Dạ Hi - Mặt Trời Trong Đêm


Thức ăn được đem lên, hai người lẳng lặng cui đầu ăn.
Kim Duyên không tin Khánh Vân chỉ đơn giản là đền ơn nên mới mời cô đi ăn, trong lòng tuy có chút hiếu kỳ, nhưng cũng không hỏi, chỉ im lặng chờ Khánh Vân chủ động lên tiếng.

Tự cúi đầu xuống ăn, mặc dù không tính là ăn như hổ đói, nhưng tốc độ lại rất nhanh, đến lúc ăn no mới ngẩng đầu lên, thấy Khánh Vân đang mỉm cười nhìn nàng.
"Cô đói lắm sao?" Khánh Vân kéo phần Gà Hấp Muối của mình đẩy lên trước mặt Kim Duyên.
"Tôi no rồi." Kim Duyên dùng âm thanh trầm thấp từ cổ họng trả lời, trong lòng suy nghĩ không biết có phải do tướng ăn uống của mình quá khó coi.

Nghĩ tới đây cảm thấy có chút ngại ngùng, trên mặt không khỏi đỏ lên.
"Chiều nay cô rảnh không?" Khánh Vân nâng tách trà lên nhấp một ngụm, nhẹ giọng hỏi.
"Có." Kim Duyên gật đầu, cái hiện tại nàng có chính là rảnh rỗi cùng thời gian.
"Vậy theo tôi đi dạo phố được không?" Giọng nói của Khánh Vân dịu dàng như nước chảy, quả thật như muốn đem người ta nhấn cho chết chìm.
Kim Duyên nhìn chằm chằm Khánh Vân, có điểm không hiểu, cô gái này muốn chơi đùa gì đây?
Thấy Kim Duyên nhìn mình không chớp mắt, Khánh Vân xem lại quần áo trên người, lại sờ sờ mặt, sau đó cẩn thận hỏi: "Có thật là trên mặt tôi dính gì bẩn không vậy?" Đưa tay ra định lấy túi xách.
Kim Duyên vội vàng nói, "Không có." Sợ nàng lại lấy gương ra soi nữa.
"Ừm, vậy là tốt rồi." Khánh Vân thu tay lại, nói: "Cô đã không phản đối, tôi xem như là đồng ý rồi.

Chút nữa chúng ta đến Đông Môn mua sắm." Sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.
"Tại sao?" Kim Duyên hỏi.

"Cái gì tại sao?" Khánh Vân ngạc nhiên.
"Tại sao muốn tôi đi cùng cô?"
"Bởi vì cô làm cho tôi có cảm giác an toàn." Khánh Vân trả lời như đương nhiên.
Có cảm giác an toàn? Mình? Người từng là lưu manh? Haha, Kim Duyên nhếch khóe miệng cười chế giễu, cho đến bây giờ cô đều làm cho người khác cảm thấy sự nguy hiểm, chưa từng có ai nói nơi cô có cảm giác an toàn.

Ngay cả chính bản thân cô còn không có cảm giác an toàn, thì sao có thể khiến cho người khác cảm thấy an toàn đây.
Thấy Kim Duyên không tin, Khánh Vân cũng không cãi lại, lòng nàng tự rõ.
Tối đó nàng kiên trì cõng cô từ trên núi Ngô Đồng xuống, sau đó ở trước cửa phòng bệnh ngủ cả đêm, rồi còn ở trước mặt nhiều tên côn đồ như vậy cầm đao ra tay cứu cô, nửa đêm 2 giờ chạy đi mua thuốc cho cô, cô chỉ biết Kim Duyên là một người đáng tin cậy và có thể tựa vào, sau này mặc kệ bản thân cô gặp phải khó khăn gì, nàng nhất định sẽ bảo vệ cho cô, giống như một Cận Hiên và An Ngọc thứ 2 vậy.

Hơn nữa cô nghĩ Kim Duyên cần có người chăm sóc, một cô gái tuổi còn trẻ như thế, không được phép lạnh lùng quái gở, nàng nên hưởng thụ sự ấm áp và hạnh phúc.
Hai người ăn uống xong, tính tiền, Khánh Vân kéo Kim Duyên đến Đông Môn, đường dành riêng cho người đi bộ.
"Coi chừng lạc." Chen chúc trong đám người đông đúc, Khánh Vân giống như một người chị lớn tự nhiên nắm lấy tay nàng.
Bàn tay mềm mại của Khánh Vân nắm lấy bàn tay của Kim Duyên, một luồng điện từ lòng bàn tay truyền thẳng đến đáy lòng Kim Duyên.

Bàn tay nàng thật mềm mại, dường như các đầu khớp xương cũng đều mềm mại.

Nàng không khỏi tự ti, bàn tay của mình tràn đầy vết chai và sẹo, một tay giữ đao một tay cầm súng, dính đầy máu tanh.

Muốn buông tay nàng ra, sợ bàn tay của mình không sạch sẽ, nhưng lại luyến tiếc không muốn rời, muốn nắm thêm một lát nữa thôi.


Cô len lén nhìn Khánh Vân, phát hiện nàng thật sự rất đẹp, làn da rất trắng, nàng cũng vô cùng vô cùng hiền hòa và thân thiết.
"Kim Duyên, cái áo này thế nào?"
"Kim Duyên, cái này trông được không?"
"Kim Duyên, cái này hợp với tôi không?"
"Kim Duyên, cô nghĩ vậy có được không?"
Áo, váy, quần, giày, Khánh Vân không ngừng hỏi nó có hợp với nàng hay không, nhìn đến chóng mặt, trong lòng không khỏi thở dài, sau đó số túi trên tay lại càng không ngừng tăng lên
"Kim Duyên, cô mặc thử bộ màu trắng này cho tôi xem."
"Màu trắng?" Kim Duyên cau mày, nhìn chằm chằm vào bộ đồ màu trắng giản dị, nữ tính thái quá, còn hơn cái áo ở nhà nữa(太居家), trông quá mềm mỏng, đã thế lại còn là màu trắng, cô thích màu đen, màu đen thuần khiết.
"Thử xem nha.

Đừng cả ngày như ông cụ ăn mặc toàn màu đen, trông thiếu sức sống lại giống một tên xã hội đen." Khánh Vân cầm lấy đống túi lớn trên tay Kim Duyên, sau đó đem nàng đẩy mạnh vào phòng thay đồ.
Kim Duyên đứng trong phòng thay đồ, cúi đầu nhìn bản thân, một bộ quần áo đen thui lạnh lẽo, tự hỏi: "Thật giống xã hội đen a?" Nàng vốn từ xã hội đen ra mà! Tự giễu hít một hơi.
Ngắm lại bộ đồ màu trắng trên tay, thoạt nhìn cảm thấy khá mềm mỏng và sáng sủa.

Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, có lẽ nên thay.
Nhìn chằm chằm vào trong gương, Kim Duyên không còn nhận ra chính mình nữa, cả người nhìn qua trông nhu hòa đi rất nhiều, giống như ánh nắng sáng sủa, không khí u ám vơi đi không ít.

"Kim Duyên, không sao chứ?" Khánh Vân thúc giục gõ cửa phòng thay đồ.
Kim Duyên chậm rãi mở cửa, bước ra từ bên trong, toàn thân cứng ngắt vì ánh mắt dò hỏi của Khánh Vân, mắt không dám chớp, sợ nhìn thấy từ khó coi trong mắt Khánh Vân.
Đôi mắt Khánh Vân bừng sáng, khóe miệng dần dần giơ lên, "Tôi biết con mắt tôi nhìn không sai mà, mặc vào quả nhiên rất đẹp!"
Thật tự sướng! Kim Duyên thầm nghĩ trong lòng: "Rõ ràng vóc dáng của mình tốt, ý tôi là ánh mắt của cô ấy không tệ!" Trong lòng cũng có chút đắc ý, quay qua soi gương, phát giác thân hình và y phục đều rất hợp.
"Lại đây, thử luôn cái này." Khánh Vân lấy thêm một bộ đồ nữa đưa cho Kim Duyên, rồi lại đem nàng đẩy vào phòng thay đồ.
Kim Duyên mặc bộ quần áo vừa thử đi ra, Khánh Vân tiếp tục khen, rồi lại đem cho Kim Duyên cả chồng đồ vào thay.

Mọi việc cứ tuần hoàn lập đi lập lại, Kim Duyên cũng không biết mình đã thay bao nhiêu bộ, chỉ cảm thấy đầu sắp ngất.
Cô gái này thật lợi hại, từ lúc 17 tuổi tới giờ không ai khiến cô ngất xỉu, hôm nay nàng khiến đầu cô choáng rồi.

"Thử nhiều đồ như vậy làm gì?" Kim Duyên hỏi.
"Phát hiện cô rất hợp làm giá áo, vì bộ nào mặc vào cũng đẹp." Khánh Vân trả lời.

Nàng xoay người hướng đến nhân viên tính tiền nói: "Giúp tôi đem cái này, cái này, cái này, cái này, cái này...!đều gói lại." "Cái này" cả nửa ngày, quần áo chất chồng, Kim Duyên nhìn thấy liên tục thở sâu.

Ra mua sắm là như vậy a, thật điên cuồng.

Ngày hôm nay quả là mở mang tầm mắt.

Đột nhiên cô cảm thấy xung quanh rất khác thường, vội ngẩng đầu phác giác xung quanh có rất nhiều người, mọi ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm vào các nàng.
Chuyện gì đang xảy ra? Cô nắm chặt bàn tay lại thành nắm đấm, tác động làm xương phát thành tiếng, đề phòng nhìn chằm chằm xung quanh.


Những người này hình như nàng không biết? Sau đó bọn họ cũng chẳng có động tĩnh gì, chỉ đến xem vì náo nhiệt thôi sao?
Khánh Vân đến bên cạnh cô nhỏ giọng nói: "Nếu cô mà đi làm người mẫu khẳng định rất Hot.

Cô xem, chỉ đổi quần áo một chút đã kéo nhiều người tới xem."
Trên trán Kim Duyên đổ mồ hôi hột, trên mặt bay lên một rặng mây đỏ.

(UwU)
Xấu hổ thật kìa! Khánh Vân đánh giá Kim Duyên, càng nhìn càng nghĩ nàng khả ái!
"Cám ơn, mời hai vị đến bàn thu ngân thanh toán." Cô tiểu thư đứng bán hàng dáng tươi cười như hoa cúc địa lên tiếng nói.

Nụ cười đó, nói rực rỡ bao nhiêu là rực rỡ bấy nhiêu.
Khánh Vân vừa vươn tay, đã bị Kim Duyên đoạt lấy, nàng vọt đến bàn thu ngân, đem ra giao cho người thanh toán, rồi lấy thẻ ra.
"Cám ơn, tổng cộng mười vạn ba nghìn hai trăm bảy mươi lăm." Kim Duyên quay đầu lại nhìn Khánh Vân, lần thứ 2 bội phục nàng.

Mở bóp lấy thẻ giao cho người thanh toán.
"Dùng của tôi." Khánh Vân đem thẻ của mình đưa đến trước mặt người thu ngân.
Người thu ngân nhìn cái này rồi lại nhìn nhìn cái kia, hai người đều là Thẻ vàng, hai người đều muốn thanh toán, hai người đều là nữ nhân, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không biết phải thu của ai.
"Đừng làm khó dễ người ta, lấy của tôi đi." Khánh Vân lấy tấm thẻ trả lại Kim Duyên.
Kim Duyên nhận lại thẻ, tiếp tục đặt lên bàn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người thu ngân.
Người thu ngân bị ánh mắt của Kim Duyên làm cho sợ hãi, lật đật cầm thẻ của Kim Duyên lên thanh toán..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận