Dạ Hành Ca

Bầu không khí im lặng bao trùm dù người trong phòng không ít.

Ngân Hộc Bích Chuẩn Lam Hiêu đều có mặt, Tạ Cảnh Trạch đang bắt mạch cho cô gái nằm trên sạp, còn Tạ Vân Thư im lặng đứng một bên, cạnh sạp là một bé trai chừng năm tuổi, giương mắt ngơ ngác nhìn nhất cử nhất động của Tạ Cảnh Trạch, tay siết chặt.

Chỉ chốc lát sau, Tạ Cảnh Trạch lắc đầu với tam đệ, rút mấy kim châm trên người cô gái ra.

“Nàng bị thương quá nặng, lại còn trúng độc nữa, cầm cự tới được đây đã là kỳ tích rồi, chỉ sợ…” Tạ Cảnh Trạch thở dài, mọi người trong phòng đều hiểu ý.

Tạ Vân Thư nhíu mày, bất giác liếc thấy người đứng ở cửa, bèn ra hiệu bảo nàng đi vào.

Bước lại gần sạp, người khuất sau tấm màn che dần dần xuất hiện trong tầm mắt. Xiêm y nhớp nhúa, trên vạt áo còn dính máu loang lổ, gương mặt trái xoan xinh xắn nay tiều tụy đi thấy rõ, mặt mũi vàng vọt gần đất xa trời, chỉ có đôi mắt là thấp thoáng mấy phần sắc bén quen thuộc, lúc trông thấy Ca Dạ thì hai mắt lập tức mở lớn.

“Phi Khâm!”

Không ngờ sẽ gặp lại người bạn trong Thất Sát năm xưa, nàng thất thanh kêu lên, ngồi sụp xuống bên sạp, không dám tin hỏi, “Sao cô lại thành ra thế này?!”

“… Ca Dạ…” Nữ nhân vô cùng yếu ớt, chỉ nói chuyện thôi đã hao tổn sức lực, “Cô vẫn cứ nhỏ như thế, có phải ta đang mơ không…”

“Đừng để ý đến ta, cô xảy ra chuyện gì thế này!” Tuy năm đó là đồng liêu song cũng không gần gũi mấy, nhưng dù vậy, nhìn Phi Khâm hấp hối thế này thì đáy lòng nàng vẫn vô cùng khó chịu.

Trên gương mặt gầy gò nở nụ cười yếu ớt bi thương, chẳng còn dáng vẻ nhanh nhẹn hào hùng năm nào.

“Ta đã tin nhầm người rồi.”

“Ai!” Ký ức cũ thoáng xuất hiện, “Là gã nam nhân khiến cô rời khỏi Tây Vực đó ư?”

Hai dòng lệ bất giác tuôn rơi, có mấy giọt châu nóng hổi rơi xuống mu bàn tay.

“Hắn… mới đầu đối xử với ta rất tốt.” Gò má Phi Khâm đỏ ửng, vừa oán hận lại âu sầu, “Cũng lấy ta làm vợ, nhưng hắn lại xuất thân từ thế gia Trung Nguyên, người nhà biết được lai lịch của ta, sợ ta làm liên lụy đến thanh danh nên dùng mọi cách xúi giục hắt hủi, cuối cùng ngay đến hắn cũng…”

“Vì sao không rời đi, với võ công của cô thì đi đâu mà không được.”

Trung Nguyên, Ma giáo… Nàng hít một nơi, nắm lấy tay Phi Khâm.

Lại một giọt lệ lăn xuống, thê lương vô hạn, “Lúc đó ta đang mang thai, nghĩ vì con nhỏ nên nhẫn nhịn, mong đợi hắn có thể hồi tâm chuyển ý, kết quả…” Phi Khâm ngậm nước mắt, ánh mắt đầy buốt giá.

“Hắn hạ Hóa Công tán vào trong thuốc, phế đi võ công của ta… Không dám quang minh giết ta nên mới lén lút hạ độc, đợi ta tắt thở…” Giá lạnh biến thành căm hận thấu xương, Phi Khâm ho khan, lời nói yếu dần, “Ta tìm cơ hội trốn thoát, dẫn con đi… Hắn lại sợ người ngoài biết được mình cưới người trong Ma giáo, phá hỏng danh dự nên đã nổi điên, ngay đến đứa bé cũng không cần, nhiều lần âm thầm truy sát… Trốn Đông trốn Tây, nay ta chỉ là ngọn đèn cạn dầu, may mà… nghe thấy chuyện Bạch gia, lờ mờ thấy giống cô, nghĩ cứ thử đánh cược một phen…”

Lời nói đứt quãng thốt ra, cả căn phòng chìm vào im lặng như tờ, ngay đến Tạ Khúc Hành đùng đùng nổi giận bước vào cũng ngẩn người.

“Hắn ta là ai!” Nhiệt độ nơi tay càng lúc càng lạnh, lòng nàng biết sắp không ổn.

Phi Khâm tỏ vẻ vô cùng hối hận, thế nhưng vẫn không trả lời, sững sờ nhìn nàng rơi lệ.

“Ca Dạ… Cô thông minh hơn ta, đã sớm đoán được rồi đúng không?”

“… Câu hỏi năm đó cô hỏi ta, ta vẫn trằn trọc nghĩ mãi, nghĩ đến mấy trăm mấy ngàn lần…”

“… Không đáng, thật sự không đáng chút nào, ta rất hối hận… Sớm biết thế này, ta thà chết ở Thiên Sơn còn hơn…”

Ca Dạ cắn răng, trong cơ thể bùng lên một luồng nóng rực, trước ngực dần sinh ra ác khí.

“Nói cho ta biết là ai, ta sẽ giết hắn thay cô.”

Phi Khâm yếu ớt lắc đầu, cố gắng chỉ vào đứa bé quỳ bên cạnh.

“Thằng bé… Cô đưa nó vào Chiến Nô doanh đi, trước mười tuổi đừng để nó chết, như vậy ta ở dưới suối vàng cũng sẽ ghi nhớ ơn cô.”

“Đưa vào Chiến Nô doanh? Tiểu quỷ thế này thì sao sống nổi.” Bích Chuẩn buột miệng, Ngân Hộc đứng cạnh huých một cái, tỏ ý ngậm miệng vào.

Phi Khâm khó nhọc nhìn cậu ta như có cảm ứng kỳ lạ, hơi thở quen thuộc cũng không khó để phân biệt lai lịch, nàng không phản bác mà chỉ cười khổ, “Không sống nổi… thì đó là số mệnh của nó, chúng ta… đều như vậy mà ra, ta thà nó chết ở Chiến Nô doanh, cũng không muốn để nó bị phụ thân ruột thịt sai người… diệt trừ một cách dơ bẩn…”

Máu dần dần rỉ ra bên mép, giọng nói rất yếu, gần như phải ghé tai sát mới có thể nghe rõ.

“… Ca Dạ, xin cô… Ta biết chuyện rất phiền toái…”

“… Tính tình cô… lạnh lùng nhất… Nhưng lại tốt bụng nhất…”

“… Xin cô đồng ý với ta…”

“Ta đồng ý mà.” Ca Dạ chỉ cảm thấy rối bời, cầm lấy bàn tay dần buốt giá, trong lòng có thứ gì đó đang điên cuồng bành trướng, “Nói cho ta biết hắn ta là ai!”

Nghe thấy lời cam kết đủ để yên tâm, trên gương mặt như đã chết hiện lên ý cười.

“… Đa tạ… Ta biết, nhất định cô sẽ…” Tâm trạng được giải tỏa, hơi thở lại ngắt quãng, “… Chết thế này… đúng là mất mặt… Ta… rất hối hận…”

Âm thanh cuối cùng cũng biến mất, Phi Khâm mang theo nụ cười bi thương tự giễu chôn vùi sinh mệnh. Không như những người từng bị nàng ta giết trong quá khứ, nàng nằm trên giường, như một bệnh phụ bị cuộc sống hành hạ thảm hại, lưu lại tàn lệ trên gò má cùng một đứa bé không quá yên tâm, để rồi buông tay đi mãi.

Ca Dạ lẳng lặng đưa mắt nhìn, trong đôi mắt vẫn chưa khép kia dâng lên màn sương mù cùng tuyệt vọng trước thế sự, một hồi lâu sau, nàng đưa tay vuốt nhẹ đôi mắt nhắm lại.

“… Thật khó coi, như vậy mà cũng là Thất Sát ư, cô đã từng mạnh hơn cả ta… Nhưng chỉ vì một…”

Lời lẩm bẩm rất nhỏ lại bất giác khiến đáy lòng Tạ Vân Thư lạnh buốt, một nỗi sợ hãi không đè xuống được dâng lên, đột nhiên hối hận vì đã gọi Ca Dạ đến.

“Ca Dạ.” Tiến lên thấp giọng khuyên lơn, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, “Chúng ta đi ra ngoài trước, tìm một chỗ yên lặng.”

Ánh mắt ngưng trệ có phần ngây ngô, mặc hắn đưa tay kéo tách ra Phi Khâm, không nói một lời.

“Ca Dạ!” Tạ Vân Thư lo lắng nhìn nàng chăm chú, lắc nhẹ hai vai nhưng người trong lòng vẫn không có phản ứng, như thể thần hồn đã tiêu tan, chỉ còn lại mỗi thân xác.

“Lão Tam.” Tạ Khúc Hành cau mày quát, thầm buồn thay trước sự thất thố của đệ đệ, Thanh Lam lại lặng lẽ kéo tay áo đại ca.

“Ca Dạ!” Bất an rùng mình tràn lan, Tạ Vân Thư bắt đầu phát hoảng, bất chấp người ngoài vỗ lấy mặt nàng, “Nàng không phải nàng ấy, ta thề nàng không phải là nàng ấy.”

Một lúc lâu sau, chớp mắt một cái, Ca Dạ gạt tay hắn ra, tiến đến đứa bé vẫn một mực im lặng kia.

“Ngươi tên gì?”

Cậu bé không khóc mà chỉ đăm đăm nhìn mẫu thân từ từ đi vào cõi chết, từ đầu tới cuối không hề lên tiếng, câu hỏi của Ca Dạ khiến cậu dời mắt, bỗng nặng nề dập đầu liên tục.

“Đệ không có tên, xin cô nương ban tên.”

Trên gương mặt trưởng thành sớm có nét đoạn tuyệt khiến người ta kinh hãi, giọng điệu trẻ nhỏ non nớt làm tất cả đưa mắt nhìn sang.

“Phụ thân ngươi… là ai?” Tay trái Ca Dạ chạm xuống đất, tuy bình tĩnh hỏi nhưng lại không áp chế được ác khí, mọi cảm xúc tắc nghẽn trong người như muốn xông cả ra ngoài.

“Cô nương muốn giết gã sao?” Như thể không phải đang nói đến phụ thân ruột của mình vậy.

“Ừ.”

Những lời này vốn không nên nói với một đứa bé, Tạ Khúc Hành bất mãn, Tạ Cảnh Trạch âm thầm thở dài, còn Tứ Dực lại cảm thấy là chuyện đương nhiên, bọn họ không có nhiều khái niệm về ruột thịt máu mủ, chỉ biết ân oán rõ ràng.

Đứa bé lại dập đầu, trên trán rỉ máu, “Xin cô nương dạy võ công cho đệ, mười năm sau chính ta sẽ giết gã.”

“Đứa nhỏ đệ nói gì ngốc nghếch thế, rốt cuộc ai là cha đệ.” Tạ Khúc Hành không nhịn được tiến lên quát, “Giết ruột thịt làm trái luân lý là tội lớn cỡ nào, nhắc đến thôi cũng là khẩu nghiệt.”

“Gã không xứng, ta muốn đích thân giết gã.” Trong mắt cậu bé chỉ có hận thù thấu xương, lời thốt lên lại như nguyền rủa. Hận ý rõ ràng như sắt, Tạ Khúc Hành tắt tiếng, còn Tứ Dực lại có mấy phen tán thưởng.

Bích Chuẩn gật đầu, “Được, có chí khí đấy.”

Nghe thấy thế, thái dương Ca Dạ giật giật, sâu trong thâm tâm có sợi dây bé nhỏ đứt lìa, cơ thể mất đi khống chế hơi chao đảo, gạch xanh dưới tay chợt vỡ vụn thành vô số mảnh vỡ. Tạ Vân Thư phát giác hơi thở quanh nàng vô cùng loạn, kinh hãi bật lên.

“Ca Dạ!”

Nàng vùng dậy tránh ra, hắn lắc mình cản đường, đưa tay toan nắm lấy vai nàng.

“Tránh ra!”

Một tiếng quát chói tai khiến mọi người thất kinh, song Tạ Vân Thư chẳng lùi nửa bước, tay vươn ra cũng không dừng.

Đôi mắt đen đã mất đi lý trí mà chỉ còn lại giá băng bốn phía, bàn tay lật lại dùng toàn lực đánh ra.

Mấy tiếng động khẽ vang lên liên tục, trong chớp mắt bảy tám chiêu giao thủ vô cùng ác liệt, khiến đối phương không kịp mở lời, mỗi một chiêu thức đều đủ cướp đi tính mạng, chỉ cần chút sơ sẩy là sẽ đổ máu, khiến người ngoài đứng xem vẫn phải giật mình.

“Cô ta điên rồi hả?!” Tạ Khúc Hành giương mắt đờ đẫn, muốn đi lên tách ra cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, mắt thấy tam đệ không thắng nổi, tình hình càng ngày càng loạn thì không khỏi sợ hết hồn vía.

Thanh Lam luống cuống tay chân chẳng biết phải làm sao, “Trời ơi! Sao lại đánh nhau rồi.”

“Chúa thượng đúng là không nương tay.” Lam Hiêu cũng giật mình.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế này?” Bích Chuẩn nhìn mà đổ mồ hôi lạnh, lại thầm may vì đối thủ không phải là mình.

Ngân Hộc im lặng nuốt nước bọt, cũng rất căng thẳng.

Sắc mặt Ngọc Tùy trắng bệch, bàn tay trong tay áo giật giật rồi nắm chặt, thế công quá ác liệt, y không chắc có thể tách bọn họ ra mà không xây xát.

Càng lúc càng khó ngăn đỡ, dần dà hắn bị dồn dép đến nỗi không thở nổi, đồng tử đen láy lạnh băng như đang đối mặt với kẻ địch xa lạ, chỉ còn lại sát ý uy nghiêm. Còn tiếp tục nữa thì sẽ lưỡng bại câu thương mất, trong đầu xoay chuyển ý nghĩ rất nhanh, song vẫn không tìm được phương pháp hóa giải thích hợp. Rồi hắn hạ quyết tâm, trong một khắc lập tức buông tay, trơ mắt nhìn nàng đánh đến, đầu ngón tay bé nhỏ trắng muốt như mũi nhọn tử thần, lạnh lẽo đánh thẳng vào ngực, hắn không né tránh, dùng sức lực cuối cùng hô lên.

“Ca Dạ!”

“Tam ca!”

“Lão tam!”

“Lão đại!”

Mấy tiếng gọi bất đồng đồng thời vang lên.

Đầu ngón tay không chạm vào ngực, dần dần rỉ máu.

Tạ Vân Thư không cúi đầu mà chỉ nhìn thẳng người trước mắt, giọng khàn khàn.

“Ca Dạ… Ta không phải là kẻ địch, nàng tỉnh lại đi.”

Tròng mắt đen mù mờ hỗn loạn, đầu ngón tay chợt thấy ấm áp. Máu dần rỉ ra như nước đá làm nguội đi trái tim sục sôi. Vào khắc cuối cùng giọng hắn đã gõ mạnh vào tâm trí rối loạn, nàng vội vã thu lại sức mạnh, vết thương không sâu, nhưng… đây là máu hắn… nhỏ xuống đất theo vạt áo, vô cùng… nhức mắt, phản chiếu trước mắt một mảng đỏ rực.

Tạ Vân Thư nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trước ngực, thuận thế ôm ngang vòng eo nhỏ nhắn.

“Không có chuyện gì nữa rồi, nàng chỉ mệt quá mà thôi, đừng nghĩ gì nữa, cũng đừng…” Theo lời nói êm ái, đầu ngón tay phất qua huyệt ngủ, nàng bất giác rơi vào bóng tối tĩnh lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui