Nếu một tiếng "Cái Cái" lần trước là sét đánh giữa trời quang thì lần này, từ "anh trai tốt" vừa thốt ra, khả năng rất cao Nghiêm Cái sẽ động thủ ngay tại chỗ.
Nhưng chuyện đời vốn là khó đoán.
Bản thân Nghiêm Cái cũng không ngờ nghe xưng hô này xong anh không hề cảm thấy tức giận.
Hay nói cách khác, anh có thể tiếp nhận được cách gọi này.
Nghiêm Cái là con một, những năm qua anh em họ đều gọi chỉ gọi thẳng tên hoặc không hề nói chuyện với anh.
Nghiêm Cái cũng không thích trẻ con nên tiếp xúc rất ít.
Nói ra thì 26 năm sống trên đời đây là lần đầu tiên Nghiêm Cái được người ta gọi là anh trai, cũng là lần đầu tiên biết hai từ "anh trai" có thể thốt ra như vậy.
Có điều hai từ này qua lời Lục Thú bị biến thành hình dạng gì, anh cũng khó có thể nói rõ.
Dù sao thì rất khác với bình thường.
Nghiêm Cái nhìn về phía Lục Thú.
Hắn đứng ngay dưới ánh đèn vàng, trong mắt có tia sáng lấp láy như mong đợi điều gì đó, lại có cả những mảng đen khó nhìn thấu - như thể cho rằng anh nhất định sẽ từ chối.
Nghiêm Cái thật sự không hiểu.
Rõ ràng bản thân Lục Thú biết anh không đời nào đáp ứng nhưng vẫn quyết định nói ra yêu cầu đó.
"Tôi rất thích, cảm ơn cậu," Nghiêm Cái hơi ngừng, cố gắng lục lọi những từ thích hợp để khen ngợi người như Lục Thú, sau cùng mới lại lên tiếng: "Cậu rất giỏi.
Cậu là người tốt."
Lục Thú chăm chú nhìn anh, khóe miệng cười càng sâu, không biết là vì kinh ngạc hay gì khác.
Nghiêm Cái đối diện với ánh mắt của đối phương, không hiểu, cũng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Hay là mình khen sai rồi?
Vậy...!phải nói thế nào mới đúng?
Thật lâu sau, Lục Thú lại cười.
Giọng hắn rất nhẹ, có vẻ hơi bất đắc dĩ: "Anh đúng là chẳng hề dao động một chút nào."
Tiếc là Nghiêm Cái chỉ nhận ra sự dịu dàng chứ không nghe rõ từng từ hắn nói.
"Sao?" Anh thấy khó hiểu nên hỏi lại.
Lục Thú không nói gì.
Hắn quay người đẩy cửa phòng số 1, lúc nghiêng đầu còn nháy mắt với Nghiêm Cái.
Đuôi mắt khẽ nhếch, lông mi dày như quạt hương bồ rung rung.
"Ngủ ngon, anh trai tốt.
Ngủ sớm đi nhé."
Lúc nói ba chữ "anh trai tốt", hắn cười đến là thỏa mãn.
Cửa đóng lại, Nghiêm Cái vẫn chậm chạp chưa về phòng.
Nhờ câu chúc của Lục Thú, đêm đó người trong phòng số 2 mất ngủ.
*
Dù vậy, sáng ngày hôm sau Nghiêm Cái vẫn thức dậy sớm như mọi khi.
Phim vẫn phải quay.
Sáu giờ rưỡi bắt đầu hoá trang, Nghiêm Cái vừa để chuyên viên trang điểm kẻ lông mày vừa ngủ gật.
Đang lơ mơ thì đột nhiên Điền Túc xông đến trước mặt khiến anh giật mình ngồi bật dậy.
Nghiêm Cái phản ứng quá mạnh, thợ trang điểm cũng bị giật mình, tay run lên kéo lông mày anh thành một vệt dài lên tận tóc mai.
Nghiêm Cái vừa tỉnh táo lại:...!
Phần tử quấy rối Điền Túc:...!
Chuyên viên trang điểm tay vẫn còn hơi run:...!
"Anh Cáiiii, không phải em —" Điền Túc là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ cục diện cứng ngắc.
"Cậu ngồi im." Nghiêm Cái bất đắc dĩ nói với chuyên viên trang điểm: "Phiền giúp tôi vẽ lại lần nữa, cảm ơn."
Chuyên viên trang điểm đồng ý rồi anh mới vô cùng tốt tính hỏi Điền Túc: "Làm sao vậy?"
Điền Túc ban đầu còn có hơi xấu hổ, chỉ lát sau đã trở lại nguyên hình, đưa điện thoại qua cho Nghiêm Cái.
Là bảng xếp hạng hot search, mấy đề tài đứng top đều là tin bát quái trong showbiz, riêng hot search vị trí thứ 5 lại là nội dung khác.
Hy vọng bạn trai và chồng của các bạn đều có thể cùng bạn...!
Nội dung phía sau quá dài nên bị lược bớt.
Nghiêm Cái đọc thấy có hơi quen tai nên click vào xem.
Nguyên văn đề tài hot search là: # Hy vọng bạn trai và chồng của các bạn đều có thể cùng bạn chia sẻ việc nhà #
Trọng điểm là đây chính là bài đăng Weibo ngày hôm qua của Nghiêm Cái, cũng là bài anh chia sẻ từ quảng cáo đại ngôn nước rửa bát.
Nghiêm Cái đọc lướt những tin phía dưới.
Cư dân mạng không bàn luận về nội dung quảng cáo mà chủ yếu là về bản thân Nghiêm Cái và những dòng này của anh.
Nhắc đến việc anh follow fan trước đó, nói Nghiêm Cái thật ra là một chàng trai ấm áp, không hề cao lãnh một chút nào, còn thảo luận cả về những áp lực của phái nữ, tóm lại nội dung rất đa dạng.
Cũng có một bài tổng kết hot search lần này:
Cỏ Trên Mộ Cao Ba Thước: Bản thân tôi là nữ, cuộc sống sau khi kết hôn có áp lực vô cùng lớn.
Trước khi kết hôn, hai bên chỉ cần đi làm.
Sau khi kết hôn, nam giới vẫn chỉ cần đi làm như cũ nhưng nữ giới lại phải cáng đáng việc nhà, nuôi con cái...!Phải lo liệu rất nhiều việc, đồng thời không được lơ là công việc của chính mình, nghĩ mà thấy chua xót.
Thật lòng mà nói, nếu nam giới xung quanh tôi đều có giác ngộ như Nghiêm Cái thì tốt biết mấy【 xin cho tôi thả một biểu cảm sad 】Từ khi giải ước với Thất Lộ xong cảm giác cậu ấy trở nên chân thật gần gũi hẳn.
Đúng là một chàng trai ấm áp, là tri kỷ của phái nữ chúng ta【 đầu chó 】
Đọc xong lời khen này, Nghiêm Cái trả di động về cho Điền Túc.
Điền Túc không hiểu, hỏi: "Anh không đọc nữa à?" Sau đó lại lướt qua màn hình, muốn xem xem Nghiêm Cái rốt cuộc nhìn thấy cái gì.
Biết đó là một bài đăng ủng hộ thì thấy khó hiểu.
Có người khen không tốt à, sao lại không xem tiếp?
"Không." Nghiêm Cái trả lời xong tự lấy điện thoại của mình, mở Weibo, cúi đầu mặt không đỏ, tim không đập ấn Like.
Điền Túc chứng kiến toàn bộ quá trình: Fine, ra là cố tình để thiên hạ biết mình ấn Like cho người ta.
Hot search đứng vị trí thứ 6 là PR sản phẩm đại ngôn của Nghiêm Cái do bên thương hiệu mua.
Nghiêm Cái refresh bảng xếp hạng hot search xong mới thấy một đề tài mới xuất hiện có đề tên anh.
# Nghiêm Cái - tri kỷ mới của phái nữ #
"Em thấy đề tài này được đấy." Điền Túc cầm điện thoại lướt lướt, hỏi Nghiêm Cái: "Anh muốn hỏi qua chị Lâm để đẩy hot search này lên không?"
"Không cần." Nghiêm Cái buông điện thoại, nhắm mắt lại để chuyên viên trang điểm dễ dàng làm việc: "Thuận theo tự nhiên thôi."
Trong thời gian ngắn lên hot search quá nhiều không phải chuyện tốt.
Hơn nữa anh đoán chị Lâm cũng nghĩ như vậy, kể cả có đề nghị chị ấy cũng không đồng ý.
Chuyên viên trang điểm tẩy vệt lông mày bay lên tận trán của Nghiêm Cái xong lại cẩn thận dùng bút kẻ lại, không tránh khỏi đứng sát anh hơn một chút.
Điền Túc lại kè kè ngồi bên cạnh, vì hắn đang xem điện thoại nên càng dựa vào gần hơn.
Nghiêm Cái ngồi giữa như bánh mì kẹp thịt, nóng đến toát mồ hôi.
Nghiêm Cái hiển nhiên không thể bảo chuyên viên trang điểm lùi xa ra, anh nói với Điền Túc: "Cậu ngồi xa một chút, nóng."
Ai biết Điền Túc nghe xong ngước mắt lên nhìn thì thấy Lục Thú đang đứng cách đó không xa.
Hắn thay xong đồ diễn, cả người một màu đen dựa vào kệ đỡ, không biết đã nhìn về phía này được bao lâu.
Nụ cười đeo trên mặt có vẻ khác mọi khi, có hơi...!thâm trầm?
Nghĩ đến chuyện Nghiêm Cái vừa kêu mình xê ra, Điền Túc tự cho bản thân trí tuệ hơn người đột nhiên bừng tỉnh.
À há, chắc là sợ giàn nho trong vườn nhà mình đổ, không muốn cho ai ngồi gần mình đây mòa.
* Giàn nho trong vườn nhà mình đổ (后院子里的葡萄架倒): điển cố, chỉ việc cãi nhau với vợ.
Ý Điền Túc là Nghiêm Cái sợ có người ngồi sát vào mình khiến Lục Thú ghen dẫn đến cãi nhau =)).
Điền Túc đầu tiên kéo ghế dựa rồi lùi về sau vài bước kéo giãn khoảng cách, kèm theo vẻ mặt bi thương thống thiết, lời nói thâm tình bịn rịn: "Anh Cái, ôi anh Cái Cái, không ngờ anh lại là người như vậy...!Không những khuất phục mà còn lao vào vòng tay tư bản! Bấy lâu nay...!Em thật không thể ngờ!"
Nghiêm Cái đang ngồi trên băng ghế chủ quyền:?
Thằng nhóc này có phải bị muỗi đốt đến ngu người rồi không?
Trong lòng Nghiêm Cái nghĩ vậy nhưng không biểu hiện ra bên ngoài.
Vẻ mặt nhàn nhạt của anh trầm xuống, nói mà không nhìn Điền Túc: "Theo ý cậu, chẳng phải tôi đã khuất phục, đã lao vào vòng tay tư bản từ lâu rồi sao?"
Chuyên viên trang điểm bên cạnh không nhịn được phì cười.
Cũng may là đã kẻ xong lông mày, nếu không khả năng lại phải xóa đi vẽ lại lần nữa.
"Ai là tư bản vậy?"
Một giọng nói trào phúng đột nhiên chen vào.
Chẳng cần quay đầu Nghiêm Cái cũng biết người này là ai.
Hay lắm, tư bản còn đi hỏi tư bản là ai.
Điền Túc cẩn thận lén lút kéo ghế dựa về phía sau, tranh thủ sơ tán vào phạm vi an toàn tránh bị ngộ thương.
Thấy không ai trả lời, Lục Thú đứng phía sau Nghiêm Cái không có hành động gì tiếp.
Chỉ là hắn đột nhiên bật cười, tựa như làn nước êm dịu bỗng chuyển thành dòng chảy róc rách, vậy mà giọng nói vẫn trầm như trước.
Hắn hỏi Nghiêm Cái: "Anh trai tốt à, anh khuất phục ai, lao đầu vào vòng tay người nào vậy?"
Giọng điệu đầy ý vị trêu ghẹo.
Tiếng cười của Lục Thú ngày càng rõ ràng, lại rất nhẹ, nói tiếp: "Sao tôi lại không hề hay biết?"
Tối qua được gọi một tiếng anh trai tốt, giờ lại được nã tiếp, Nghiêm Cái cũng không cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng Điền Túc và chuyên viên trang điểm lại như bị sấm đánh một tràng oanh liệt bên tai, miệng há hốc thành hình chữ O, hồi lâu sau vẫn nghẹn họng không thốt ra được câu nào.
Chuyên viên trang điểm cười cười, tự giác rời sân khấu: "Tôi qua...!qua bên kia xem thế nào."
Lúng túng rời đi, đầu không dám ngoảnh lại dù chỉ một lần.
Nhìn nhân vật thức thời này xong, Lục Thú khó tránh khỏi liếc mắt về phía Điền Túc.
Điền Túc co mình trên ghế như một con rùa đen, e dè ngẩng đầu nhìn hai người sau đó đưa tay chỉ chỉ chỗ nào đó: "Em...!em có thể..." Vừa đứng dậy vừa nói, mắt thấy vẻ mặt Nghiêm Cái không có gì biến hóa thì tùy tiện tìm đại một lí do lấy lệ, sau đó hẩy gót chân lủi mất.
Người đi rồi, Nghiêm Cái mới quay đầu nhìn Lúc Thú: "Trẻ con hay nói nhăng cuội, đừng để ý."
"Giải thích với tôi làm gì," Lục Thú kéo băng ghế nhỏ đề tên hắn, ngồi bên cạnh Nghiêm Cái, cười nói: "Tôi đâu có ăn cậu ấy."
Lời này có thể hiểu theo rất nhiều nghĩa, Nghiêm Cái dứt khoát không trả lời.
Có điều chỉ một lúc sau, đối phương bỗng nhiên sán lại gần.
Nghiêm Cái cúi đầu nhìn thì thấy hắn khẽ nhăn mày, khóe miệng cũng đã hạ xuống.
Lục Thú nghiêm trang nhìn anh chăm chú, như thể đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không nghĩ ra nên mới mở miệng hỏi: "Không lẽ tôi không phải là trẻ con?"
Nghiêm Cái khựng lại.
Quỷ mới biết vì sao hắn đột nhiên dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi cái vấn đề này.
Nghiêm Cái đành phải liếc mắt nhìn hắn.
Nếu nhớ không lầm thì Lục Thú năm nay mới có 23, 24.
Gọi anh một tiếng anh trai cũng có thể hiểu được.
Có điều nói là trẻ con thì...!
Nghiêm Cái đưa tay vỗ vai Lục Thú một cái bày tỏ lập trường: "Cứ ít tuổi hơn tôi thì là trẻ con."
Lục Thú hơi nhướng mày, hỏi: "Anh là tình thánh* à?"
Nghiêm Cái lắc đầu, vậy mà lại cười: "Không, là bác ái."
* Tình thánh, bản gốc 中央空调 nghĩa là 'điều hòa trung ương', từ lóng trên internet chỉ người đàn ông lan tỏa sự ấm áp, thoải mái đến mọi người - giống như chức năng của máy điều hòa tổng, đồng thời cũng có thể được dùng với ý chê trách người ân cần, đối xử tốt hoặc yêu nhiều người cùng một lúc.
Editor để là "tình thánh" vì thấy nghĩa dễ hiểu hơn là dịch theo nghĩa đen của bản raw.
Ở đây Lục Thú hỏi Nghiêm Cái với ý 'anh là người đa tình à', Nghiêm Cái trả lời 'không, tôi là bác ái - có lòng thương yêu hết thảy chúng sinh' =)).
"Vậy có khác gì nhau," Lục Thú quay đầu không nhìn anh nữa, miệng lẩm bẩm: "Tri kỷ của phái nữ, Nghiêm Cái mang tấm lòng bác ái là cái gì, phải trực tiếp đi làm bạn trai của người ta mới thật sự là bác ái."
Hắn nói xong lại nhìn Nghiêm Cái, giọng điệu ngả ngớn: "Tình cờ tôi cũng đang cần quốc gia cấp cho một người bạn trai, anh Nghiêm Cái giàu lòng bác ái có thể cân nhắc không?"
Nghiêm Cái tình cờ đối diện với ánh mắt Lục Thú, vẫn không trả lời.
Hai người ngồi rất gần nhau, thậm chí còn sát hơn so với Điền Túc trước đó.
Kì lạ là Nghiêm Cái lại không cảm thấy nóng.
Tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi ấy vậy mà không hề có cảm giác lúng túng.
Chỉ là hồi lâu sau, một người thì thấy hơi mỏi mắt, một kẻ thì vẫn vui vẻ chịu đựng.
Khóe miệng Nghiêm Cái vốn đã trở về trạng thái bình thường bỗng nhiên lại khẽ nhếch lên.
Anh cười: "Mặt ngoài mà thôi, ai cũng rõ ràng."
"Không thử thì sao biết được, biết đâu lại đùa giả thành thật." Đối phương khéo léo đưa ra lời đề nghị về một ảo tưởng to gan lớn mật.
Tất nhiên cũng chỉ có thể là ảo tưởng.
"Để sau đi." Nghiêm Cái đứng dậy, nói qua chuyện khác: "Tôi đi đóng phim trước."
Hết chương 28..