Phiên Ngoại 1: Thủy thủ và dạ khúc
1
"Thôi tử," Ngụy Tử Việt nói trong điện thoại, "Chú đang ở đâu thế? Tuần sau anh xin nghỉ phép, đang định mượn chú cái ván trượt tuyết."
"Tôi đang trên đường về." Thôi Dĩnh nói, "Về sẽ lấy cho anh."
"Được, anh chờ chú ở cửa."
"Anh vào trong chờ đi." Thôi Dĩnh quay vô lăng, "Bên ngoài lạnh đấy."
"Chú tha anh đi." Ngụy Tử Việt cười khổ, "Anh không muốn đụng Thất gia đâu.
Không nói nữa, chú lái nhanh lên, anh chờ."
Năm ngoái Chiêm Thù Hạc đăng ảnh lên vòng bạn bè, trong ảnh Thôi Dĩnh mặc đồ trượt tuyết chuyên nghiệp, mang mũ và kính thông khí, dưới chân là ván trượt freeride, sau lưng là núi tuyết rộng lớn bao la.
Ngụy Tử Việt nhìn mà động tâm, nhắn tin hỏi Thôi Dĩnh thì biết được hắn qua Mỹ đạt được chứng chỉ trượt tuyết, anh liền lập tức cảm thấy hứng thú, nói năm nay cũng muốn đi thử một lần.
Vốn dĩ anh muốn mua một tấm ván trượt giống của Thôi Dĩnh, nhưng hỏi rồi mới biết đây là phiên bản giới hạn, đành phải chạy qua mượn hắn.
Thôi Dĩnh đỗ xe vào gara thì thấy Ngụy Tử Việt đang đáng thương đứng đợi ở cửa nhà.
Tuyết rơi khá lớn, trên mũ Ngụy Tử Việt đã đóng một tầng tuyết, thấy hắn về liền vội vàng đi tới.
Nếu có thể, Ngụy Tử Việt hoàn toàn không muốn bước vào biệt thự Nam Sơn.
Cảnh tượng gặp gỡ Thất gia từ ba năm trước vẫn còn in đậm trong đầu anh, lần đầu tiên Ngụy Tử Việt biết được thế nào là sói đội lốt cừu.
Mấy năm nay, Thất gia mở rộng sinh ý, thủ đoạn cứng rắn, làm việc nghiêm khắc, chính mắt Ngụy Tử Việt từng nhìn thấy cậu dạy dỗ thuộc hạ, đời này anh thực sự không muốn nhìn tình cảnh đó thấy lần thứ hai.
Ngụy Tử Việt rùng mình.
Thôi Dĩnh bước tới cửa, thò tay vào túi lấy chìa khóa, liếc mắt nhìn thấy anh run lên liền hỏi: "Lạnh hả?"
Ngụy Tử Việt không thể nói là mình nghĩ đến Thất gia, đành phải nói bừa không sao.
Anh cảm thấy tố chất tâm lý của Thôi Dĩnh tốt thật sự, cùng Diêm Vương ngủ chung một giường cũng không sợ giảm thọ.
Thôi Dĩnh bên cạnh đã mở cửa, nghiêng người ý bảo anh đi vào, anh hơi do dự, cảm thấy còn cứ đứng ở cửa thì không thích hợp lắm, nghiến răng nghiến lợi bước vào.
Thôi Dĩnh vào phòng tập thể hình lấy ván trượt ra đưa cho Ngụy Tử Việt: "Vừa mới học thì chậm một chút, đừng quá nóng vội, nhớ mặc đồ bảo hộ đầy đủ, cẩn thận bị thương."
Ngụy Tử Việt nhận lấy, mở túi ra nhìn, hai mắt tỏa sáng: "Nhìn ngầu thật đấy!"
"Thích thì cho anh." Thôi Dĩnh nói, "Mấy năm nay tôi cũng ít chơi, cứ để ở đây thì cũng tiếc."
Ngụy Tử Việt không ngờ hắn lại hào phóng như vậy, tuy rằng biết nên lịch sự từ chối nhưng thực sự là bản thân rất thích, do dự một chút rồi vẫn đồng ý: "Cảm ơn Thôi tử, anh về sẽ tặng chú món quý giá hơn."
Thôi Dĩnh cười cười.
Ngụy Tử Việt nói thêm vài câu với hắn thì muốn đi, đang đứng ở cửa xỏ giày thì nghe thấy tiếng bước chân chạy tới.
Anh vô thức ngẩng đầu, vừa nhìn thì suýt nữa ngất xỉu.
"Em có đẹp không?"
Chiêm Thù Hạc mặc bộ đồ thủy thủ, thân trên là áo sơ mi buông thõng, cổ áo xanh dương thắt nơ đỏ; thân dưới mặc váy ngắn, đi tất chân màu trắng cao đến ngang đùi; giữa váy và tất chân là mảnh đùi trắng nõn tinh tế.
Chân cậu rất đẹp, vừa thon vừa thẳng, không có cơ bắp dư thừa, dưới chân còn đi giày da màu đen trông như nữ sinh hoa khôi cấp ba.
Cậu chạy xuống như vừa muốn khoe khoang vừa muốn dụ dỗ Thôi Dĩnh, cứ chăm chú mà nhìn hắn, đơn thuần lại quyến rũ.
Thôi Dĩnh không nói gì.
Lúc này Chiêm Thù Hạc mới thấy Ngụy Tử Việt vẫn đang đứng ở cửa, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Ngụy Tử Việt thấy mắt cậu tối lại, sợ tới mức hồn siêu phách lạc, dây giày cũng không thèm buộc mà nhanh chóng chạy mất, còn quên cả đóng cửa và tạm biệt Thôi Dĩnh.
Anh chạy như bay, nhưng hình ảnh trong đầu không thể nào xóa đi được, đột nhiên cảm thấy trên mặt hơi ướt, sờ lên mới biết hóa ra bản thân chảy máu mũi.
Ngụy Tử Việt run rẩy lấy khăn giấy nhét tạm vào mũi, lôi ra di động gọi điện thoại: "Xin chào, ngày mai tôi muốn làm công chứng di sản thừa kế..."
2
Hôm đó Chiêm Thù Hạc và Thôi Dĩnh đi siêu thị mua đồ, ánh mắt Thôi Dĩnh liếc qua nữ sinh mặc đồng phục đã bị cậu ghi tạc trong lòng.
Trên đường về tự mình ủ rũ, nhớ lại gương mặt và đồng phục của cô gái vừa nãy, cuối cùng còn tức giận mà nghĩ chân còn không có trắng bằng mình.
Cậu cũng không hiểu vì sao bản thân lại so đo đến vậy, liền đặt một bộ đồng phục thủy thủ, nhất định phải mặc đẹp hơn cô gái kia.
Sau khi Chiêm Thù Hạc mặc xong váy áo, đứng nhìn nửa ngày xác định mình mặc thật là đẹp mới ngồi trong phòng ngủ chờ Thôi Dĩnh về nhà.
Nghe thấy tiếng cửa mở, cậu nóng lòng liền chạy xuống đón, ai ngờ được lại đụng phải cấp dưới ngu ngốc của mình.
Chiêm Thù Hạc bị nhìn thấy liền cảm thấy thẹn thùng, cứ như bản thân mình không biết xấu hổ, lập tức hối hận.
Thôi Dĩnh vẫn đứng ở cửa, tay đút túi quần, nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm, không nói lời nào.
Chiêm Thù Hạc xoay người định đi thay quần áo, mới đi được vài bước đã nghe tiếng gọi: "Đứng lại."
Cậu đành phải đứng yên.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, càng ngày càng gần, cuối cùng cậu bị ôm vào một lồng ngực vững chãi.
Hơi thở nóng bỏng của Thôi Dĩnh vờn bên tai cậu, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Công chúa nhỏ, em chạy đi đâu?"
3
Thôi Dĩnh bế Chiêm Thù Hạc đi tới phòng ngủ, cậu ngoan ngoãn ôm cổ hắn, tùy ý hắn làm gì thì làm.
Thôi Dĩnh đặt người lên giường, chăm chú nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm như muốn hút cả cậu vào.
Hắn vươn tay thò vào từ dưới vạt váy, vuốt ve dọc theo đùi nhỏ, đụng tới dưới háng thì nhướn mày: "Không mặc quần lót?"
Đột nhiên Chiêm Thù Hạc lại nhẹ nhàng đẩy hắn, vẻ mặt sợ hãi.
Cậu cố tình làm cho giọng mình nghe yếu ớt hơn, mang theo cả sự lạnh nhạt: "Thầy Thôi, thầy đừng chạm vào em."
Thôi Dĩnh khựng lại.
Hắn lập tức hiểu ra Chiêm Thù Hạc định chơi trò gì, không khỏi cảm thấy hứng thú, bàn tay dày rộng lại tiếp tục vuốt ve đùi cậu, cảm xúc mềm mịn khiến người ta không nỡ rời tay.
"Bạn học Tiểu Chiêm," Thôi Dĩnh thò tay vào giữa đùi, nhẹ nhàng xoa xoa phân thân của cậu, "Để thầy sờ đi, kỳ thi cuối kỳ em sẽ đạt điểm cao." Hắn lại duỗi thân lật váy của Chiêm Thù Hạc lên, dụ dỗ, "Vén áo lên đi, để thầy liếm đầu v* em."
"Thầy ơi, em sợ..." Chiêm Thù Hạc lùi lại nhưng miệng lại thở dài ngọt dính, "Thầy sờ em ngứa lắm."
"Ngứa ở đâu?" Thôi Dĩnh cúi đầu hôn lên xương quai xanh, "Nói thầy biết nào."
"Phía sau ngứa." Chiêm Thù Hạc ngẩng đầu, tủi thân nói, "Lỗ nhỏ ở sau ngứa quá..."
Thôi Dĩnh suýt nữa thì bật cười.
Hắn lật người cậu lại, để cậu ghé vào giường nhếch mông, vén váy ngắn lên.
Dưới váy ngắn màu đen là cặp mông trần và đôi chân thẳng tắp.
Thôi Dĩnh tách ra hai cánh mông căng mẩy, cúi đầu nhìn hậu huyệt đang mấp máy: "Thầy gãi giúp em thì sẽ không ngứa nữa."
"Thầy gãi thế nào chứ?" Chiêm Thù Hạc quay đầu, trong miệng cắn khăn trải giường, ánh mắt dụ dỗ.
Ăn mặc thanh thuần đi với biểu hiện phóng đãng, Thôi Dĩnh bị cậu kích thích đến mức hoàn toàn cương cứng, vươn tay cởi quần: "Dùng dương v*t của thầy gãi cho em."
4
Thôi Dĩnh không cởi váy áo của Chiêm Thù Hạc, chỉ vén váy cậu lên rồi thúc dương v*t vào.
Chiêm Thù Hạc bị đâm đến không thở nổi, cậu vén áo lên, mượn lực đâm chọc của Thôi Dĩnh để cọ đầu v* lên ga trải giường.
Công kích sau lưng hung mãnh đến mức khiến giường lớn làm bằng gỗ tử đàn nặng nề lay động, côn th*t ở trong ruột mạnh mẽ công thành đoạt đất, mỗi lần thúc đều khiến cậu rên rỉ thành tiếng.
Thôi Dĩnh bóp eo cậu, cúi người xuống hôn: "Bạn học Tiểu Chiêm, còn ngứa nữa không?"
"A a...!ưm...!ưm a..." Chiêm Thù Hạc không còn sức để trả lời hắn, vô thức khóc lên, đầu v* bị cọ vừa đau vừa sướng, hồi lâu sau mới rên rỉ nói, "Thầy, thầy Thôi,...!Thầy lớn quá...!Em...!ưm...!Có khi nào em...!bị thao hỏng...!ưm..
a..."
"Không đâu." Thôi Dĩnh vỗ mạnh lên mông cậu, "Em dâm như thế, huyệt mềm như thế, tham lam cắn thầy thế này thì sao mà hỏng được."
Chiêm Thù Hạc ư ư khóc lóc, trên mặt đều là nước mắt, nhìn đáng thương cứ như hoa lê bị gió mưa vùi dập.
Cậu bắn ra khiến ga trải giường vừa ướt vừa lạnh, dính vào bắp chân có chút khó chịu.
Trong nhà có sàn sưởi và điều hòa, cho dù hai người có trần truồng thì cũng không cảm thấy lạnh mà ngược lại còn toát mồ hôi mỏng.
Thôi Dĩnh cứ ở tư thế cắm vào mà lật người Chiêm Thù Hạc lại, dương v*t sưng to thô cứng xoay nửa vòng trong lỗ nhỏ, Chiêm Thù Hạc khẽ run lên, phân thân lại lần nữa ngẩng đầu.
Thôi Dĩnh nâng mông bế cậu lên, từng cú từng cú thúc lên trên, Chiêm Thù Hạc không có điểm tựa, chỉ có thể dùng chân kẹp chặt eo hắn, hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn.
Thôi Dĩnh dùng lực nhấc cao cậu lên, cơ bắp nơi cánh tay căng lên, gân xanh ẩn hiện.
Hắn liếm mút đầu v* Chiêm Thù Hạc qua lớp vải áo mỏng, đầu lưỡi lưu luyến đảo quanh quầng vú sẫm màu, răng nhẹ nhàng day cắn núm vú đã sưng đỏ.
Chiêm Thù Hạc ôm cổ ưỡn người đưa đầu v* vào miệng hắn, rên rỉ càng lớn.
Thôi Dĩnh ôm cậu đi ra ban công, cửa mở ra khiến Chiêm Thù Hạc khẽ run vì khí lạnh bên ngoài.
Hắn xoay người cậu lại rồi ngồi xuống ghế dương cầm, để Chiêm Thù Hạc quay lưng ngồi trên đùi hắn, hậu huyệt vẫn gắt gao cắn chặt lấy dương v*t.
Hắn ôm eo Chiêm Thù Hạc, in lên vai cậu một nụ hôn: "Em còn nợ tôi một khúc nhạc Chopin."
Chiêm Thù Hạc miễn cưỡng nâng nắp đàn lên, vừa định vươn tay đàn thì người sau lưng đột nhiên thúc lên, cậu trở tay không kịp đè lên mặt đàn phát ra mấy tiếng tạp âm.
Thôi Dĩnh đặt cằm lên vai cậu, thì thầm: "Chơi đi.
Không được đàn sai, đàn sai sẽ phạt."
Chân Chiêm Thù Hạc dẫm lên bàn chân Thôi Dĩnh, đánh xuống khuông nhạc đầu tiên.
Giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau, Chiêm Thù Hạc đàn cung Mi giáng trưởng.
Thôi Dĩnh như nghiêm túc lắng nghe, thân dưới lại không ngừng đâm chọc.
Chiêm Thù Hạc bị thúc đến đàn sai vài nốt nhạc, tiết tấu cũng bị gián đoạn mấy lần.
Ngón tay cậu nhẹ nhàng linh hoạt, khúc nhạc này đã quá đỗi quen thuộc, cho dù đang chìm nổi trong tình ái mãnh liệt thì vẫn có thể đàn xong hoàn chỉnh.
Giai điệu say đắm lòng người vang lên dưới bầu trời đầy sao, trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng rên rỉ và tiếng đàn du dương hòa quyện vào nhau tựa như một giấc mộng gợi tình.
Nốt nhạc cuối cùng kết lại, Thôi Dĩnh ôm chặt bắn tinh trong cơ thể cậu.
Chiêm Thù Hạc thở dốc, khóe mắt ẩm ướt, đôi môi bị lấp kín.
Cậu nghe thấy giọng nói của người đàn ông bảy năm trước đã chiếm lấy tim cậu vang lên bên tai.
Tôi yêu em..