1
Khi Thôi Dĩnh thức dậy thì Chiêm Thù Hạc đã rời đi.
Hắn gọi điện cho Ngô Gia An, bảo gã hôm nay đến dọn đàn dương cầm ra khỏi nhà.
Ngô Gia An kinh ngạc: "Thôi gia, ngài muốn đổi người ư?"
"Ừ." Thôi Dĩnh không muốn nhiều lời, "Trước khi trời tối dọn cái đàn đi đi, đem bán hay muốn tặng ai thì tùy cậu."
Ngô Gia An biết giá của đàn dương cầm kia, lúc trước Thôi Dĩnh sai chính gã đi mua để tặng cho Chiêm Thù Hạc.
Bây giờ dù có là hàng second-hand thì vẫn có thể bán được với giá không tồi, Ngô Gia An vội vàng cảm tạ.
Chiêm Thù Hạc rời đi mang theo tất cả quần áo và đồ dùng sinh hoạt, chìa khóa đặt trên bàn sách, thứ duy nhất có liên quan đến cậu chỉ còn lại chiếc đàn Steinway này.
Ánh mắt Thôi Dĩnh nhìn lướt qua mặt đất.
Còn có mấy bản cầm phổ nữa.
Hắn ngồi xổm xuống nhặt những tờ cầm phổ rơi vãi để lên trên bàn sách, ở đó còn có một quyển "Tuyển tập dạ khúc Chopin" rất dày có bìa màu vàng nghệ.
Thôi Dĩnh tùy ý mở ra, ở trang đầu là mục giới thiệu: Dương cầm có tất cả 88 phím đàn, trong đó có 52 phím trắng và 36 phím đen tạo nên 9 hợp âm, bao gồm 2 hợp âm bổ sung, 5 hợp âm phụ và 2 hợp âm chính.
Nếu bạn muốn tiếp cận sự lãng mạn của dương cầm, muốn cảm nhận ý thơ độc đáo của thi nhân thì những tác phẩm của Chopin chính là sự lựa chọn hàng đầu.
Dạ khúc vang lên, hãy cùng chìm đắm vào sự lưu luyến tạo nên bởi âm nhạc ngập tràn trong không khí...
Bên dưới lời tựa là một khoảng trắng, nơi ấy giờ đây được viết lên những nét chữ tinh tế xinh đẹp: Kỷ niệm lần đầu tiên gặp được Thôi tiên sinh – Dạ khúc Op.9 No.2 của Chopin.
Ở mặt sau là ngày tháng và ký tên: Rất thích Thôi tiên sinh, Tiểu Chiêm.
2
Khi Thôi Dĩnh đang ở Thưởng Hoan thì nhận được tin nhắn của Phùng Nhiên.
— Đang đâu?
— Thưởng Hoan.
Phùng Nhiên đến rất nhanh, vẫn là bộ dáng ôn hòa kia.
Gã thần thần bí bí mà lôi kéo Thôi Dĩnh, tùy ý đi vào một gian phòng, đẩy hắn cùng ngồi xuống sofa.
Phùng Nhiên cười nói: "Ngày hôm qua không gặp chú, bây giờ mới chúc chú sinh nhật vui vẻ không muộn chứ?"
Thôi Dĩnh nhẹ nhàng lắc đầu.
Phùng Nhiên lấy ra một chùm chìa khóa từ trong túi, là ba chiếc chìa giống nhau xuyên vào cùng một vòng.
Gã đưa cho Thôi Dĩnh: "Thất gia bảo anh đưa quà tặng cho chú."
"...Đây là?" Từ trước đến nay Thất gia rất hiểu được lòng người, mỗi năm đến sinh nhật đều sẽ đưa cho hắn lễ vật, xe mà Thôi Dĩnh thường dùng cũng là quà tặng năm trước của Thất gia.
Đọc truyện tại ++ TгùмTruyệИ.
VЛ ++
"Khu biệt thự Nam Sơn Hà, chú hẳn là biết nhỉ?" Phùng Nhiên cười, "Căn lớn nhất ở đó giờ là của chú."
Thôi Dĩnh kinh ngạc.
Từ bốn năm trước Nam Sơn đã bắt đầu quy hoạch, mục tiêu chính là trở thành khu biệt thự sang trọng bậc nhất.
Ngày xưa Thôi Dĩnh cũng từng muốn mua một căn, thế nhưng giá cả quá cao lại rất nhanh bị mấy kẻ có tiền máu mặt tranh giành, vậy nên đành từ bỏ.
Mấy tháng trước nơi đây đã hoàn thành xong, lúc đó Thôi Dĩnh còn đi vào xem thử, thực sự được xây dựng rất đẹp, vô cùng xa xỉ.
Một căn nhà bình thường ở Nam Sơn Hà cũng ít nhất là 5000 vạn, nếu là căn biệt thự lớn nhất nơi này thì chắc chắn cũng phải hơn trăm triệu.
"Anh Nhiên, quà này quý giá quá." Thôi Dĩnh nhíu mày, "Lòng tốt của Thất gia tôi nhận, nhưng còn căn nhà này thì không thể được, cảm ơn Thất gia đã có lòng."
Phùng Nhiên không nhận lại chìa khóa.
Gã nhìn Thôi Dĩnh, thở dài: "Thôi tử, đây là dựa vào vận tốt của chú.
Anh chỉ phụ trách giúp Thất gia giao đồ, chú không nhận anh sẽ không hỏi, nhưng anh không dám lấy lại chìa khóa từ chỗ chú đâu." Dứt lời, gã liền lấy di động ra chuyển tiếp cho Thôi Dĩnh một dãy số, "Thất gia còn tặng chú một thứ nữa."
Thôi Dĩnh nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình, hỏi: "Thứ gì vậy?"
Phùng Nhiên nói: "Một "Người quét đường" chỉ nghe theo lời chú.".