Đuổi đến tiểu khu, Kim Duyên đang đứng ở ven đường chờ Taxi.
Nàng đứng ở đó, trong tay ôm đống đồ mới mua.
Gió thổi làm quần áo nàng lay động, lướt qua mái tóc dài của nàng làm cho những lọn tóc tung bay trong ánh đèn đường mờ nhạt, làm nổi bật bầu trời đêm.
Khánh Vân chậm rãi đi đến bên cạnh nàng.
Kim Duyên nghe được tiếng bước chân, liền cảm thấy tiếng bước chân rất giống với Khánh Vân, quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy đúng là Khánh Vân.
Nàng hách liễu nhất đại khiêu(giật mình tim đập mạnh), con ngươi co rút lại, ngơ ngác nhìn Khánh Vân, tại sao cô ấy lại tới đây?
"Đã khuya rồi, lúc này đi về có chút không an toàn." Khánh Vân nói.
"Không sao." Kim Duyên nói.
Mặc dù không biết Khánh Vân đến đây làm gì, nhưng rõ ràng không phải nguyên nhân này.
Khánh Vân cúi đầu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải.
Ban đêm gió lớn, thổi lên người có chút lạnh, nàng nhịn không được hắt xì một cái, rồi lấy tay che mũi.
Kim Duyên khẽ thở dài, nói: "Cô về đi, đừng để bị cảm lạnh." Mở túi, muốn tìm một cái áo cho Khánh Vân khoác thêm.
"Không cần." Khánh Vân nói: "Kim Duyên, tôi..." Trong một lúc cô cũng không biết mở miệng thế nào.
"Cô nói đi."
Khánh Vân sắp xếp lại ngôn ngữ, ngẩng đầu nhìn nàng, nói: "Tôi muốn nói, cô nếu muốn làm người tốt thì phải đi làm, làm người tốt không khó."
Kim Duyên gật đầu, nàng vẫn cố hết sức để tìm việc làm.
"Còn có..., ách, chính là, việc này cũng không ảnh hưởng đến việc chúng ta làm bạn, không phải sao?" Khánh Vân dịu dàng nhìn Kim Duyên, "Cô cũng có thể xem tôi là chị, coi tôi như người thân."
Cho tới bây giờ, chưa từng có ai quan tâm đến nàng, chừng từng có người nguyện ý đến gần nàng, chưa từng có người nào đối đãi với nàng dịu dàng như vậy.
Kim Duyên yên lặng nhìn Khánh Vân, trong lòng dâng lên một cảm giác cảm động, muốn rơi lệ.
Nàng thở một hơi sâu, nói: "Cám ơn cô, thật sự rất cám ơn cô.
Nhưng tôi không thể liên lụy cô, không thể đem đến tổn thương và lại làm cho cô bị thương nữa." Lồng ngực cô lại nặng nề oán giận chính mình, xoay người chạy đi.
"Kim Duyên —— " Khánh Vân nhìn theo bóng lưng của Kim Duyên, nói: "Tôi mong cô có thể bày tỏ nội tâm của mình, bày tỏ quá khứ của mình, đem chúng biến thành một cuộc sống hoàn toàn mới.
Nếu như cô cứ tiếp tục khép người lại, cứ như vậy rất khó để bước ra."
Kim Duyên từng bước tiến về phía trước, nước mắt từ khóe mắt rơi ra.
Khánh Vân yếu ớt thở dài, xoay người trở về.
Về đến nhà, ngồi trên sô pha, tâm cô vẫn buồn phiền như cũ, tràn ngập tâm trí đều là bóng dáng của Kim Duyên, lo lắng cho nàng.
Cô lấy điện thoại di động, soạn một tin nhắn ngắn, gửi đi.
"Quá khứ làm sao không quan trọng, quan trọng là tương lai.
Nhìn thấy cô, tôi luôn luôn có cảm giác thương tiếc, muốn quan tâm cô cho thật tốt.
Nhớ kỹ, thế giới này ít nhất còn có tôi quan tâm cô, đừng bỏ cuộc!"
Kim Duyên ngồi trên Taxi, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tay chăm chú nắm chặt chiếc điện thoại, gắt gao nắm, nắm đến các đầu ngón tay đều trắng toát.
Khánh Vân!
Nàng cắn chặt môi, trong đầu vang lên giọng nói của Khánh Vân, cái tin nhắn kia, ngắn như vậy thế mà lại tiến vào chỗ sâu nhất trong linh hồn nàng, tại nơi lạnh giá đen tối sâu trong tim cô, một ngọn nến yếu ớt được thắp lên.
Về đến nhà, Kim Duyên khóa cửa, kéo tầm rèm cửa sổ nặng trịch lại, tiến vào chăn mông lung ngủ.
Đầu óc mê man nửa tỉnh nửa mơ, giấc mơ hỗn loạn mất trật tự cứ làm phiền.
Nàng mơ thấy cha đánh nhau với mẹ, cả hai tranh cãi rất quyết liệt, mặt mẹ bị cha đánh sưng lên, đánh đến khắp người đều là thương tích, rồi mẹ chạy ra ngoài không quay trở về nữa.
Mọi người từ nước sông lạnh lẽo đem lên một thân thể trắng bệch do bị nước làm trương lên, cả gương mặt và thân thể đều sưng tấy, toàn bộ đều không còn nhận ra hình người nữa, hai mắt trợn tròn tràn đầy oán hận.
Tiếng mẹ kêu gào thê lương thảm thiết cứ quanh quẩn thật lâu bên tai.
Xung quanh đều là máu tanh, khắp nơi đều có người, mỗi người đều cầm một con dao nhỏ, rất nhiều người đuổi theo nàng mà chém...
Sau đó thấy cha đi đánh bài, cha đánh thua liền đem con mình bán đi.
Nàng lại thấy hàng xóm láng giềng nhìn nàng mà chỉ trỏ, mắng nàng là đứa thối nát vô lại.
Nàng lại thấy bà nội đem nàng đuổi ra khỏi nhà, chỉ vào nàng mà mắng thật to:
"Cha mày không phải là thứ tốt lành, cả mày cũng vậy, đừng tiến vào nhà của tao làm ô uế nó..."
Bão tố u ám gào thét, nàng cô đơn ngồi xổm dưới mái hiên, toàn thân lạnh đến run rẩy, xung quanh tối đen như mực, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, ngay cả chính bản thân nàng.
Nàng ôm lấy bản thân mình chôn vào bóng đêm, chúng dày đặc như một đám vải bông đen, đám vải bông kia đang bao bọc lấy một con côn trùng nhỏ, trốn trong bóng đêm, tuy nàng không nhìn thấy ai khác, nhưng cũng không có ai nhìn thấy nàng, sẽ không có ai đánh nàng, sẽ không có ai khi dễ nàng...
"Nhớ kỹ thế gian này ít ra còn có tôi quan tâm cô, đừng bỏ cuộc!" Âm thanh mềm mại vang vọng bên tai nàng, rất quen thuộc, rất thân thiết, rồi lại như rất xa xôi.
Một hình bóng mông lung xuất hiện trước mặt nàng, dường như người đó đang cười, nhưng lại không nhìn thấy rõ.
Người ấy là ai? Nàng nhớ đã từng gặp qua nàng, biết nàng, nhưng tại sao lại không nhớ nổi nàng là ai?
"Kim Duyên —— "
Âm thanh quen thuộc vang lên làm lòng nàng dao động, nàng nhìn người đó, không ngừng nhớ lại người đó là ai.
"Cô là ai?" Nàng hỏi.
"Kim Duyên." Người đó gọi một tiếng, liền biến mất, trời đất tối đen dường như chỉ còn lại một mình nàng, khoảng không cô tịch không ngừng tập kích tới, lao đến nàng như một con mãnh thú.
Phút chốc Kim Duyên mở mắt, từ trên giường bật mạnh người dậy, thở phì phò từng ngụm.
Trong phòng đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy.
Nàng lấy tay lau trán, trên mặt đều là mồ hôi lạnh, quần áo trên người đều ướt đẫm, dính chặt thân thể rất không thoải mái.
"Người đó là ai? Khánh Vân! Người đó là Khánh Vân!" Kim Duyên cảm thấy tim mình đập dồn dập.
Khi tỉnh lại, liền lập tức nhớ đến người trong mộng mình nhìn thấy không ai khác chính là Khánh Vân.
Cô biết rõ ràng là nàng, tại sao trong mơ lại không biết?
Trong không khí vẫn tràn ngập bầu không khí mộng mị, nỗi khiếp sợ trong tâm vẫn còn tồn tại, tất cả tâm tư cùng kinh khủng trói chặt trái tim nàng.
Nàng thở phì phò, nhưng dường như những chuyện trong giấc mơ vẫn cứ gắt gao quấn lấy nàng.
Đưa tay mở đèn, bên cạnh nàng là tủ quần áo bằng thủy tinh, phản chiếu gương mặt tái nhợt, mái tóc lộn xộn vì mồ hôi dán chặt trên mặt, trông như ác quỷ, lại dường như gương mặt của mẹ bị trương lên sưng phù trắng bệch.
Nàng sợ hãi vội vàng xoay đầu qua hướng khác, chạy trốn đến phòng khách, đem tất cả đèn bóng đèn trong phòng đều bật hết.
Phòng khách rộng rãi vắng vẻ, đi qua phòng khách, trong tai có thể nghe được tiếng bước chân của chính mình.
Luồn tay vào gầm sô pha, lấy ra một cây dao thật dài, nắm chặt trong tay, rồi ngồi lên sô pha, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.
Sợ hãi cực độ vây quanh bên thân nàng, biết rõ không ai có thể tìm được nàng ở đây, biết rõ sẽ không có độc xà hay mãnh thú nhảy ra, nhưng nàng vẫn sợ, trong không khí tĩnh mịch lạnh lẽo như tụ tập tất cả những thứ nàng không thể nhìn thấy, chúng như nhìn chằm chằm vào con mồi, sẵn sàng bổ tới khóa chặt nàng.
Gắt gao nắm chuôi dao, toàn thân run rẩy, con mắt một vòng lại một vòng dò xét xung quanh gian phòng, chỉ sợ đột nhiên nó phóng ra một thứ đáng sợ nào đó.
Bất thình lình không khí vắng vẻ vang lên một âm thanh chói tai.
Kim Duyên sợ đến nhảy dựng lên, theo phản xạ mà vung dao lên, chuẩn bị vồ đến.
Là tiếng đổ chuông của điện thoại, tất nhiên lại là Khánh Vân gọi đến.
Nàng nhẹ nhỏm thở ra, chậm rãi đi đến, đưa tay cầm chiếc điện thoại lên, là Khánh Vân.
Nàng cầm lấy điện thoại, thấy dãy số quen thuộc, nghe thấy tiếng nhạc chuông, dường như đem cái gian phòng tĩnh mịch này rót vào một tia sáng ấm áp.
Liên tục hít sâu vài hơi, ngăn chặn tiếng thở dốc, ấn phím trả lời.
"Alô." Trong thanh âm vẫn lộ ra một chút run rẩy không ức chế được.
"Cô đang ở đâu vậy?" Tiếng Khánh Vân ôn hòa mà lại trong veo vang lên, cắt đi toàn bộ không khí sợ hãi khi nãy, mang đến một chút hài hòa và yên bình.
"Ở nhà."
"Cô không đi làm?"
"Không." Kim Duyên đáp.
Nàng nhẹ nhàng buông cây dao, cầm điện thoại chậm rãi ngồi xuống.
"Tốt lắm, ra đây theo tôi đi ăn trưa không, hay đến chỗ lần trước."
"Ăn trưa? Mấy giờ?" Kim Duyên vẫn còn chưa hoàn hồn hẳn.
"Bây giờ ra liền đi, tôi tới rồi." Khánh Vân nói xong liền cúp điện thoại.
"Ăn trưa ngay lúc này?" Kim Duyên sững sờ.
Nàng nhìn chiếc điện thoại bị cúp, trên màn hình hiển thị 12 giờ 23 phút, đã giữa trưa rồi sao? Đi tới trước cửa sổ, mở tấm rèm nặng chịt ra, ánh mặt trời chói mắt lập tức tiến thẳng vào, làm cho nàng không mở mắt ra được, nhanh tay giơ lên che mặt, lập tức đóng tấm rèm cửa sổ lại..