Dạ Hi - Mặt Trời Trong Đêm


Rời khỏi cửa hàng, Kim Duyên phát hiện trời đã tối, nhìn đồng hồ, đã đến 9 giờ, mới cảm thấy mình đói bụng.
Hai người hai tay mang đầy túi, số lượng N, lắc lư lắc lư ra ngoài, đến bãi đỗ lấy xe.

Vừa mở cốp xe, đồ chưa kịp bỏ vào, đột nhiên có một người nhảy ra bên cạnh, dùng dao dí vào lưng Kim Duyên, "Không được nhúc nhích, đem hết tiền trên người, điện thoại di động giao ra đây." Cố gắng đè âm thanh xuống thấp, có chút quen thuộc, lại có chút xa xôi, nhớ không nổi đã từng nghe thấy ở đâu.
Gương mặt Khánh Vân tái nhợt, gần đây có phải nàng đã đụng vào Lộ thần tiên* không?
*Dạng như đắc tội với thần tiên, mình không rõ lắm, 路神仙
"Nhanh lên." Hắn không kiên nhẫn, gầm nhẹ.
Kim Duyên đem đồ buông xuống, rồi giật mạnh khủy tay về phía sau, ngay giữa bụng hắn, xoay người lại khống chế cổ tay đối phương, đoạt lấy con dao trên tay, tiếp đó một quyền đánh vào cằm hắn, rồi bồi thêm một cước đưa hắn bay ra xa.
Động tác nhanh nhẹn, ra quyền mạnh mẽ, ra chiêu liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi, Khánh Vân đứng xem mà phải trầm trồ khen ngợi.
Hắn ôm bụng ngồi xổm trên đất, ngẩng đầu nhìn Kim Duyên.

Mẹ nó, gặp phải một đứa khó xơi.

Hắn gầm nhẹ một tiếng, lập tức đứng lên.
Kim Duyên nhìn chằm chằm hắn, định xông lên.
Đại khái dáng dấp hắn khoảng bốn mươi tuổi, cả người lôi thôi, tóc muối tiêu, trên mặt đầy râu, có một vết sẹo lớn dài hai tấc ở trên mặt.
Bước chân của nàng nhát mắt dừng lại, "Lăng Nghệ Hinh?"
"Mi...! mi biết ta?" Lăng Nghệ Hinh sửng sốt.

Hắn ở trong tù mười năm, hẳn là không biết một cô gái trẻ như thế này mới đúng, nhưng không hiểu sao hắn lại thấy nàng có chút quen mắt.
Kim Duyên gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên nhanh như chớp xông lên đá cho hắn một cước, sau đó nắm vạt áo hắn, nắm tay nhắm vào đầu hắn mà hạ xuống, công kích như mưa rơi xối xả đánh cho hắn không phản kháng nổi chỉ có thể lấy tay ôm mặt bảo vệ.
"Kim Duyên!" Khánh Vân bị Kim Duyên hù dọa đến sợ hãi.
Kim Duyên lại một cú đánh vào mặt hắn, khiến hắn thổ huyết, sau đó té lên mặt đất thở hồng hộc.
Kim Duyên lạnh lùng nhìn hắn, nắm chặt bàn tay kiềm chế cơn giận lại, bộ dáng như hận không thể đem hắn đánh chết.
Khánh Vân một tay kéo Kim Duyên, kêu lên: "Cô làm cái gì vậy? Đem hắn tống đến đồn là được rồi, cô cứ đánh hắn như vậy sẽ bị kiện đấy, biết không?"

Kim Duyên nhìn chằm chằm vào Lăng Nghệ Hinh, kêu lên: "Cút, đừng để ta nhìn thấy một lần nào nữa." Cô nhìn Khánh Vân, hít sâu, rồi nặng nề thở ra, sau đó xoay người đi.
Lăng Nghệ Hinh đau đớn cuộn người trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, miệng đầy máu tươi.

Hắn dùng ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm Kim Duyên.

Hắn, hắn, Lăng Nghệ Hinh mặc dù không còn sung sức như hồi trẻ, nhưng cũng không thể để cho một con nhóc như vậy đánh cho gần chết.

Nắm lấy con dao nhỏ đứng lên nhắm hướng Kim Duyên lao tới.
Khánh Vân nhìn thấy, sợ đến hét lên một tiếng, một tay đẩy Kim Duyên ra, cây dao nhỏ xoẹt qua cánh tay nàng.
Lăng Nghệ Hinh thấy mình đâm không trúng, lại nâng cây dao nhắm hướng Kim Duyên đâm tới.
Kim Duyên nghe được tiếng hét, chưa kịp định hình cô đã bị một lực đẩy ra, nhanh chóng lấy lại thăng bằng, chỉ thấy trước mắt một lằn sáng màu trắng vút đến theo phản xạ nàng lui về sau hai bước, hạ người xuống quét chân hắn, nhưng hắn nhảy lên né được.

Nàng chống tay bật người lên, nhắm ngay huyệt thái dương của Lăng Nghệ Hinh mà đá vào.
Lăng Nghệ Hinh nhanh chóng lui đầu về, thoát được một cước của Kim Duyên trong gang tấc.
Kim Duyên liền xoay người đá ngược một cước, trúng ngay giữa cằm của hắn, làm hắn ngã lăn trên đất.

Căm hận nhìn chằm chằm Lăng Nghệ Hinh, nghiếng răng kêu ken két, tim đập kịch liệt.

Mãi một lúc sau, cô mới quay đầu lại, nhìn về phía Khánh Vân, chỉ thấy máu chảy đỏ ống tay áo nàng, nàng lấy tay che vết thương, sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Tâm Kim Duyên nổi lên đau đớn, vội chạy đến bên người Khánh Vân, thay nàng đè lại vết thương trên tay, kéo nàng vào xe, "Tôi đưa cô đến bệnh viện."
Mở cửa xe, từ chiếc gương chiếu hậu trông thấy Lăng Nghệ Hinh lại vọt đến.
Kim Duyên nổi giạn xoay người, lấy chân đá hắn, lớn tiếng kêu lên: "Ta gϊếŧ ngươi." Toàn thân toát ra sát khí đằng đằng, nàng đã buông tha hắn, nhưng hắn lại không biết sống chết.

Khốn nạn chính hắn làm Khánh Vân bị thương!
Lăng Nghệ Hinh thấy sát khí của Kim Duyên phát ra mà sợ hãi, hắn nhìn ra đứa con gái này thật muốn giết hắn, bị khí thế của Kim Duyên hù dọa, cơ thể vội dừng lại, co cẳng bỏ chạy.

Kim Duyên không đuổi theo, trong lòng nàng nhớ đến vết thương của Khánh Vân.

Xoay người leo lên xe, ngồi ở tay lái, nhấn ga phóng đến bệnh viện.
Khánh Vân cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt, hai tay run rẩy, nàng cũng không biết tại sao, chỉ là rất sợ.

Không biết là sợ Kim Duyên, hay là sợ cái người tên Lăng Nghệ Hinh kia, hoặc là chuyện của bản thân.
Càng làm cho nàng nghĩ không ra chính là Kim Duyên biết hắn, còn ra tay đánh hắn, mà hắn cũng ngoan cố như muốn lấy mạng của Kim Duyên, phía sau việc này dường như có cất giấu rất sâu chuyện gì đó.
Kim Duyên đứng tựa vào khung cửa, bác sĩ đang băng bó vết thương cho Khánh Vân, gây tê, sau đó khâu lại vết thương.

Cánh tay trắng trẻo kia từ nay về sau sẽ lưu lại một vết sẹo lớn dài 2 tấc.

Nghĩ tới đây, Kim Duyên có chút đau lòng, là cô làm hại nàng ra như vậy.

Cô và nàng là hai thế giới khác nhau, cô không nên xuất hiện bên cạnh nàng, sự xuất hiện của cô chỉ mang đến cho nàng phiền phức và thương tổn.

Ngẫm lại cô và nàng đơn độc cùng nhau trải qua 3 lần, không phải mọi lần điều bị thương mới kết thúc sao?
Yên lặng gục đầu xuống, nhìn mũi giày, trong lòng rầu rĩ hết sức khó chịu.

Cô không nên đến gần nàng, cô nên rời xa nàng.

Bản thân cô như một vực sâu đen tối, đến gần Khánh Vân, chỉ biết đem cho nàng điều xấu và tai họa.
Khánh Vân không dám nhìn bác sĩ khâu vết thương, nàng nhắm mắt lại, cảm thấy rất đau, còn cảm giác được sợi chỉ luồng qua da thịt.

Quay đầu xoay qua một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ.


Trong đầu không ngừng hiện ra hình dáng lúc Kim Duyên đánh người, cái loại bất chấp đến sống chết của người khác, tràn ngập bạo lực và máu tanh.

Đây là việc mà Cận Hiên nói Kim Duyên không biểu lộ ra ngoài sao? Cơ thể mảnh khảnh như vậy lại che giấu một con người bạo lực và nguy hiểm sao? Là một mảnh đời khác mà nàng chưa từng gặp qua chưa từng chạm đến? Một người bạo lực như vậy, nên đến gần cô ấy sao? Hay là nàng nên phá bỏ cái khoảng cách của cô ấy.

Nhìn về phía Kim Duyên, nàng u buồn đứng tựa vào cửa, đầu rủ xuống, khuôn mặt bị mái tóc dài che khuất, cho dù đang mặc một bộ quần áo màu trắng, trên người cũng toát ra một luồng khí đen u ám, giống như đã gắn chặt bản thân vào trong nơi tăm tối.

Nhớ đến ngày hôm nay ở cửa hàng thử đồ cả tầng lầu bị cô gái này thu hút, nhìn lại người trước mắt thần sắc buồn bã dường như bị cả thế giới vứt bỏ, lòng của nàng lại cảm thấy đau nhói.
"Kim Duyên." Khánh Vân khẽ gọi một tiếng.
"Ơi." Kim Duyên nhìn về phía Khánh Vân.
Vẻ mặt buồn bã, ánh mắt như một viên minh châu bị bụi bao phủ, không còn giống như ban chiều, sự linh động trong ánh mắt bỗng chốc biến mất không thấy tăm hơi, như một cái giếng cũ đầy tĩnh lặng nặng nề.
"Cô có bạn bè không?" Nếu có một người bạn bên cạnh, cô ấy sẽ không hiu quạnh như vậy, chỉ là, tình tình quái gỡ như vậy, chắc rất khó có bạn a.

Nếu có, vậy người đó là dạng người gì nhỉ?
Kim Duyên lắc đầu, cô không có gia đình, côi cút một thân một mình giữa trời đất, không cần ai không dựa vào ai, tự nuôi sống chính bản thân mình.
"Còn người thân đâu?" Khánh Vân hỏi cho rõ ngọn nguồn, thậm chí không biết mình có nên hỏi hay không.
Người thân? Trong mắt Kim Duyên hiện lên một tia ảm đạm, nhất mạt âm ý, nhất mạt đau xót.

(câu này mình chịu (。-_-。))
Thấy nàng không nói, trong khoảng thời gian ngắn Khánh Vân cũng không biết nên nói gì.

Nếu nàng không nói, đồng nghĩa việc này khó có thể đề cập đến, chỉ sợ lại tạo ra một vết thương khác.

Quá khứ của nàng, những việc từng trải, đối với Kim Duyên mà nói có thể đều bi thương.

Khánh Vân chỉ trầm mặc chốc lát, nói:
"Tôi không sao, cô không cần phải như vậy, được chứ?"
"Là tôi làm cô bị liên lụy." Kim Duyên buồn bã nói.
"Nếu không có cô ở đó, nói không chừng tôi đã bị cướp rồi." Khánh Vân cười cười, giả vờ thoải mái nói: "Cô lại cứu tôi một lần a."
"Vì tôi nên cô bị thương, là tôi hại cô." Kim Duyên nói, trong lòng cực kỳ khó chịu.


Nhiều năm như vậy, nàng là người duy nhất đổi xử tối với cô, nhưng chính cô là người hại nàng bị thương, còn làm nàng hoảng sợ.

Nếu như có thể, cô thà rằng mình là người trúng một dao đó, trên người cô đã có vô số vết sẹo, thêm một vết nữa cũng chả sao, nhưng nàng thì khác.
"Tôi không trách cô, muốn trách thì nên trách cái tên ăn cướp kia." Khánh Vân trấn an nói, đem tất cả lỗi đều đổ lên đầu người nọ.
Kim Duyên bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn Khánh Vân, ánh mắt ngấn lệ, cô cắn chặt vào môi, nhưng nó không thể khiến cánh tay cô ngừng run rẩy.

Tên ăn cướp kia là cha của cô, là người bức tử mẹ cô, là người hại cô bị tất cả mọi người phỉ báng, là người buộc cô dấn thân vào con đường này.

Cô cho rằng cô đã rời khỏi cái vòng tròn quá khứ, có thể bắt đầu lại một lần nữa, thế nhưng cô không thể, cái bóng của quá khứ vẫn luôn ở trên người cô, cô không thể kiếm sống một cách bình thường, chỉ có thể tiếp tục dùng đồng tiền nhơ bẩn của quá khứ, chỉ có thể như một con mọt của xã hội mỗi ngày đều vô công rỗi nghề, cô vẫn còn rất hung bạo, lúc người khác động đến cô, cô vẫn muốn đánh người đấy thành phế nhân.
"Làm sao vậy?" Khánh Vân sợ, bộ dáng này của cô ấy như một con Quỷ Hồn từ địa ngục bò ra, tuyệt vọng mà vô cùng bi ai.
Kim Duyên hít thật sâu, cố gắng kiềm lại những giọt nước mắt, gượng gạo nói: "Không có gì." Quay đầu sang một bên, tựa ở cửa xoay lưng về phía Khánh Vân.
"Được rồi, chú ý đừng dính nước, mỗi ngày đều phải đúng giờ thay thuốc.

Lát sau tôi trở lại mang một ít thuốc kháng viêm, một lát tôi sẽ tiêm thuốc cho cô, chống uốn ván..." Bác sĩ căn dặn, sau đó để y tá tiêm thuốc cho nàng.
Vội vàng hoàn tất mọi thứ, Khánh Vân và Kim Duyên trở lại xe, vẫn do Kim Duyên lái xe, đưa Khánh Vân về.

Khi xe dừng lại, Kim Duyên đem xe và chìa khóa trả lại cho Khánh Vân, nói: "Sau này đừng liên lạc với tôi nữa, tôi...!tôi và cô không có cùng một thế giới, sẽ lại liên lụy tới cô." Nói xong cô liền xoay người rời đi.
"Kim Duyên!" Khánh Vân gọi lại nàng.
Kim Duyên dừng bước chân, không quay đầu lại, chỉ lặng lẻ đứng đó, trong ngọn gió.
Khánh Vân trầm mặc một chút, cô không biết nên nói cái gì.

Cô biết, cô ấy sẽ đi, hai người vĩnh viễn sẽ là người lạ, có thể sau này sẽ không liên hệ nữa.

Cô không biết cô có thể giúp cho nàng việc gì, nhưng cô không hy vọng nàng cứ tiếp tục như vậy, nàng nên có được hạnh phúc.

Trong một lúc, cô cảm thấy lo lắng, lo lắng liệu nàng có tiếp tục đem bản thân mình chôn vùi trong bóng đêm u ám hay không.
"Cô bảo trọng!" Giọng Kim Duyên có chút nghẹn ngào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận