Phiên Ngoại 3: Thuốc kích dục (thượng)
"Rầm ——"
Lúc Chu Ngộ nghe thấy tiếng động thì cậu đang chơi đùa vui vẻ trong phòng riêng.
Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của cậu, bởi vì việc kinh doanh trong nhà không quá hợp pháp nên gần như đều được anh trai cậu là Chu Nghiêu gánh vác, cha mẹ đều không muốn cậu phải nhúng tay vào những việc đó.
Cũng vì vậy mà từ nhỏ Chu Ngộ đã bị quản nghiêm, mấy trò giải khuây xa xỉ hư hỏng của đám công tử cậu cũng không được phép động vào.
Chỉ vì hôm nay là ngày sinh nhật thành niên, cậu phải liên tục xin xỏ anh trai thì mới được chơi bời một buổi tối ở câu lạc bộ sang trọng nhất thành phố – Thưởng Hoan.
Chu Ngộ nghe thấy âm thanh kia thì giật mình, đám bạn xung quanh cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Cậu vô thức muốn đứng dậy xem bên ngoài có chuyện gì thì đã bị Chu Nghiêu đè lại.
Chu Nghiêu nhíu mày, lấy áo trên giá treo mặc vào, ra lệnh: "Ngồi yên."
Chu Ngộ vẫn luôn nghe lời anh trai, gật đầu ngồi xuống nhưng hai tay lại xoắn chặt vào nhau, cảm thấy hơi lo lắng.
Chu Nghiêu vừa mở cửa đã nhìn thấy một omega xinh đẹp đang chật vật ngồi dưới đất.
Cậu trai có vẻ là nhân viên phục vụ, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, tuổi không lớn lắm, cùng lắm mới chỉ mười tám, mười chín tuổi.
Ở cổ áo cậu có vết rượu, trên khuôn mặt đẹp đẽ là một bạt tay rõ ràng, lực đánh không nhỏ khiến cho nửa bên mặt đều sưng lên.
Chu Nghiêu còn chưa kịp hỏi chuyện thì ở cuối hành lang đã có vài người chạy tới, hình như là giám đốc phụ trách, khi đến gần Chu Nghiêu mới thấy rõ ràng, đi đầu tiên là người mà anh biết, cũng là giám đốc của Thưởng Hoan, Lưu Hữu Quý.
Anh ta mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt hoảng sợ, giọng run run hỏi nhỏ người bên cạnh: "Cậu có chắc người ở phòng Thất Nguyệt là Thôi gia không?"
Người kia cũng lau mồ hôi, liên tục gật đầu.
Lòng Chu Nghiêu trầm xuống.
Việc kinh doanh của Chu Gia không thể ra sáng, anh tiếp quản mấy năm, đương nhiên biết nơi này là địa bàn của ai.
"Chim cắt" chiếm cứ địa bàn tỉnh giống như một tấm lưới dày, hầu như mọi giao dịch phi pháp đều được quản lý một cách nghiêm ngặt.
Chu Gia mới chỉ được xem như leo lên ăn chút vụn bánh mà đã giàu có và quyền thế đến vậy, thì có thể tưởng tượng được tổ chức khổng lồ đứng đằng sau sẽ có thế lực khủng khiếp như thế nào.
Chu Nghiêu cũng đã từng nghe qua một chút về "Thôi gia" từ miệng của Lưu Hữu Quý, đây là người rất được coi trọng, người trong giới đều biết vị này rất có thể trở thành người cầm quyền tiếp theo.
Tò mò giết chết mèo, Chu Nghiêu hiểu rõ điều này nên đương nhiên không muốn dính vào bất cứ chuyện rắc rối nào.
Anh xoay người trở về phòng, trầm giọng nói: "Thu dọn đi, đêm nay không ổn, chúng ta đi trước."
Chu Ngộ thất vọng định phản bác: "Nhưng mà anh..."
"Nghe lời." Chu Nghiêu rất quý em trai, cũng biết sinh nhật bị hủy đột ngột như thế này sẽ mất hứng đến mức nào, nhưng việc gì cũng phải phân biệt nặng nhẹ, nếu đắc tội với những người này thì chưa chắc anh đã bảo vệ được Chu Ngộ, "Về đi rồi anh mua cho em chiếc xe kia."
Nghe vậy thì dù có bất mãn cỡ nào cũng chỉ đành nuốt xuống, Chu Ngộ và bạn bè thu dọn đồ đạc, còn chưa ra khỏi phòng đã nghe người phục vụ đến gõ cửa.
Chu Nghiêu mở cửa, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Nhân viên nhỏ giọng nói: "Anh Chu xin thứ lỗi, tối nay Thưởng Hoan phải đóng cửa, mong anh hãy rời đi ngay.
Để thay lời xin lỗi, tất cả đồ uống tối nay đều được miễn phí, lần sau chúng tôi sẽ ưu tiên đặt phòng cho anh.
"
Chu Nghiêu thầm nghĩ mọi chuyện quả nhiên không đơn giản nhưng trên mặt lại vẫn bình tĩnh: "Được, cũng đúng lúc chúng tôi định đi."
Người phục vụ cúi chào rồi rời đi.
Chu Nghiêu đưa Chu Ngộ ra ngoài, vỗ lưng cậu dặn dò: "Lát nữa đừng nhìn lung tung."
Chu Ngộ gật đầu rồi đi sau lưng Chu Nghiêu.
Lúc xuống sảnh cậu thấy mấy chiếc ô tô màu đen, đứng ở cửa có mấy chục người, tất cả đều là những alpha cao lớn mặc vest đen đồng bộ, khí thế tỏa ra khiến những người xung quanh không thở nổi.
Vẻ mặt của những người đứng đầu rất nghiêm túc, một trong số họ có vẻ đang rất cung kính nói chuyện điện thoại.
"Mau lên xe." Chu Nghiêu đẩy Chu Ngộ, nhắc nhỏ, "Đừng lên tiếng."
Chu Ngộ bị đẩy lên xe, Chu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người ngồi vào ghế lái.
Lúc xe chạy ra khỏi bãi đậu xe của Thưởng Hoan thì nhìn thấy một chiếc Range Rover màu đen chạy tới rất nhanh, anh vội vàng giảm tốc để nhường đường, khi đi ngang qua liền ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng của hoa dành dành.
Là hương vị của omega.
Không cần nói cũng biết người trong xe là ai, tim Chu Nghiêu lỡ mất một nhịp, nuốt nước miếng không dám nghĩ tiếp nữa, đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi dưới sắc trời đang dần tối đen.
Ngụy Tử Việt nôn nóng đi lại, hỏi người bên cạnh: "Còn bao lâu nữa?"
Sắc mặt Phùng Nhiên cũng không tốt, cất điện thoại vào túi: "Dương Đức nói Thất gia vừa mới vào sân."
Trong lúc hai người nói chuyện thì chiếc xe đã tiến vào tầm mắt.
Phùng Nhiên nhanh chóng chạy tới đón, Ngụy Tử Việt theo sát, xe vừa dừng lại Phùng Nhiên đã cúi người mở cửa ghế sau, hạ mắt gọi "Thất gia".
Mùi hương dành dành bay ra lan tỏa tràn ngập trong không khí.
Pheromone vô cùng thơm ngọt hấp dẫn nhưng không ai dám có ý nghĩ bậy bạ, mấy chục người ở đây đều rùng mình đứng thẳng.
Người xuống xe mặc áo sơ mi dài tay cùng quần denim, ống quần xắn lên để lộ cổ chân mảnh mai, dưới chân đi đôi giày thể thao màu trắng.
Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp thanh tú, trang phục này khiến cậu trông như sinh viên vừa vào đại học, đôi mắt trong như nước hồ, sáng ngời ngập tràn cảm xúc.
Da cậu rất trắng, lông mi đen dày, hai má ửng đỏ, khi nói chuyện lộ ra đầu lưỡi hồng hồng.
"Thôi Dĩnh ở đâu?"
Phùng Nhiên thấp giọng: "Thưa, Thôi tử vẫn đang ở phòng Thất Nguyệt.
Thuốc mạnh làm cậu ấy không tỉnh táo lắm, bọn tôi không dám để cậu ấy ra ngoài."
"Dẫn tôi lên." Chiêm Thù Hạc trông bình tĩnh nhưng cằm lại siết rất chặt, cậu lấy ra một con dao Thụy Sĩ từ túi quần, vỏ dao làm bằng da lộn sẫm màu, nhìn rất tinh xảo, "Còn bạn nhỏ kia đâu?"
Ngụy Tử Việt là người đến đầu tiên, người do anh xử lý, nghe vậy thì vội vàng bước đến: "Chưa có lệnh của người nên chúng tôi không dám hành động, bây giờ đang bị trói ở trên tầng, Thất gia muốn qua xem sao?"
"Ừ." Chiêm Thù Hạc trả lời có lệ rồi bước nhanh vào trong, hai người không dám tụt lại liền nhanh chóng chạy theo.
Nhìn bước chân vội vã của Chiêm Thù Hạc và tay phải còn đang nắm chặt con dao, Ngụy Tử Việt không dám thở mạnh, nghiêng đầu nhìn Phùng Nhiên, đối phương cũng vừa lúc quay sang, tầm mắt hai người đụng nhau, Ngụy Tử Việt dùng khẩu hình nói một chữ "Thảm".
Phùng Nhiên khẽ lắc đầu.
Năm trước Chiêm Thù Hạc sinh một cặp alpha song sinh, toàn bộ cuộc sống của cậu đều tập trung vào hai đứa nhỏ, mọi việc trong tổ chức thì giao lại cho bọn họ, cậu chỉ đưa ra phương hướng chung và kiểm tra định kỳ hàng tháng.
Sau khi làm cha, Chiêm Thù Hạc dịu dàng hơn rất nhiều, sát khí trên người cũng giảm đi, thậm chí các hình phạt đưa ra cũng trở nên nhân từ hơn.
Đã hơn một năm kể từ lần cuối họ nhìn thấy Thất gia lạnh lùng và giận dữ như vậy, ai cũng rõ đêm nay đôi tay trắng nõn và mảnh mai kia chắc chắn sẽ dính máu.
Phùng Nhiên thở dài.
Không thể trách Chiêm Thù Hạc tức giận đến vậy.
Lúc nhận được cuộc gọi hoảng loạn của Lưu Hữu Quý, đến bản thân gã cũng lắp bắp kinh hãi.
Hai tháng trước Thưởng Hoan có thuê một nhân viên phục vụ là một omega cực kỳ xinh đẹp, rất nhiều khách hàng coi trọng cậu ta và thường xuyên đến đây chỉ để gặp gỡ mỹ nhân.
Vậy mà omega kia vừa gặp Thôi Dĩnh một lần liền mất hồn, rất nhiều lần thừa cơ ở cạnh hắn, cứ tưởng Thôi Dĩnh sẽ để ý đến mình nhưng ai dè đối phương lại không động tâm chút nào.
Vốn dĩ Thôi Dĩnh muốn đuổi việc cậu nhưng cậu ta thực sự rất nổi tiếng, không cần vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Thưởng Hoan.
Không ngờ tên omega đó lại to gan dám bỏ thuốc vào rượu của Thôi Dĩnh, đến khi hắn nhận ra thì bản thân đã bị ép động dục rồi.
Alpha động dục còn không nhẹ nhàng như khi omega động dục, nếu không kịp thời giải tỏa dục vọng thì rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa, bị ép động dục bằng thuốc có liều lượng mạnh, hậu quả không ai nói trước được.
Thưởng Hoan là địa bàn của họ, thủ đoạn thấp kém như thế lại xảy ra ngay dưới mí mắt bọn họ, đúng thật như một cái tát vào mặt tổ chức.
Không nói đến omega kia, nếu như phải truy cứu trách nhiệm thì Lưu Hữu Quý có sống được hay không còn phải xem tâm trạng của Thất gia.
Vừa lên tầng mọi người đã ngửi thấy mùi tuyết tùng rất nồng, alpha trời sinh đã có pheromone cường thế mạnh mẽ khiến cho mọi người vừa run rẩy vừa tức ngực buồn nôn.
Đương nhiên Chiêm Thù Hạc cũng ngửi thấy, sắc mặt càng tệ, giữa mày là lo lắng xen lẫn tức giận, cậu day thái dương nhịn xuống xúc động muốn chạy đến chỗ Thôi Dĩnh, lạnh giọng nói: "Lôi người ra đây!"
Ngụy Tử Việt hốt hoảng, vội vàng kéo omega đang bị trói chặt tới, cậu ta khóc như lê hoa đái vũ, trong miệng vẫn đang bị nhét khăn nên chỉ có thể im lặng khóc lóc.
Bên mặt bị tát trở nên sưng tấy, vết tát đã chuyển sang màu đỏ sẫm, đôi mắt long lanh ngập tràn ánh nước khiến người khác đau lòng.
"Trần Lâu Chiêu đúng không?" Chiêm Thù Hạc kéo mạnh tóc cậu ta về phía sau không thương tiếc, thấy cậu trai giãy giụa đau đớn thì động tác càng thô bạo hơn, "Trần Sấm thật sự đem đứa con riêng của mình đi bán mông."
Trần Lâu Chiêu nghe cậu gọi tên thật của mình thì kinh ngạc trợn mắt, nghe thêm câu sau thì hai mắt lập tức đỏ lên, cứ ô ô như muốn nói gì đó.
Phùng Nhiên và Ngụy Tử Việt cũng kinh ngạc.
Mặc dù biết có ẩn tình nhưng sự việc xảy ra quá nhanh, bọn họ không có thời gian đi điều tra kỹ càng, không ngờ từ khi nhận được tin tức cho đến lúc vội vã chạy tới, chỉ trong vài chục phút mà Chiêm Thù Hạc đã tra ra được chi tiết.
Rõ ràng là ngoài họ ra, Thất gia còn có rất nhiều tai mắt giấu mình trong bóng tối, tay người dài hơn rất nhiều so với suy nghĩ của bọn họ, vẫn luôn siết chặt lấy cổ họng của mỗi người
Hai người liếc nhau, lòng hiểu rõ nhưng không lên tiếng.
"Mày cũng không cần nói nhảm với tao." Chiêm Thù Hạc giật mạnh cổ áo của Trần Lâu Chiêu, cần cổ mảnh mai yếu ớt của omega có đường cong mềm mại xinh đẹp tựa thiên nga.
Chiêm Thù Hạc nheo mắt, rút dao khỏi vỏ, lưỡi dao sắc bén ấn sau gáy cậu ta như thể trong giây tiếp theo sẽ xuyên thủng da thịt, "Thả pheromone dụ dỗ alpha cũng không phải chuyện lớn, chỉ cần giải quyết cái gốc là được."
Đồng tử Phùng Nhiên co lại, ngón tay bên hông cuộn lên nhưng trên mặt vẫn giữ được bình tĩnh.
Ngụy Tử Việt thì lại hơi nghiêng đầu đi, nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài.
Tiếng kêu đau đớn tột cùng của omega vang vọng trên hành lang, máu tươi phun ra.
Chiêm Thù Hạc thật sự dùng dao móc ra tuyến thể yếu ớt nhất, quý giá nhất trên người omega!
"Phùng Nhiên, mang cậu ta đi." Chiêm Thù Hạc ném con dao xuống đất rồi duỗi tay nhận lấy khăn lông nóng ướt, ung dung lau sạch sẽ máu vương vãi trên tay, cậu cúi đầu nhìn omega đã đau đến ngất đi nhưng vẫn không ngừng chảy máu, cười lạnh, "Đừng để cho nó chết.
Đợi nó tỉnh lại thì kiếm mấy alpha chơi cùng rồi vứt nó qua chỗ Trần Sấm, nói cảm ơn món quà của gã, tôi đã nhận được."
"Vâng." Phùng Nhiên cúi đầu đáp, "Thôi tử ở phòng bên, người qua đi ạ, những việc còn lại cứ giao cho tôi."
Chiêm Thù Hạc gật đầu rồi đi tới cửa phòng Thất Nguyệt, sửa sang lại tóc rồi mới hít sâu một hơi đẩy cửa bước vào.
Trong phòng không bật đèn nhưng rèm lại mở ra, nương theo ánh đèn bên ngoài, Chiêm Thù Hạc trông thấy Thôi Dĩnh cả người ướt đẫm ngồi dựa bên cạnh sofa, trên mặt đỏ bừng bất thường.
Nghe thấy tiếng động, Thôi Dĩnh ngẩng đầu lên, vào khoảnh khắc nhìn thấy cậu thì mặt hắn rõ ràng thả lỏng nhưng cơ thể lại run lên nhè nhẹ.
Lòng Chiêm Thù Hạc nhói đau, quỳ xuống ôm chặt lấy hắn, cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng xuyên qua lớp vải ướt lạnh, cậu dụi mặt vào lồng ngực Thôi Dĩnh như không muốn xa rời, dịu dàng nói: "Em ở đây."
Chiêm Thù Hạc ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú vào gương mặt anh tuấn đang chìm trong dục vọng của người yêu, giọng nói ra rất nhẹ: "Làm em đi.".