Dạ Hành Ca

Hai người ở trong phòng suốt cả một ngày.

Mưa rơi mênh mang liên hồi, sắc trời tối mù làm lòng người sinh ra ảo giác đêm dài chưa dứt.

Đồ ăn do Lý thúc sai người đưa đến, rồi hắn lại đi ra xách vào. Còn nàng mặc trung y ngồi trên giường ăn, chân để trần tóc xõa tung, như thể quay về tuổi thơ.

Hắn đút nàng ăn những món nàng thích, chiều chuộng mỉm cười như với một đứa bé.

“Nàng thích đồ ăn Dương Châu.” Hắn nói chắc nịch.

Nàng gật đầu, “Hình như thế.”

“Liệu có phải nàng từng đến Dương Châu không?”

Nàng ngẩn người, thoáng nhìn đi nơi khác, “Không biết.”

“Chỗ ở lúc trước của nàng trông ra sao?”

“Có một khoảng sân rất lớn, hành lang rất dài, mỗi lần trời mưa là mẹ sẽ ôm ta ngồi dưới hiên nghe mưa rơi, lại nhìn mấy khóm hoa dưới bậc thềm đung đưa lay động…” Nàng nhoẻn miệng cười, lại trở nên tinh nghịch, “Nhưng thật ra là do bị ta cầm lắc đó, con người ta khó ngồi yên một chỗ được.”

“Nàng còn nhớ mình tên gì không?”

Im lặng một hồi, nụ cười trên mặt nàng dần tắt, “Không quan trọng. Dù trước đây ta tên gì thì bây giờ cũng là Ca Dạ.”

“Vì sao không gọi ta là Thù Ảnh nữa?”

“Rời khỏi Thiên Sơn, ngươi đã không còn là chiếc bóng* của trước đây.” Nàng hời hợt đáp.

(*Ảnh nghĩa là chiếc bóng.)

“Vậy vì sao không chịu gọi tên ta?” Hắn tiếp tục truy hỏi.

Thời gian im lặng càng lâu hơn, khóe môi nàng bất giác cong lên, lạnh lùng trả lời, “Ta không biết Tạ Vân Thư.”

“Nàng không biết?” Mắt hắn sáng lên, bỗng mờ ám tiến đến, “Vậy người tối qua ôm nàng là ai?”

Không ngờ đề tài lại bị chuyển sang nội dung này, Ca Dạ ngẩn ngơ, mặt thoắt đỏ.

Nhưng hắn nào chịu tha cho, ghé vào bên tai đùa cợt, “Là ai đã hôn nàng, để lại dấu vết trên người nàng?” Ngón tay ngả ngớn vạch vạt áo ra, để lộ làn da điểm đầy những vết đỏ.

“Lúc ấy nàng đã cầu xin ai? Rồi lại dùng hai chân này…” Bàn tay không an phận lần vào trong áo, lướt qua vùng da nhạy cảm, “Vòng ai đấy?”

Ca Dạ đỏ phừng mặt, nàng rụt người lại muốn tránh ra, nhưng lại bị hắn giữ lại.

“Nói ta biết, là ai?”

Nhìn xuống đôi mắt lấp lánh tựa sao, gương mặt khôi ngô kia liền nở nụ cười mờ ám. Nàng vừa xấu hổ vừa giận, song lại không biết trút vào đâu, đành quay đầu đi thôi nhìn hắn.

“Ca Dạ…”

“Là ngươi là ngươi.” Nàng tức giận trả lời, chịu đầu hàng trước loạt câu hỏi khiêu khích như ma âm, bên tai nóng rực.

Hắn bật cười, rất thích nhìn nàng thẹn thùng.

“Đêm qua có cảm giác gì?”

Câu hỏi quá mức thân mật ày khiến nàng chỉ muốn bịt tai lại, nhưng lại bị hắn cố gỡ xuống, “Ta muốn biết, nói một câu thôi cũng được.” Hắn nhẹ giọng dỗ dành, tựa hồ nước xuân đủ khiến người ta đắm chìm.

Nàng cắn chặt răng không chịu mở miệng. Hắn chớp mắt, ngay lập tức tay rơi xuống thắt lưng, cảm giác nhồn nhột lan rộng khiến nàng gập người cười phá lên như muốn tắt thở, không còn sức chống chọi và cũng chẳng vùng ra được, đành phải kêu tha.

Tựa lên đầu gối ngẫm nghĩ một hồi, mái tóc đen dài ôm chầm lấy thân hình.

“Rất đau, nhưng vẫn có thể chịu được.”

“Chỉ có đau thôi sao?” Hắn gạt tóc ra, thích cái cảm giác mềm mượt như tơ lụa này, nhưng lại không thích hai chữ “chịu được”.

Nàng liếc nhìn hắn rồi đáp, “Ừ.”

“Vậy thì…” Hắn cười khẽ rồi đè nàng nằm sấp xuống, tay bóp dọc lưng với lực độ vừa phải. Bắp thịt mỏi nhừ dần được thả lỏng, cảm giác thoải mái thỏa thích làm sao.

Tiếng mưa rơi lộp bộp cùng ánh đèn chao đảo là vẻ thanh nhàn chưa từng có, đến mỗi nàng cảm thấy mỗi khúc xương như mềm ra theo, không muốn nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay, chẳng khác gì chú mèo con lười biếng. Y phục trên vai tuột xuống mà nàng cũng không kéo lên, bàn tay ấm áp của ai kia chạm vào da xoa bóp trực tiếp, trông nàng rất hưởng thụ phục vụ thân mật thế này.

Đầu ngón tay dần đi xuống, lặng lẽ chuyển đến trước ngực, trêu chọc lấy nụ hồng đỏ tươi. Nàng vừa giật mình thì nụ hôn triền miên đã đánh bay bao lời cự tuyệt, môi hắn chu du trên cơ thể mềm mại, để lại dấu ấn ở mỗi nơi đi qua, đồng thời cả ngón tay thon dài cũng trêu đùa thần kinh yếu ớt.

Lửa tình dấy lên làm chân tay nhũn cả ra không chống cự nổi. Y phục nhanh chóng biến mất khỏi cơ thể, thay thế vào đó là những cái đụng chạm nóng bỏng. Tay chân quấn quýt dần làm phai đi sự khắc chế của hắn, không nhẫn nại thêm được nữa, hắn bấu vào vòng eo nhỏ nhắn rồi xâm nhập vào cơ thể nàng từng chút một, từ từ vuốt ve, khiêu khích dục vọng sục sôi. Nơi đó của nàng vừa khít vừa ẩm ướt trói chặt lấy hắn, kiều nhan đỏ bừng vì sóng tình, hàm răng cắn chặt bật lên lời rên rỉ, đau đớn lúc đầu đã biến mất, trên cơ thể trần truồng bám đầy mồ hôi, liên tục thở dốc trước cơn vui sướng thần bí.

Cảm nhận được nàng đã quen với sự tồn tại của mình, hắn bắt đầu buông thả tiết tấu, điên cuồng thúc mạnh vào, để mặc bản năng dẫn dắt chinh phục người đang mê man bên dưới. Sức mạnh nguyên thủy thật là lớn, nàng run rẩy hừ khẽ, chẳng còn sức để nghênh hợp, cứ để mặc từng đợt thủy triều tấn công, cơ thể cuộn lại dưới sự kích thích khó dùng lời diễn tả.

Khi dục vọng như nước biển rút khỏi bờ cát, thì giờ đây chỉ còn lại lưu luyến tình nồng quấn quýt tay chân.

Trong mắt phủ đầy sương mù, thoáng thất thần trước cơn cực khoái chạm đến đỉnh điểm, suối tóc bám vào cơ thể mềm mại đầy mồ hôi, hắn yêu thương ôm lấy không nỡ rời tay. Nàng chẳng còn chút sực lức nào, dựa vào trước ngực mặc hắn dịu dàng vuốt ve.

“Còn đau không?” Hắn cười hỏi, thỏa mãn cảm nhận nhiệt độ trong lòng, người bình thường lạnh như băng nay đã tan thành vũng nước nhẹ nhàng.

Nàng lắc đầu, cảm xúc mạnh mẽ vẫn còn nán lại khiến cơ thể xinh đẹp đỏ bừng.

“Ta không muốn nàng đau, nhưng lần này là bồi thường.” Phủ lên làn da mềm mại trơn láng, hắn thầm thì vào bên tai, vừa nói vừa cười, không khỏi trêu chọc, “Ta thích bồi thường như thế này.”

Trả lời hắn là cái nhéo mạnh vào bên hông.

Nam nhân bị đau bèn siết chặt nàng hơn, dùng môi lưỡi trừng phạt, vừa thở gấp vừa cười.

Giữa lúc đùa giỡn quấn lấy nhau, chẳng biết tự bao giờ mưa ngoài cửa sổ đã ngớt hạt, mây đen tản đi, những tia nắng lần nữa bao phủ đất trời, lúc này đã là hoàng hôn. Chim trong rừng vui vẻ reo ca, đem lại sức sống của ngày hè.

Ca Dạ nằm bên gối nghiêng đầu ngắm nhìn, có phần mơ hồ.

“Đang nghĩ gì đấy?” Hắn nhạy cảm phát giác sự thay đổi cảm xúc ở nàng.

“Mưa tạnh rồi.” Một ngày mưa gió như mộng ảo cũng sắp qua đi, như thể đã trộm mất quãng thời gian vui vẻ.

Hắn chống đầu nhìn nàng, đôi mắt sáng ngời dịu dàng, ngập tràn vẻ si mê.

“Ca Dạ, gả cho ta đi.”

Cơ thể trong vòng tay run lên, hắn vén tóc trên cổ ra, lại gần vành tai như ngọc, “Chúng ta mua một gian nhà nơi núi sông tươi đẹp, trồng giống hoa nàng thích, ngày nặng hạt ta sẽ ôm nàng nghe tiếng mưa rơi trên tàu lá chuối, những khi trời trong thì lại thả thuyền đi câu uống rượu, đến những ngày tuyết hai ta sẽ cùng chiết mai ngắm cảnh đánh cờ, cứ sống vậy mỗi ngày.”

Ca Dạ không đáp, hoảng hốt nhìn chằm chằm bụi trúc xanh ngoài khung cửa. Âm thanh êm dịu rủ rỉ dễ nghe, như một giấc chiêm bao xa vời chẳng với tới, biết rõ không vào được nên mới càng thêm khao khát.

“Ca Dạ…”

Nàng khẽ nhắm mắt, ngăn lại chút ảo tưởng cuối cùng.

“Không.”

Lần chệch đường ngắn ngủi qua đi, suy cho cùng bọn họ đều đang sống trong một thế giới hiện thực đến mức tàn khốc. Chỉ một lần thân mật khắng khít cũng chẳng thay đổi được gì.

“Ca Dạ!”

“Sự việc này, cứ quên đi thì hơn.” Nàng quay đầu đi, trong đôi mắt đen dần giấu đi tình cảm.

Nhìn nàng từ từ che đậy, hắn đưa tay nắm chặt đôi vai bé nhỏ, “Đừng tự gạt mình nữa, nàng thích ta, cũng như ta yêu nàng vậy, chúng ta nên ở bên nhau mới phải.”

Ca Dạ chớp mắt, bỗng bật ra lời châm chọc, “Ngươi muốn ta ư? Muốn cái cơ thể tan hoang quái dị này sao, món nợ máu này đúng là làm bẩn thanh danh, đã đến Trung Nguyên rồi mà vẫn còn lắm kẻ thù. Ngươi đã suy nghĩ cẩn thận chưa?”

“Ta thích cơ thể nàng, rất mất hồn.” Hắn cười cười hôn nhẹ lên gò má phấn nộn, ánh mắt như có hình dạng dao động trên đường nét thanh tú, “Ta biết nàng không lớn lên được, cơ thể cũng có hàn độc, hễ kinh mạch bị tổn thương thì sẽ phản phệ, còn cả thân phận của nàng nữa, không ai rõ hơn ta cả. Nàng sợ sau này ta hối hận, nhưng ta chỉ sợ không giữ được nàng thì sẽ khó chịu biết bao. Đấy là điều ta quan tâm hơn tất cả.”

Ca Dạ im lặng không đáp.

Tay hắn đặt lên vùng bụng trơn nhẵn, dịu dàng nói, “Hơn nữa cũng đã qua nửa ngày rồi, có lẽ nàng đã có con rồi đấy.”

Gương mặt lạnh lùng tái nhợt đi trong phút chốc, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Thể chất ta âm hàn, không mang thai được.”

“Ta chỉ nói là có lẽ thôi mà, người nàng yếu quá, nếu muốn có thì cũng phải điều dưỡng mấy năm mới được.” Hắn lại nghĩ xa hơn, “Phải mời nhị ca bắt mạch cho nàng mới được.” Nhiều lần đề cập đến chuyện khám bệnh nhưng đều bị nàng từ chối, luyện võ công kỳ quái như thế, quả thực hắn chẳng yên tâm chút nào.

“Ngươi điên rồi.” Nàng chỉ cảm thấy không thể tin nổi, trợn trừng mắt với hắn.

“Mất đi nàng ta mới nổi điên.” Hắn cười, “Nên như bây giờ vẫn còn bình thường chán.”

Nàng quỳ trên giường, cơ thể trần truồng ẩn sau suối tóc càng thêm cám dỗ, thân hình nhỏ bé lại có cái đẹp khác thường, nhưng thần sắc vẫn lạnh lùng như thế.

“Đã thấy rõ ta có dáng vẻ gì chưa, vốn không thể coi là một nữ nhân thực sự, chứ đừng nhắc tới gì mà… Hàn độc ngấm vào xương cốt, quanh năm phải ăn hoa, vì báo thù mà đã nát bét, cả đời này đã sớm đi tong. Ta không thể cho ngươi thứ ngươi muốn được, còn cần ta phải nói mấy lần nữa đây.”

“Nàng biết ta muốn gì sao?” Hắn cũng ngồi dậy, bình tĩnh hỏi.

“Một kiều thê xuất thân danh môn am hiểu lòng người, giúp ngươi sau này chấp chưởng Tạ gia, sinh cho ngươi một đám con trai con gái khỏe mạnh, thanh nhã khéo léo biết tiến biết lui, có thể làm lệnh tôn lệnh đường hài lòng…”

“Đó là điều bọn họ hy vọng ta muốn như thế.” Hắn dùng sức kéo lấy, cơ thể mềm mại ngã vào lòng, “Nàng tưởng ta mong muốn cơ thể nàng, một khi có được thì sẽ không si mê nữa ư? Sai rồi!” Ngực nóng lên vì kích động tức giận, hắn nâng cằm nàng lên nói từng câu từng chữ một, “Ta muốn nhiều hơn nữa, bao gồm cả trái tim và sự tin tưởng ở nàng, tin tưởng đủ để yên tâm dựa dẫm vào ta mà không trốn tránh, ta muốn mỗi phân mỗi tấc trên người nàng, muốn đầy đủ muốn toàn bộ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui