Xong bữa sáng, Lam thấm gọi điện thoại đến hẹn Trầm việt hi đi ra ngoài chơi.
“Không được đâu, hôm nay phải mang tiểu hài tử đi tìm trường học, Thích phong phải đi học à, lập tức sẽ lên sơ trung.”
“Tiểu hài tử? Thích phong? Lên sơ trung? Nhà cậu khi nào thì có tiểu hài tử đến?” Lam thấm có điểm ngoài ý muốn. Nhận nuôi sao? Thật là quá nhanh đi?
“Là biểu đệ cùng biểu muội của Dạ Bạch Vũ, thực đáng yêu à.”
Trầm việt hi vui tươi hớn hở nói, trên trời tự nhiên rớt xuống một đôi bảo bối, ông trời thật đúng là hậu đãi nàng.
“Vậy mang đến cho mình xem đi, không, để mình đi nhà cậu cho nhanh.” Lam thấm vội nói.
“Cậu không đi làm sao?” Trầm việt hi hỏi. Đã biết vài ngày nàng cũng không đi làm, nàng ta chẳng lẽ cũng nghỉ luôn.
“Nghỉ làm.” Lam thấm nói xong liền cúp điện thoại. Công ty còn có phó tổng kia mà, lo gì.
Trầm việt hi cúp điện thoại, cảm thấy Lam thấm hôm nay có điểm không thích hợp. Không quá lâu sau, chuông cửa liền vang, mở cửa ra, Lam thấm phong tình vạn chủng đi vào. Trầm việt hi phát hiện, Lam thấm này cũng càng ngày càng yêu nghiệt, đặt ở giữa các nam nhân cũng là một tai họa lớn, đặt ở giữa giới les lại càng là hậu hoạ à.
“Biểu tỷ, em xinh đẹp không?” Thích nhạc khoe khoang ở trước mặt Dạ bạch vũ, nàng có váy mới, giầy mới, kiêu ngạo như cô công chúa nhỏ.
“Thiên sứ đáng yêu quá.” Lam thấm vài bước đi tới, một tay ôm Nhạc nhạc vào trong ngực
“Tiểu đáng yêu, kêu a di đi.”
Thích nhạc không biết Lam thấm, vừa thấy người xa lạ chạy tới đem chính mình ôm, lập tức liền sợ tới mức miệng run run, cầu cứu nhìn phía Trầm việt hi.
“A Di ơi.”
Trầm việt hi ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Thích nhạc nói
“Ngoan, kêu Lam tỷ tỷ đi.”
“Lam tỷ tỷ.” Thích nhạc ngoan ngoãn kêu một tiếng, Lam tỷ tỷ trên người thơm quá.
Lam thấm trên trán hiện lên mấy cái hắc tuyến
“Nàng gọi cậu là A di, gọi mình là tỷ tỷ? Tiểu Trầm, cậu thiệt là không phải nha?”
Trầm việt hi ha ha cười, tránh đi cái nhìn oán hận của Lam thấm, ôn nhu nói
“Đừng nhìn người ta tuổi nhỏ, cùng Tiểu dạ là cùng vai vế đó, không có biện pháp, mình đành phải ủy khuất. Tiểu nha đầu này mỗi lần gặp ta đều kêu A di, nàng gọi sai nhưng ta vẫn phải chịu thôi.”
Trên mặt một chút cũng không có cái gì gọi là ủy khuất, ngược lại là rất đắc ý, hắc hắc, vô duyên vô cớ lại có vai vế cao hơn bạn đồng lứa, nàng có thể không vui sao?
Thích phong mặc một bộ tây trang từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Lam thấm lại sửng sốt, trong lòng cảm thán như thế nào biểu tỷ nhận thức mọi người đều là đại mỹ nữ a. Thật giống ngôi sao điện ảnh. Lam thấm nghe được cửa phòng mở, quay đầu nhìn lại, là một tiểu soái ca dễ nhìn. Da ngăm đen, lộ ra vẻ khỏe mạnh, mang theo tinh thần phấn chấn bồng bột của thiếu niên, ánh mắt lại để lộ ra một ít thành thục ổn định.
“Em đã chuẩn bị tốt.” Thích phong nói, ngụ ý chính là có thể xuất phát.
Trầm việt hi hướng Thích phong vẫy vẫy tay, nói
“Đến, chị giới thiệu cho em, đây là bạn tốt của chị Lam thấm, về sau kêu nàng là Lam tỷ.”
“Lam tỷ.” Thích phong ôn hòa nói.
Lam thấm gật gật đầu, khen:“Thực ngoan.” Nếu Tiểu trầm nói kêu tỷ tỷ liền kêu tỷ tỷ đi, có vẻ chính mình thật trẻ à.
Lam thấm đi theo Trầm việt hi đến trường học thay hai hài tử làm thủ tục nhập học, sau đó lại cùng bọn họ về nhà, cả buổi tối ở trong nhà không chịu đi, cùng Thích nhạc chơi đùa.
Trầm việt hi ngắm Lam thấm
“Cùng Hoan cãi nhau?”
“Không có.” Lam thấm phụng phịu, phiền quá đi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Giả Vờ Ngoan Ngoãn
2. Ta Không Làm Thiếp
3. Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân
4. Oanh Oanh Của Anh
=====================================
“Không như vậy cậu làm chi lại ở nơi này? Cậu trốn ở nơi này, Hoan sẽ không tìm đến?”
Lam thấm đột nhiên hung tợn uy hiếp Trầm việt hi nói
“Cậu nếu dám làm cho nàng biết mình ở nơi này, mình với cậu đều không yên đâu.”
Thích nhạc đang chơi xếp gỗ, ngẩng đầu tò mò nhìn Lam thấm, đôi mắt chớp chớp. Trầm việt hi khinh thường cười một tiếng, nàng mới không sợ uy hiếp. Uy hiếp đối với Tần hoan hữu hiệu, đối với nàng vô dụng.
Điện thoại vang lên, Trầm việt hi còn không động, Thích nhạc liền chạy nhanh tới nghe điện thoại
“A lô.” Nàng vừa học được tiếp điện thoại, đối với việc tiếp điện thoại cảm thấy hứng thú nha.
“A lô?” Tần hoan nghe được điện thoại truyền đến thanh âm của một tiểu hài tử, nghĩ đến chính mình gọi sai số. Trầm việt hi trong nhà khi nào thì có tiểu hài tử? Đem điện thoại cúp, lại nhìn tỉ mỉ bấm điện thoại một lần nữa.
Trầm việt hi nhìn đến điện thoại lại vang lên, sau đó, nghe được Thích nhạc ngay cả Alô vài tiếng đều không có phản ứng, cầm lấy điện thoại nghe, điện thoại đã cúp. Vừa lật tìm thông tin, là số của Tần hoan, nhất thời liền vui vẻ.
Điện thoại lại reo, tiếng chuông vang lên, Thích nhạc lại đem điện thoại Alô. =))
“Alô.” Vẫn là thanh âm của tiểu hài tử. Tần hoan hồ đồ, Trầm việt hi trong nhà khi nào thì nhiều ra một tiểu hài tử?
“Tiểu muội muội, ta muốn tìm Lam thấm A di.”
Lam thấm vừa thấy dãy số là của Tần Hoan, chạy nhanh ở bên tai Thích nhạc nhỏ giọng nói
“Nhạc nhạc ngoan, nói cho nàng nghe Lam tỷ tỷ không ở đây.”
“Được à.” Thích nhạc lên tiếng, nói:“Lam tỷ tỷ nói chị ấy không ở đây.”
Trầm việt hi “Xì” một tiếng bật cười, ha ha, tiểu hài tử rất là đáng yêu.
Lam thấm trên trán hiện lên mấy cái hắc tuyến, tiểu hài tử này cũng đã bốn tuổi rồi nha, nói dối cũng không biết.
“Lam tỷ tỷ nói chị ấy không ở đây?” Tần hoan biết Lam thấm nhất định ở đó, chính là không rõ vì cái gì đứa nhỏ kêu Lam thấm là tỷ tỷ. Nàng nhỏ nhẹ dụ dỗ nói
“Tiểu muội muội, kêu Trầm a di nghe điện thoại được không?”
“Được.” Thích nhạc ngoan ngoãn đồng ý, đem điện thoại đưa cho Trầm việt hi, Lam thấm lại lập tức đem điện thoại cúp xuống.
Trầm việt hi xấu xa xem xét Lam thấm
“Cậu thực không phúc hậu nha? Như thế nào có thể cúp điện thoại cảu ta như vậy à?”
Lam thấm thở phì phì
“Hài tử nhà cậu mới không phúc hậu, nói dối cũng không biết.”
“Ê, cậu đây là dạy hư tiểu hài tử, như thế nào có thể dạy tiểu hài tử nói dối.”
Lam thấm xoay người sang chỗ khác không để ý tới nàng nữa.
Thích phong đem đồ ăn bưng lên, thủ nghệ của hắn so với Dạ bạch vũ còn tốt hơn, cho nên đều là hắn xuống bếp, nhiều nhất chính là ngẫu nhiên Dạ bạch vũ giúp hắn một tay.
Còn chưa ăn xong, Tần hoan đã đến đây, lòng như lửa đốt vọt tới bên cạnh Lam thấm.
Lam thấm cúi đầu ăn cơm, không thèm quan tâm đến nàng.
Tần hoan nhìn thấy Trầm việt hi vẻ mặt như đang xem kịch, lại gặp Dạ bạch vũ ở đây, lời nói lại nuốt trở về, ở cạnh Lam thấm hạ giọng nói
“Tiểu thấm nhi, về nhà đi được không? Rồi cho ta chậm rãi giải thích.”
Lam thấm làm bộ như không có nghe, nàng ngẩng đầu về phía Thích phong nói
“Em nấu bữa sáng tốt lắm......”
Nói đến một nửa, phát hiện người đã không còn tại vị trí. Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Thích phong đang cầm bát từ phòng bếp đi ra, đặt ở trước mặt Tần hoan, sau đó trở lại vị trí ngồi ăn cơm.
Dạ bạch vũ lấy ánh mắt quét vòng quang mấy người, rồi tiếp tục chiếu cố Thích nhạc ăn cơm. Tiểu nha đầu tuy rằng có thể tự lấy đũa ăn cơm,nhưng mỗi lần đều là ăn cơm dính lên đầy mặt, không có người ở bên cạnh là không được.
Tần hoan đối với Thích phong nói cám ơn. Lại muốn cùng Lam thấm nói chuyện, lại thấy nàng một bộ hờ hững, sợ đánh mất mặt mũi, cũng liền đem lời nói toàn bộ nuốt vào trong bụng. Cơm nước xong, Thích phong tiến phòng bếp rửa chén, Dạ bạch vũ cùng Việt hi thức thời đi về phòng riêng, đem không gian lưu lại cho Tần hoan.
Tần hoan gặp người đều đi hết, liền đối với Lam thấm nói
“Tiểu thấm nhi, ta nhớ em đến chết. Tối hôm qua em không ở nhà, ta một người thực cô đơn.”
Lam thấm để ý cũng không để ý nàng, chạy đến sô pha xem Ti vi.
Tần hoan đi qua, ở sô pha ngồi xuống lại nói
“Ta chỉ yêu mình em, như thế nào có khả năng coi trọng người khác. Hôm trước buổi tối ở quán bar, mọi người quậy điên rồi, đều là đùa giỡn. Em cũng biết ôm một cái cũng không tính cái gì mà.”
Lam thấm nặng nề hừ hai tiếng, tiếp tục hờ hững.
Vốn đi theo ca ca vào phòng bếp Thích nhạc thấy phòng bếp không có gì chơi, liền chạy đi ra, lấy cái ghế nhỏ của nàng đặt ngồi ở phòng khách, nhìn này hai tỷ tỷ. Nàng thực ngoan, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, không nói lời nào cũng không lên tiếng.
Lam thấm cùng Tần hoan căn bản là không lưu ý đến bên cạnh nhiều ra thêm một người xem.
Tần hoan thấy Lam thấm không để ý tới nàng, buông người nói
“Tiểu thấm nhi, ta sai lầm rồi còn không được sao? Ta cam đoan về sau nhất định cùng mấy kẻ khác bảo trì ở ngoài ba thước. Em cũng biết, ta chính là này kẻ hay nói chứ không dám làm, có khi nào dám đùa giỡn với ai.”
Lam thấm vẫn là không để ý tới nàng, sắc mặt lại dịu đi rất nhiều.
Tần hoan quì một gối, nói
“Công chúa điện hạ của ta ơi, em tạm tha cho người hèn mọi này đi, ta biết sai rồi. kẻ hèn mọi này nguyện đánh nguyện phạt, em khiến cho ta quỳ bàn phím đi.” (Quỳ sầu riêng nha =)))
Lam thấm chịu không nổi, bị Tần hoan làm cho ghê tởm quá, thở phì phì quay đầu trừng mắt nàng
“Ngươi ở trong này diễn trò, ai là công chúa điện hạ của ngươi!”
“Em là công chúa của ta, ta là hoàng tử của em mà.” Tần hoan không cảm thấy xấu hổ nói. Tay nhanh chóng ôm Lam thấm nói:“Em là không khí cả đời của ta, là tâm can bảo bối của ta à.”
Lam thấm giận trừng mắt nàng
“Còn nói, ngươi vì cái gì cùng ai kia ôm ôm, còn thân mật với nàng?”
“Ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi, ta về sau không đùa giỡn nữa.” Tần hoan giơ lên thề.
“Tối hôm qua ngươi đi đâu? Ta một đêm chưa về ngươi cũng không lo lắng?”
“Người ta ở nhà mặc sẵn quần áo đẹp chờ em về giải thích, đợi em một đêm cũng không trở về. Phỏng chừng em cũng là ở nơi này, khi đó lại sợ muộn, sợ em đang ngủ, sáng sớm mới dám tới đây. Tiểu thấm nhi, đừng giận ta, được không?” Tần hoan năn nỉ nói.
Lam thấm hừ hai tiếng, cơn giận còn sót lại chưa tiêu. Chính mình mới không dễ dàng bị nàng ta nói hai câu liền hết giận.
Tần hoan đáng thương hề hề ôm Lam thấm, nói
“Tâm của ta em là hiểu được, khắp thiên hạ mọi người biết tâm của ta chỉ có em, nếu không ta lấy ra cho em xem.”
“Tốt, lấy ra đi.” Lam thấm nhìn chằm chằm nàng, xem nàng như thế nào lấy ra.
Tần hoan đỏ mặt, nói:“Không tốt đâu, muốn lấy ra phải cởi quần áo, hơn nữa lại đổ máu.”
“Hừ hừ!” Lam thấm khinh thường nói.
Tần hoan ngồi lên sô pha, nhẹ nhàng mà theo thân thể của nàng nỉ non thì thầm
“Người ta nhớ em muốn chết.” Rồi ôn nhu hôn vành tai, đầu ngón tay ở nơi mẫn cảm quen thuộc làm càn.
“Uy, đây là trong nhà Việt Hi.” Lam thấm nhanh chóng nắm tay Tần hoan lại.
Tần hoan tay lại thành thật, rồi lại che miệng của Lam thấm, triền miên dây dưa hôn nhau cùng một chỗ.
Lam thấm thân mình dần dần mềm xuống, đáp lại cái hôn của Tần hoan.
Thích nhạc ngồi ở một bên xem, trước còn có thể thấy rõ ràng, sau lại bị Tần hoan chặn mất tầm nhìn, chỉ có thể nhìn thấy chân của Tần hoan cùng Lam thấm, vì thế để ghế nhỏ sát vào hơn một chút để có thể nhìn rõ hơn, rồi ngồi xuống ghế nhỏ ở bên cạnh Lam thấm.
Tần hoan cùng Lam thấm hôn nhau say mê, đột nhiên nghe được động tĩnh, khóe mắt nhìn thấy có người tới gần. Cúi đầu nhìn, một tiểu tử đang ngồi ở một bên cười cười hồn nhiên như đang xem kịch vui, cũng không biết đã nhìn bao lâu --
Hai người sợ hãi kêu một tiếng, lập tức tách ra nhảy dựng lên.
PS: Nhạc nhạc lại một lần nữa phá hư cảnh H của truyện =))))))))) Đọc khúc ẻm nghe điện thoại cười muốn rút gân:"> Hi vọng Dạ Hi Hoan Thấm sẽ huấn luyện Phong Nhạc thành Bách nhân:">:"> Chương này nói nhiều về Hoan Thấm chương sau sẽ là bước ngoặt quan trọng của Dạ Hi nhá:)
Nay mới hoàn thành công việc nên mình rất vui và quyết định tặng thêm 1 chương cho các bạn cùng vui:"> Thấy Dạ Hi được các bạn ủng hộ mình cảm thấy như con mình được người khác yêu mến:"> Hi vọng các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ và cũng cmt bàn về Dạ Hi với mình nha ~~ Have Fun ^_^