Đã Là Chuyện Của Hôm Qua

Ngày hôm qua thôi, cô hai nói với bà ngoại, bảo cho An Ninh giúp mang quần áo sang nhà chồng cô ấy. Tới hai vali đầy ắp, An Ninh vất vả mất tiếng đồng hồ mới xếp gọn vào được. Cô hai còn nói, toàn là hàng hiệu đắt tiền, mấy ngàn tệ một bộ, An Ninh làm việc càng thận trọng hơn. Khi tới nơi thì cô hai thay đổi thái độ, còn gọi cô vào phòng tân hôn của cô ấy ngồi nghỉ nữa. Sương Diệp đưa cho An Ninh một ly nước hoa quả. Đang khát nên cô uống ngay.

Tới khi tỉnh lại, ly nước ấy đã đem đi tất cả. Cuộc đời con gái. Nếu ngày xưa An Ninh đem nó trao cho người đó thì có lẽ...sẽ không đến nỗi cô phải ở trong tình cảnh dở khóc dở cười này.

Trách ai? Trách cô hai độc ác. Căm hận cô ấy thì sao chứ? Thời gian có thể quay ngược lại không?

Còn..còn trách người đàn ông này? Anh ta cũng đâu biết gì. Anh ta...cứ đinh ninh đang quan hệ với vợ mình. Anh ta đâu biết tới màn kịch tráo hôn này.

Khóc, chỉ là để vơi uất ức. Khóc chỉ để cho mình không đau đớn nữa. Nhưng rồi cũng chẳng thể làm gì.

Căn phòng khác trở nên ngột ngạt.

Ông bà Kiều không dám nhìn mặt người bạn cũ của mình. Cả gia đình ông Văn không ai phiền trách hay có lời nặng nhẹ gì ông...Nhưng chuyện đã xảy ra...Ông đúng là không còn mặt mũi nào nhìn bạn:

-Con dại cái mang...Những thiệt hại nhà anh chị chúng tôi sẽ cố gắng bồi thường...Sương Diệp...đứa con gái bất hiếu này, chúng tôi nhất định mang về, cho nó qua nhà để chuộc lỗi.

-Chuyện bồi thường thì không cần đâu anh- Ông Văn thở dài- Vốn tưởng là chuyện tốt của đám trẻ, không ngờ chuyện lại ra thế này.Chúng tôi mời anh chị sang đây là để tìm cách giải quyết cho êm xuôi mọi đường chứ không phải là truy cứu hay làm khó dễ gì cả.

Uyển Như thương cảm nhìn An Ninh đang co ro trong một góc phòng.

Gương mặt thanh tú tái nhợt. Cô ấy cố thu mình, mong không ai để ý tới mình. Uyển Như nhận ra, đólLà cô gái mảnh khảnh hôm qua đã mang hành lý đến cho chị dâu hụt...Uyển Như còn chạy đến xách phụ và giúp cô ấy mang về phòng. Sau đó chị dâu cũng vào và nói có chuyện muốn dặn dò, đuổi khéo cô ra ngoài...Thật là dạng người mưu mô thâm độc, chạy trốn thì thôi, còn hại tới người ta...

-Còn cô bé đó? Cháu là ai?

Bà Văn nhẹ nhàng hỏi. Cô gái này, suy cho cùng cũng chỉ là một nạn nhân:

-Cháu tên là Trình An Ninh...Là cháu gái của vú Thẩm nhà tôi.

Mái tóc dài óng ả, gương mặt non tơ không trang điểm...Nhìn cô bé, bà Văn thích hơn nhiều so với con dâu hụt đã bỏ đi kia:

-Cháu...Thật thất lễ nếu bác hỏi chuyện riêng tư đến như vậy...Nhưng cháu và Phương Đông nhà bác...đã có gì chưa?

An Ninh giật mình. Đôi má nhợt nhạt ửng hồng...Đầu ong ong, đau nhức...

Cô không trả lời...

Thiên Tường ái ngại nhìn mẹ:

-Mẹ!...

-Thật tình thì hỏi những câu như vậy là không nên...Nhưng mẹ cũng muốn xác định cho rõ ràng.

-Con và cô ấy đêm qua cũng phát sinh quan hệ rồi- Phương Đông không né tránh, quay sang phía ông Kiều- Thưa bác, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi....Cháu cũng có một phần trách nhiệm. Nếu đêm qua cháu tỉnh táo hơn một chút thì đã không cùng An Ninh phát sinh quan hệ. Hiện giờ vấn đề cần quan tâm không phải là danh dự gì của hai nhà mà là thiệt thòi của An Ninh. Cháu muốn chịu trách nhiệm với cô ấy...

An Ninh ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Phương Đông, thảng thốt, đau lòng:

- Cháu và Sương Diệp cũng chưa đăng ký kết hôn nên không có gì rắc rối về mặt pháp luật cả.- Phương Đông nắm nhẹ bàn tay run rẩy của An Ninh- Xin lỗi em...Tôi...

An Ninh không biết phải làm gì cả. Cuộc đời cô...Ngay cả với người An Ninh yêu thương nhất, cô cũng chưa bao giờ đặt lòng tin trọn vẹn vào anh...An Ninh hiểu rõ thân phận mình...Với một đứa con gái có người thân mà cũng như không thì cuộc đời trong trắng chỉ như một thứ công cụ, một món hàng cho người ta trao đổi. Cô cũng hận...Nhưng hận rồi thôi...Chứ cô cũng chẳng biết làm sao.

-Thưa ông bà...thưa hai bác...Cháu xin phép về nhà với ngoại cháu. Cháu đi cả đêm chắc ngoại rất lo...

An Ninh chỉ có thể nói được như thế. Mất cũng đã mất rồi...Cô còn có ngoại phải lo...Ngày hôm nay phải sống. Ngoại không còn ai thân thuộc, nếu An Ninh vì mất mát này mà sup sụp, ai sẽ đỡ đần bà những ngày tháng cuối đời...

Những chuyện tiếp theo diễn ra như thế nào, An Ninh không biết.Cô chỉ lầm lũi về nhà.

Căn nhà thuê bé xíu- nơi hai bà cháu cô nương tựa nhau mà sống. Về đến nơi, An Ninh nhìn thấy ngoại và dì La đang ngồi trước cửa, dường như đang đợi cô về.

-Thưa ngoại...Thưa dì La...

-Ninh Ninh về rồi à? – Dì La ngọt ngào – Hôm nay dì qua đây nhắc con tới ngày trả tiền thuê nhà rồi...Nhưng nếu con chưa có thì đợi vài ngày cũng được. Miễn là đừng trễ quá làđược rồi.

-Dạ...con biết rồi dì La.

Lương tháng này An Ninh chưa được lĩnh. Nhưng lĩnh lương thì phải quay về nơi đó, chỗ gián tiếp đưa cô vào bước ngoặc cuộc đời.

-Ninh Ninh à...Sao hôm nay con lại đi qua đêm...Tối qua ngoại cứ trông...nhưng không biết làm sao liên lạc với con hết. Có chuyện gì không con?

An Ninh muốn gào khóc, muốn nhào vào lòng ngoại, tức tưởi kể cho bà biết chuyện đã qua....Nhưng kể thì được gì? Rồi hai bà cháu chỉ có thể ôm nhau mà khóc. Ông bà Văn cũng từng là người ơn, chuyện không phải do họ gây ra, An Ninh cũng không muốn làm hai người đau lòng và dằn vặt thêm.

Xem như một tai nạn, một bài học để đời...Sau đó, cô lại đứng lên, tiếp tục mà sống...Thời đại này, trinh trắng đâu quan trọng quá. Chỉ đơn thuần là một lần quan hệ tình dục đầu đời. Một lần quan hệ đầu đời thôi mà.

Mắt An Ninh lại mờ dần, tay vô thức run run.

-Ngoại ơi...Mình vào trong đi ngoại.Ngoài này trời gió lớn...Con đi nấu cơm...

An Ninh tìm được việc làm khác trong một quán ăn nhỏ...

Bằng cấp không có, cô chỉ có thể làm công. Ông chủ của quán này là A Đạt, vốn cũng thích cô. An Ninh thì sợ cái nhìn như muốn thiêu đốt của anh ta, nhưng ngoài chỗ này ra, không đâu cho một người mới vào làm như cô vay ngay 850 tệ để trả tiền nhà cả.

-An Ninh...bàn số 4...Nhanh lên!

Vợ A Đạt là Trương Tĩnh Như, kể từ ngày nghe nói An Ninh vào quán làm việc bỗng dưng ra ngồi ở quầy thu ngân nhiều hơn. Dù sao cô ta cũng biết tính chồng mình.

-Dạ...

An Ninh vội vã ra bàn dọn dẹp. Hai vị khách nam ngồi ở bàn vừa thấy cô thì bỗng dưng ngồi lại...Một người cười với An Ninh:

-Chỗ này có trà hoa cúc không cô em?

-Dạ có...-Dẹp mấy cái tô lên khay, An Ninh đáp nhanh- Anh dùng trà hoa cúc ạ?

-Ừ...Trà hoa cúc đó...ngon như em làđược...

Anh ta thô bỉ vuốt lên người An Ninh.Phản ứng rất nhanh, cô né người, biến sắc:

-Xin anh tự trọng cho...

-Anh rất tự trọng đấy chứ...Em xinh xắn thế này, làm bồi bàn chi cho uổng vậy...Theo anh đi...

An Ninh lùi lại phía sau, đôi mày cau lại:

-Anh không uống trà thì thôi...Tôi vào...

-Đâu mà có dạng phục vụ nói chuyện với người thế hả? Bà chủ đâu...

Bọn chúng đang muốn gây sự. Dù biết vậy nhưng khách hàng là thượng đế, vả lại cũng không ưa An Ninh nên Tĩnh Thư cũng quát lên:

-Quý khách bớt giận...Vào trong mau...Hôm nay xuống bếp rửa hết đống chén dĩa rồi lau hết quán ăn, trừ lương ngày hôm nay cho chừa cái tội hỗn láo với khách.

Bản thân An Ninh không có lỗi, nhưng cô vẫn không thể cãi lời. Vì miếng cơm manh áo, đành phải chịu cho người ta sỉ nhục.

Phương Đông khẽ thở dài...

Cả tháng nay, anh lẳng lặng dõi theo cô. Ban đầu thực tình Phương Đông cũng cóý nghĩ An Ninh chỉ là đang nâng cao giá trị của mình. Chỉ vài ngày thôi, cô sẽ quay về nhà ông bà Kiều đòi tiền bồi thường, hay ít ra cũng kiếm của họ một khoản tiền bịt miệng. Đời mà...

Cô không làm vậy...và đến nay cũng không có dấu hiệu gì là sẽ làm như thế. Dù hoàn cảnh An Ninh theo anh biết là vô cùng khốn khó.

Hà Phương Đông không quan tâm người khác làm gì. Chỉ khi cảm thấy mình mắc nợ mới tìm cách trả lại cho người ta thôi.

An Ninh là một chủ nợ đặc biệt. Cô không cần anh trả nợ...Nhưng lại khiến người mắc nợ cam tâm tình nguyện muốn được trả cho cô.

————-

Đến 10 giờ An Ninh mới tan ca...

Mua thêm một ít cháo, cô chào A Đạt và Tĩnh Thư rồi về nhà. Dù biết chị ta không ưa mình nhưng An Ninh cần chỗ làm này hơn bao giờ hết.

-Hi!

An Ninh ngẩng mặt lên:

-Là...là anh sao?

Người mới gặp một lần nhưng số phận đã cho hai người một sợi dây liên kết chặt chẽ. Mặt An Ninh đỏ bừng khi nhớ tới thời điểm sáng hôm đó, trên chiếc ghế dài, anh đã chằm chằm nhìn cô tỉnh dậy với tấm thân trần trụi:

-Là tôi...

-Anh...anh đến đây làm gì?

-Tôi muốn gặp em thôi...

-Không cần đâu...Tôi phải về nhà.

An Ninh khổ sở từ chối. Chuyện hôm đó không lẽ không thể xem là một cơn ác mộng hay sao?

-Đoạn đường này vắng lắm...Tôi đưa em về!

Hôm lên Yahoo Messenger, Diệp Vũ đã cười không kềm được khi nghe câu chuyện của anh. Lần đầu tiên, Phương Đông nổi đóa với bạn:

-Cười cái gì?

-Không...Duyên trời định mà...Nắm bắt lấy đi! Thật lòng có đôi khi cái câu cửa miệng của mày " Đã là chuyện của hôm qua" không thích hợp lắm đâu.

Đã là chuyện của hôm qua. Chuyện cũ thì sẽ quên.

Nhưng, liệu có quên dễ dàng đến thế? Cô bé nhỏ dù tỏ ra không có gì song thái độ sợ sệt của An Ninh lại tố cáo rất rõ ràng là cô vẫn nhớ....Nhớ một tai nạn, nhớ một lần ân ái của hai người.

Phương Đông không xem nó là chuyện hôm qua được, không chỉ vì chưa trả được nợ đã vay.

Một tiếng thở dài rất khẽ.

An Ninh vội vã đi phía trước, không để ý tới đèn đường.

-Muốn chết à?

Người lái xe hét lên trong bực dọc. Chiếc xe phóng nhanh đi.

Phương Đông ôm lấy cô...Và nhận ra tim mình...thình thịch.

Mùi hương tóc...Vóc dáng mảnh khảnh run run...

Nếu tìm được rồi, đừng bao giờ buông tay.....

Hà Phương Đông xiết An Ninh chặt hơn chút nữa...

Cả đời này....Đã gặp sẽ không buông....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui