành Ca

Nàng chỉ cảm thấy rũ rượi không có lấy chút sức lực nào, thậm chí còn chẳng thể nhấc tay lên được. Cũng may không sao, đám càn rỡ vừa chạm đến nàng thì màu xanh thẫm chết chóc đã lan rộng trước ngực, đoạt đi tính mệnh của bọn chúng, từng tên một ngã xuống, gương mặt méo mó đầy kinh hoàng.

Bên tai mơ hồ có tiếng gào thét mắng chửi, có kẻ dùng vải dày trói tay nàng lại rồi ném nàng vào xe ngựa. Chòng chành một hồi khiến đầu óc choáng váng, cuối cùng bị ném vào một nơi lạnh lẽo, mọi âm thanh ầm ĩ dần xa, rơi vào bóng tối hoàn toàn.

Thử sờ soạng trong màn đêm đen kịt, tiếng gõ điếc tai và tiếng xào xạc lần lượt vang lên, nàng gần như muốn bật cười. Kết quả như thế này… cũng không phải là không thể, dù sao giáo vương đã chết, Hoài Y cũng chẳng quay về nhà được, còn về phần mẹ, hẳn người kia sẽ tìm một chỗ an táng thay nàng.

Vậy thì, kết quả như thế cũng không có gì là không tốt cả.

Nàng yên lặng nhắm mắt.

***

“Dù cha không có ở đây thì đệ cũng không được làm bậy, không có lệnh phù của ta, đệ không có tư cách sai khiến ám vệ.” Tạ Khúc Hành vẫn còn tức giận.

“Không cần tất cả, một phần ba ám vệ là đủ rồi.” Tạ Vân Thư rất bình tĩnh.

“Đó cũng không phải là chuyện nhỏ, đợi cha quay về hẵng bàn tiếp.”

“Không kịp.” Tạ Vân Thư thấp giọng nói, “Coi như đệ xin huynh, mọi trách nhiệm sẽ do đệ gánh vác.”

“Đệ thật sự vì một ma nữ mà không màng đến gì hết cả sao? Ngay tới nhà mình cũng không để trong lòng?” Tạ Khúc Hành nhìn vào đôi mắt kiên nghị như sắt của đệ đệ, vừa thất vọng lại đau lòng.

“Nàng đã bị Nam quận vương thế tử bắt đi, vì sao đắc tội chẳng lẽ đại ca còn không rõ sao? Đạo nghĩa giang hồ mà Tạ gia nắm giữ chính là như vậy ư?”

“Đệ mà dám động thì tức Tạ gia và Ma giáo có quan hệ, như thế sẽ phá huỷ toàn thanh danh.”

“Đến lúc đó cứ nói đệ lấy trộm lệnh bài, xin cha trục xuất đệ ra khỏi cửa.” Hắn đã chuẩn bị kỹ mọi đối sách, “Như thế có thể bảo vệ tiếng tăm trong sạch của nhà.”

“Đệ!” Tạ Khúc Hành thật sự không nói nổi nữa.

Tạ Vân Thư vung tay cướp lấy lệnh bài rồi bỏ đi, Tạ Khúc Hành lập tức đi theo.

“Đại ca!”

“Ta đi cùng đệ, không thể để đệ điên một mình được.” Tạ Khúc Hành tức giận thấp giọng nguyền rủa, “Thanh Lam ở lại giữ nhà.”


Nghe xong câu cuối cùng, Thanh Lam đang định bám theo lập tức cứng người xụ mặt.

Sử dụng thế lực của Tạ gia ở Dương Châu trong thời gian ngắn không phải chuyện dễ, không được làm kinh động đến khách tới ở. Từng tin tức một nhanh chóng truyền đi, như một điểm nút khổng lồ lần lượt thăm dò rồi cuối cùng co lại thành lực lượng kinh người, y theo mệnh lệnh điều động rõ ràng, ngay ngắn trật tự.

Đợi đến khi sắp xếp xong tất cả thì mây đen kéo đến, bóng núi nặng trĩu, cơn mưa gấp gáp trong mùa hè nóng nực rơi xuống, khiến khiến không khí càng thêm oi bức. Người đi đường vội vã về nhà, từ đằng xa có tiếng sấm truyền đến, những người bán hàng rong bận bịu thu dọn đồ đạc, kết thúc một ngày bán buôn sớm.

Bốn con ngựa chạy như điên trên đường chính, phóng qua đường phố cầu đá chạy vội đến mục tiêu. Một chiếc xe ngựa gấp gáp đuổi sát theo sau, Tạ Khúc Hành nhìn rồi kéo gì dây cương.

“Ngọc công tử có chuyện gì sao?”

Sau rèm lộ ra gương mặt như ngọc, song nụ cười thường ngày đã biến mất.

“Ta và Diệp cô nương có gặp mặt mấy lần, hôm nay thấy cô ấy gặp bất trắc, không thể nào khoanh tay đứng nhìn được, xin Tạ huynh dẫn ta đi cùng, có khi ta có thể giúp một tay.”

“Đây là chuyện riêng của Tạ gia, không dám phiền đến Ngọc huynh.” Tạ Khúc Hành ngồi trên ngựa chắp tay, khách khí từ chối.

“Tạ huynh đừng khách khí như vậy, tại hạ thật sự có lòng tương trợ, tuyệt đối không có ý nào khác. Bất luận hôm nay xảy ra chuyện gì thì nhất định Ngọc mỗ sẽ giữ kín, thề không để người ngoài biết được, nếu không tuân theo thì sẽ bị cả người lẫn trời ruồng bỏ.”

Ngọc Tuỳ thề thốt trịnh trọng, Tạ Khúc Hành cũng không ngăn được xúc động, “Không giấu gì Ngọc huynh, chuyện này liên quan đến Nam quận vương thế tử, không phải chuyện đùa, tốt nhất Ngọc huynh đừng nhúng chân vào vũng nước đục này.”

“Tạ huynh yên tâm, tuy tại hạ bất tài nhưng không sợ thủ đoạn, lúc này cứu người như cứu hoả, tại hạ tự biết vượt quyền là lỗ mạng, nên chỉ muốn cho phép được đi theo, chỉ cần biết được Diệp cô nương không sao thì sẽ tự về, tuyệt đối không làm khó Tạ huynh.”

Ngọc Tuỳ nói lời khẩn thiết, câu nào câu nấy đều có lý, Tạ Khúc Hành đang định từ chối thì đối phương lại mở lời.

“Trên đường đến võ lâm phương Bắc, tại hạ từng nghe thấy một tiền bối nhắc đến điểm yếu của Nam quận vương thế tử, nói không chừng có thể lợi dụng được. Mong Tạ huynh nhất định tin tưởng tại hạ, nếu có thể đỡ được đả thương phần nào thì cũng coi như báo đáp ơn hậu đãi tận tình của Tạ gia.”

Một câu cuối cùng đã làm Tạ Khúc Hành động tâm, nghĩ ngợi một lúc rồi y thở dài.

“Ngọc huynh nhiệt tình như thế, Tạ gia xin khắc ghi trong tim, xin mời.”

Tạ Vân Thư không lên tiếng, mọi chuyện trước mắt chẳng lọt nổi vào lòng, trong đầu hắn chỉ bận tâm đến người còn đang không rõ sống chết kia.

Cầu kiến Nam quận vương thế tử cũng không khó, với tiếng tăm của Tạ gia ở Dương Châu thì ngay cả quận vương cũng không dám coi thường, huống hồ là Tiêu Thế Thành đã từng giao thủ.


Vị thế tử có thân phận tôn quý vẫn ung dung ngồi trong đình trên núi thưởng trà chuyện trò, thấy mọi người đến thì đứng dậy chào đón, im lặng đảo mắt nhìn một lượt. Xích Truật ở bên cạnh chớp mắt, đáy lòng không nén nổi kinh ngạc.

“Hai vị công tử Tạ gia bỗng đến thăm thế này thì tất có chuyện quan trọng, có thể nói ra không?” Tiêu Thế Thành rất nhạy cảm trước ánh mắt của Tạ Vân Thư, vậy là vứt hết mấy câu khách sáo đi.

“Xin thế tử thứ cho tại hạ lỗ mạng, lần này đến là muốn đòi một người từ chỗ thế tử.” Hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ im lặng khi đi theo sau Ca Dạ trước đây, Tạ Vân Thư của lúc này mặt mũi lạnh băng, trong mắt ngập tràn sát khí, như một thanh kiếm sắt tuốt ra khỏi vỏ sẵn sàng liếm máu.

“Muốn người ư?” Tiêu Thế Thành dùng nụ cười che giấu vẻ kĩnh hãi, hắn nhanh chóng phát hiện ra điều không thích hợp, địch ý của Tạ Vân Thư càng lúc càng sâu đậm, sát khí gần như bao phủ, “Không biết ở chỗ ta có người nào mà Tạ tam công tử muốn đây?”

“Công chúa Sa Lâm của Thiện Thiện quốc.”

Xích Truật lập tức giật mình thảng thốt.

Tiêu Thế Thành nghĩ một hồi, mơ hồ nhớ lại đúng là có người như vậy.

“Ý Tạ tam công tử là một trong những ả thiếp của gia phụ?”

“Đúng thế.”

“Tam công tử cũng vô lễ quá rồi.” Tiêu Thế Thành sầm mặt, “Khoan nói đến ngươi hung hăng xông vào ăn nói càn rỡ, chỉ dựa vào việc Sa Lâm là thiếp của gia phụ thì đã không thể tự tiện đòi được rồi, ngươi coi thanh danh của Nam quận vương phủ là gì hả?!”

“Hôm nay nhất định ta phải có được cô ta, tốt nhất là thế tử nên đồng ý.” Không hề có hư từ uyển chuyển kiên nhẫn, từng câu chữ Tạ Vân Thư thốt lên thấm đẫm rét buốt, không định xoay chuyển, “Còn nếu không đồng ý thì tại hạ chỉ có thể đắc tội.”

Tiêu Thế Thành không ngờ đối phương lại dám xấc xược đến vậy, tức quá hoá cười, “Ngươi định làm gì, dựa vào lực lượng Tạ gia để tiêu diệt hành cung này của Nam quận vương ư?”

Chỉ mấy câu nói đã đẩy đến xung đột, Xích Truật kinh ngạc khó hiểu.

Tạ Vân Thư không nói gì mà chỉ nở nụ cười nhạt, ngón tay đặt lên miệng huýt gió, tiếng huýt sáo cổ quái như con chim gãy cánh bị bóp cổ, tuy sắc nhưng không lảnh lót. Ba tiếng liên tiếp nhau vang lên, trong vách núi trùng trùng rồi cả khe núi âm u như màn đêm bỗng có ánh lửa sáng lên.

Ánh lửa lúc hiện lúc ẩn, phảng phất có người thắp lửa ở xa.

Chỉ một đốm sáng thì không đủ để lấp cả con đường, nhưng ánh sáng liên miên nối nhau lại không ngừng xuất hiện, hợp thành một biển lửa đủ khiến người nhìn phải trợn mắt há mồm.


Những điểm sáng đếm không hết lúc hiện lúc ẩn, cho thấy số lượng đông tới nghẹt thở, chẳng biết trong đêm có bao nhiêu người đang mai phục, lẳng lặng chờ đợi một mệnh lệnh.

Xích Truật chỉ cảm thấy da đầu tê rần.

Tiêu Thế Thành cứng người.

“Tại hạ chỉ có một điều thỉnh cầu, xin thế tử giao công chúa Sa Lâm ra.” Giọng Tạ Vân Thư vô cùng bình tĩnh, cũng vì vậy mà càng thêm đáng sợ.

“Ngươi dám ỷ thế bức người, phải biết hậu quả của chuyện ngày hôm nay!” Khí thế càng quá đáng, Tiêu Thế Thành càng cứng rắn hơn.

“Nếu thế tử còn khăng khăng tiếp thì chưa chắc có thể thấy được hậu quả đâu.” Không chút đếm xỉa đến lời uy hiếp, Tạ Vân Thư lạnh băng đáp trả.

Tình cảnh đối đầu gay gắt giằng co, sắc mặt Tiêu Thế Thành tái xanh âm tình bất định, vị thế tử xưa nay luôn cao ngạo chưa từng bị uy hiếp như thế bao giờ, suýt nữa đã buột miệng liều mạng.

Đúng lúc này Ngọc Tuỳ vẫn luôn ở sau tiến lên nói một câu, vì cách quá gần nên mọi người không nghe rõ, có vẻ là dùng công phu truyền âm nhập mật.

Chỉ vỏn vẹn một câu nói, trong nháy mắt đã khiến Tiêu Thế Thành chấn động, vô cùng kinh ngạc, hắn đưa mắt quan sát Ngọc Tuỳ một hồi lâu, rồi đột nhiên nể mặt nói, “Nếu tam công tử đã có ý muốn thì nhất định là có nguyên nhân, ta có thể đồng ý, song phải biết được lý do.”

Tiêu Thế Thành bất ngờ lùi bước làm Tạ Khúc Hành thở phào một hơi, bất kể nguyên nhân là gì thì xung đột chính diện với Nam quận vương phủ cũng không phải thế cục tốt, có thể tránh được thì vẫn hay hơn.

Tiêu Thế Thành tỏ ý bảo cận vệ đi mời Sa Lâm đến đây, còn Tạ Khúc Hành nói ra lý do thay đệ đệ.

“Sáng sớm hôm nay Sa Lâm công chúa đã cho người bắt Diệp cô nương đi.” Y cũng không quên tự giác nói thêm, “Đúng lúc thân thể Diệp cô nương đang khó chịu, tạm thời mất đi võ công.”

Khó có thể hình dung vẻ mặt lúc này của Tiêu Thế Thành, hắn không hề tin nổi.

“Sa Lâm?” Nàng công chúa ngây thơ ấy ư? Bắt người…

“Tuyết sứ trên Thiên sơn bị cô ta bắt đi, làm sao có thể!” Đây không phải là câu nói khách sáo, mà lòng nghĩ thế nào đã nói ra thế ấy.

“Vừa khéo trùng hợp.” Tạ Khúc Hành không khỏi cười khổ, “Nếu không phải có bằng chứng xác thực thì chúng ta cũng không đưa ra hạ sách này.” Thật đúng là tức nước vỡ bờ.

Đương lúc nói chuyện thì Sa Lâm đã được thị vệ dẫn đến, đôi mắt xinh đẹp quét nhìn mọi người ở trong sân, đến khi trông thấy Tạ Vân Thư thì hai mắt lập tức sáng lên, mặt ngọc trắng như tuyết.

“Huynh… Còn nhớ ta không?” Cơ thể mềm mại của nàng công chúa mỹ miều run lên, đủ để kích thích dục vọng bảo vệ của nam nhân, “Hai năm trước, ở Thiện Thiện quốc, huynh đã tha cho ta…”

Còn chưa nói xong câu thì cần cổ mảnh khảnh đã bị chụp lấy, đôi mắt lạnh băng không chất chứa chút tình cảm nào, chỉ vội vã tra hỏi, “Người mà sáng hôm nay Thẩm Hoài Dương giao cho ngươi giờ đang ở đâu?!”


“Ưm ——” Sa Lâm giãy giụa nhưng lại không thoát nổi đôi tay tàn nhẫn kia, rồi bàn tay ấy bỗng thả lỏng ra, rốt cuộc không khí cũng tràn vào phổi.

“Nàng ở đâu rồi?!”

“Còn lâu ta mới nói cho huynh biết.” Giọt lệ như trân châu rơi xuống từ hốc mắt, thấm ướt vạt áo, “Ả ta là ma quỷ! Đồ ma quỷ đáng chết!”

Xích Truật nhìn cảnh trước mắt mà đầu rối như tơ vò.

“Ả —— ở —— bên kia!” Khống chế sát ý trở nên vô cùng khó khăn.

Trên cần cổ mảnh khảnh xuất hiện dấu tay, tất cả mọi người đều đang đợi nàng ta nói hết câu. Thở dốc hồi lâu, nước mắt Sa Lâm tuôn ra như mưa, vừa ấm ức lại oán hận, “Ta muốn ả chết, ả đã giết phụ vương ta, người như huynh vốn không nên ở với ả ta!”

Mấy lời khác thì thôi, chỉ riêng câu này đã làm Tạ Khúc Hành thật sự thấy bi ai.

“Ngươi đã làm gì nàng rồi!”

Mỗi một khắc trôi qua là một phần sốt ruột sợ hãi, lý trí bình tĩnh ngày thường hoá thành hư vô, vừa nghĩ đến Ca Dạ có lẽ… Tạ Vân Thư gần như mất khống chế, suýt nữa đã bóp chết người trong tay.

Xích Truật đột nhiên tỉnh lại, bật thốt lên, “Chẳng lẽ cô dùng cách kia thật!”

Ánh mắt đầy sát ý bắn qua, Xích Truật vội vã nói, “Hôm nay Sa Lâm có hỏi ta có cách gì khiến người ta phải chết trong đau đớn không, ta không hề nghĩ đến vì chuyện này, nên nói cho cô ta…” Do dự một hồi, hắn quay sang Sa Lâm, “Cô đã chôn nàng ở đâu?”

“Chôn?!” Tất cả mọi người đồng loạt hoảng hốt, ngay đến Tiêu Thế Thành cũng sợ hãi biến sắc.

Trong chớp mắt mọi suy nghĩ như dừng lại, Tạ Vân Thư thậm chí quên mất bàn tay mình còn đang bóp cổ, chỉ chăm chăm nghe Xích Truật nói tiếp.

“Quốc chủ Thiện Thiện có một sở thích, đó là cho người sống vào quan tài rồi chôn xuống đất, để đối phương giãy giụa trong bóng tối tuyệt vọng rồi chết đi, qua ngày hôm sau lại đào lên ngắm nghía…”

“Ngươi đã chôn nàng ở đâu!” Tạ Vân Thư mất sạch lý tính, rống lên một tiếng, tay siết mạnh bả vai khiến Sa Lâm đau tới mức khóc lớn tiếng.

“Bãi tha ma ở ngoại thành phía Tây, chắc chắn ả ma quỷ kia đã chết rồi, huynh đi mà đào thi thể của ả!”

Sắc mặt mọi người tái xanh, Tạ Vân Thư hất Sa Lâm ra rồi chạy đi như điên, Ngọc Tuỳ cũng gần như đồng thời xông vào màn đêm, Ngân Hộc Bích Chuẩn và Tạ Khúc Hành cũng đuổi theo sau.

Xích Truật đi lên mấy bước, ngạc nhiên nhìn đoàn người rời đi.

Tiêu Thế Thành tâm phiền ý loạn, căng thẳng suy nghĩ một hồi, “Xích Truật, ngươi cũng đi đi, xem xem nàng ta đã chết thật chưa, ngộ nhỡ ——” Dừng lại một lúc, hắn giơ tay chỉ vào Sa Lâm đang nức nở trên mặt đất, “Cũng đem ả nữ nhân này đi quách đi, muốn giết muốn xử thế nào cứ theo ý của Tạ tam, đừng để ta gặp lại ả nữa, suýt là đã gây nên đại hoạ!”

Bao phen rối ren chẳng nói thành lời, kèm theo cảm xúc xáo trộn khó phân biệt, một nữ nhân ưu tú như thế, sao có thể…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận