Dã Man Thành Nghiện


Trở lại căn nhà gỗ trên núi, Ninh Du treo bông hoa đỏ của Lý Mộ lên tường.
Trong nhà có một số đồ đạc hiện đại, thoạt nhìn, bông hoa lớn màu đỏ này trông rất không hòa hợp, giống như trong một căn phòng với phong cách trang trí lạnh lẽo, người ta lại dán giấy chứng nhận giải thưởng của con mình vào.
Lý Mộ không khỏi buồn cười, anh rốt cuộc cũng hiểu được tại sao mình lại nhìn lầm tuổi của Ninh Du, bởi vì “tiểu công chúa” này đôi khi thật sự không phải là “người lớn”.
Cậu luôn cảm thấy mới mẻ và muốn thử mọi thứ, nếu trở lại thành phố, về với môi trường quen thuộc, không biết cậu ta có còn sung sức đến thế không.
Tạm thời không nghĩ tới vấn đề phức tạp này nữa, Lý Mộ xách vali 28 inch vào phòng khách, hỏi Ninh Du: “Em có muốn anh xếp đồ cho em không?”
“Không cần, em sẽ tự làm.”
Ninh Du cảm thấy hài lòng, cậu thu tầm mắt đang nhìn trên bông hoa đỏ lại, quỳ xuống bên cạnh vali, từ trong đó lấy ra rất nhiều thứ.
Cậu đặt hai bộ quần áo ngủ trên chiếc giường ngủ, nói với Lý Mộ: “Cái màu đen là của anh, cái màu trắng là của em.”
Lý mụ cầm bộ đồ ngủ màu đen lên, ướm thử lên người một chút, kích thước rất vừa vặn.
Ninh Du rút ra đôi dép lê tình nhân, ly cà phê đôi, hộp đựng điện thoại đôi… Loanh quanh trong nhà gỗ nhỏ, đặt những thứ này ở nơi cần thiết.
Ninh Du đi tới đi lui trước mặt Lý Mộ không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Lý Mộ cũng chịu không nổi kéo cậu vào lòng, cắn lỗ tai hỏi: “Em muốn tôi phải đợi đến khi nào?”
Ninh Du đang thu dọn đồ đạc hăng say, bất ngờ bị ngắt quãng nên có chút ngốc, cậu nâng cằm lên, nhìn Lý Mộ hỏi: “Chờ cái gì?”
“Việc hôm nay tôi đã làm xong.” Lý Mộ nói ám chỉ.
Vậy anh có thể đi chuẩn bị bữa tối trước.” Ninh Du nói, “Em còn muốn sắp xếp quần áo của mình—”
Nửa câu sau của cậu đã chìm trong nụ hôn sâu của Lý Mộ, chiếc lưỡi độc đoán cạy hàm răng của Ninh Du ra, giống như nó đang buộc tội hành vi khó hiểu của cậu.
Có thể là do trước đó phải xuống núi họp, ở phòng bếp Lý Mộ không bao giờ quên kiềm chế bản thân khi hôn Ninh Du, nhưng lần này thì khác, anh đè chặt Ninh Du xuống thảm và không cho phép cậu chống lại dù chỉ là hành động nhỏ nhất.”
“Ưm, chờ chờ đã.” Ninh Du vất vả lấy lại hơi thở, nhìn cằm Lý Mộ hỏi: “Mấy ngày nay anh không tắm?”
Lý Mộ không trả lời, lại hôn tiếp.
Lần này, Ninh Du quay đầu lại trực tiếp ngăn cản Lý Mộ hôn mình, kháng cự nói: “Anh đã ở bệnh viện hai ngày.”
Ninh Du có thể chịu được Lý Mộ nhiều nhất là ba ngày không tắm, nhưng điều này không bao gồm việc nhập viện.


Làm sao có thể vừa xuất viện về nhà mà không làm bất kì công việc làm sạch nào, trực tiếp muốn **?
“Tôi phải đi tắm sao?” Lý Mộ nhíu mày hỏi.
“Đương nhiên.” Ninh Du kiên quyết nâng cằm lên, không hề nhượng bộ về điểm này.
“Được rồi.” Lý Mộ thỏa hiệp thở dài, ngồi xếp bằng sang một bên, dùng ánh mắt chỉ vào miếng gạc trên cánh tay trái, hỏi Ninh Du, “Tôi rửa cái này như thế nào?”
Đây quả thực là một vấn đề.
Ninh Du không chút do dự, nói: “Em sẽ giúp anh rửa.”
Ban đầu, Ninh Du từ Cẩm Thị bay đến Kanas, không phải để “tuẫn tình”, mà là để chăm sóc bệnh nhân.
Ninh Du di chuyển một chiếc ghế từ nhà bếp sang phòng tắm, và đi đôi dép tông mà mình mang theo.
Xắn tay áo cùng ống quần, phía bên kia Lý Mộ vừa lúc cởi sạch quần áo trên người, Ninh Du chỉ liếc thoáng qua Lý Mộ một cái đã liền không nhịn được mà đỏ mặt.

Ánh mắt cậu lảng tránh nói: “Anh lại đây ngồi xuống, giơ cánh tay trái lên.”
Lý Mộ ngoan ngoãn làm theo ý cậu, nhưng anh không ngờ rằng ngay khi vừa ngồi xuống, Ninh Du đã che đùi anh lại bằng khăn tắm, che kín mít.
“Vết thương của anh không được làm ướt, cũng đừng bỏ tay trái xuống.”
Ninh Du nói, rồi dùng vòi hoa sen để rửa sạch cơ thể Lý Mộ, hiển nhiên nhiệt độ nước không quá thấp, nhưng chẳng hiểu tại sao, da thịt của Lý Mộ dường như con ấm hơn cả nước.
Bàn tay lướt qua ngực và bụng trên màu đồng, làn da phập phồng khiến trong đầu Ninh Du hiện lên một cảnh tượng vô cùng thân mật.
Cậu cắn đầu lưỡi cảnh cáo bản thân không được nghĩ lung tung, hiện tại cậu đang chăm sóc bệnh nhân, nhưng người đàn ông ngồi trên ghế lại toát ra một loại hormone quyến rũ, khiến công việc của y tá Ninh trở nên vô cùng khó khăn.
“Ninh Du.” Lý Mộ đột nhiên gọi một tiếng.
“Hả?” Ninh Du thu hồi khăn tắm che ở đùi, “Sao vậy?”
“Em không giúp anh xoa xà phòng thơm sao?” Lý Mộ hỏi.
“A, được rồi.”

Ninh Du tắt vòi hoa sen, nhặt xà bông cỏ roi ngựa trên giá lên.

Đó là một cục xà phòng đã được dùng đến mức biến dạng thành khối cầu, Ninh Du vừa mới cầm lấy nó, cục xà phòng liền tuột khỏi tay và rơi xuống góc phòng tắm.
Không khí lập tức trầm xuống, xung quanh trở nên có chút kỳ quái.
Ninh Du nhanh chóng giải thích với Lý Mộ: “Đừng hiểu lầm tôi, em không có ý đó!”
“Lý Mộ buồn cười hỏi: “Ý của em là gì?”
“Dù sao cũng không có ý đó.” Ninh Du đỏ mặt nói, ngồi xổm xuống, nhặt xà phòng sau đó rửa sạch, thoa đầy bọt lên nửa người trên của Lý Mộ.
Lúc này, Lý Mộ đột nhiên nắm tay Ninh Du, hỏi cậu: “Em còn không mau rửa đúng chỗ đi?”
Xà phòng thơm trên tay Ninh Du suýt nữa lại nhảy xuống đất, cậu vội nhét nó vào tay Lý Mộ, nói: “Anh tự rửa đi.”
“Em có chắc không?” Lý Mộ hỏi.
Có gì không chắc chắn về điều này à?
Ninh Du chưa kịp trả lời, Lý Mộ đã vươn bàn tay dài của mình ra, đặt lại cục xà phòng trên giá rồi tắm rửa bừa bãi.
“Không được tắm như thế này!” Ninh Du bốc hỏa.
“Vậy thì rửa sạch cho tôi.” Lý Mộ nắm lấy cổ tay Ninh Du, “Tôi không biết tắm như nào.”
“Lý Mộ!” Ninh Du tức giận rút tay lại, vặn nước lạnh rửa mặt cho Lý Mộ, “Thành thật với em đi!”
Không phải Ninh Du không muốn, mà là môi trường trong phòng tắm ẩm ướt như vậy, lỡ làm ướt vết thương thì phải làm sao?
Đây là lần đầu tiên Lý Mộ nhìn thấy Ninh Du phát hỏa lớn như vậy, thật sự là hiếm thấy.
Anh lẳng lặng chờ Ninh Du rửa sạch bọt nước trên người, nét mặt tỏ vẻ ủy khuất, nhưng khi vừa tắt vòi hoa sen, anh liền trực tiếp ôm lấy eo Ninh Du, đứng dậy, vác cậu lên vai.
“Lau nước trên người đã!” Ninh Du nắm lấy khăn tắm trong tay, muốn lau người cho Lý Mộ, nhưng tư thế vừa đi vừa bị người khác khiêng thật sự không cho phép.
Tại sao trước đó cậu lại không phát hiện ra, tên nhóc xấu xí này lại khó chịu như vậy chứ?

Trở lại nhà, Lý Mộ ném Ninh Du xuống giường, lấy khăn tắm lau những giọt nước trên người mình.
Lúc anh áp thân thể xuống, Ninh Du đột nhiên co người lên đẩy anh sang một bên, sau đó đi tới vali tìm một cái hộp áo mưa nhỏ.
“Chúng ta sẽ nói về vấn đề vệ sinh.” Ninh Du quay lại giường, xé mở cái túi nhỏ, hỏi Lý Mộ, “Có muốn em giúp anh không?”
“Sao cũng được.” Lý Mộ nói.
Ninh Du loay hoay một lúc, cố gắng mặc áo mưa nhỏ vào, nhưng Lý Mộ bị làm lại cảm thấy không thoải mái.
“Em không chọn kích cỡ sao?” Lý Mộ nhíu mày hỏi.
“Kích cơ gì?” Ninh Du mờ mịt.
“Em muốn bóp chết tôi bằng cách này sao?” Lý Mộ hoàn toàn mất kiên nhẫn, xé áo mưa ném qua một bên, lăn qua đè lại Ninh Du, “Bây giờ đến lượt em thành thật với tôi.”
Sau khi kết thúc, Ninh Du nằm trên ngực Lý Mộ, uể oải nói chuyện với anh: “Kỹ năng cưỡi ngựa của em có vẻ tiến bộ hơn.”
“Chà, thật sự rất tốt.” Lý Mộ khen ngợi.
Ninh Du nói: “Lần này trở về, em sẽ cưỡi ngựa cùng với anh trai anh.”
Nói xong lời này, Ninh Du cảm thấy được có gì không ổn, thậm chí còn bổ sung thêm: “Anh trai anh còn muốn dạy em, nhưng em đã học được rồi.”
Vẻ mặt Lý Mộ lập tức thay đổi, dùng ánh mắt lạnh lùng hỏi Ninh Du: “Em nói cái gì?”
“Hả?” Sau đó Ninh Du phản ứng lại, nhanh chóng giải thích, “Không phải, chỉ là cưỡi ngựa bình thường thôi, đến trường đua ngựa…”
“Tại sao lại cưỡi ngựa với anh trai tôi?” Lý Mộ hỏi, “Em có giao dịch gì với anh trai tôi không? “
“Không.” Ninh Du nói, “Lần đó là gặp riêng, em và anh ta đã nói về anh khi đang cưỡi ngựa.”
“Anh trai tôi biết tôi dạy em cách cưỡi ngựa à?” Lý Mộ hỏi lại.
“Đừng tiếp tục nhắc tới nữa.” Ninh Du nhíu mày, “Em cũng không biết rõ về anh ta.”.

truyện tiên hiệp hay
“Em không biết rõ, vậy mà còn cưỡi cùng anh ấy?” Lý Mộ hiển nhiên không bình tĩnh, “Ai mời, em cũng đều đi đúng không?”
“Không có!” Ninh Du nói, “Anh ta dù sao cũng là vị hôn phu của em, em có thể nói không đi sao?
Lời này càng thêm dầu vào lửa.
Ninh Du vất vả lắm mới làm Lý Mộ buông tha mình, cậu khó hiểu mà tự đào một cái hố chôn chính mình.

“Em có vẻ như rất thích có một vị hôn phu khác nhỉ?” Lý Mộ nhướng mày, “Em định cho cả hai anh em nhà chúng tôi vào trong túi sao?”
“Em không có!” Ninh Du nói.
Lý Mộ không nói nữa, lại đè Ninh Du dưới thân.
Sau khi bình tĩnh lại, Lý Mộ ôm Ninh Du, không chấp nhận trò đùa vừa rồi.
“Em và anh trai anh thật sự không có gì.” Ninh Du bị lăn lộn, vẫn thành thật giải thích, “Đều là do chính anh tưởng tượng vớ vẩn.”
“Đừng lo lắng cho anh trai của tôi.” Lý Mộ nói, “Hãy ở bên cạnh với anh.”
Trên người Ninh Du còn gánh một hôn ước, không phải cậu nói một câu là có thể giải quyết.

Nhưng thời khắc ấm áp này, cậu tự nhiên không quan tâm quá nhiều đến quy tắc và quy củ nữa.
“Ở bên cạnh anh có ích lợi gì?” Ninh Du lười biếng cố ý nói, “Rõ ràng là anh trai của anh cũng không tồi.”
“Chà…” Lý Mộ suy nghĩ, “Tôi có thể làm hiệp sĩ của em.”
“Cái gì? Hiệp sĩ?” Ninh Du nhìn cằm Lý Mộ hỏi.
“Ví dụ, nếu em đánh rắm ở nơi công cộng, tôi sẽ đứng dậy nói là tôi thả.”
Khoảnh khắc dịu dàng biến mất không còn tăm hơi.

Ninh Du không chịu nổi đứng dậy vỗ mạnh vào ngực Lý Mộ: “Anh phiền thật! Tiên nữ có thể không thả rắm sao?
Lý Mộ nghe thấy Ninh Du tự xưng tiên nữ, cười đến suýt nữa thở không ra hơi, đè Ninh Du lại vào trong tay, nói: “Em đã nói vậy, một trong ba chữ đó.”
“Anh!” Ninh Du tức giận đến mức muốn xuống giường thu dọn hành lý, nhưng Lý Mộ đã kịp thời ôm lấy eo cậu.
“Anh sai rồi, anh sai rồi.” Lý Mộ không nghiêm túc nói, “Tiên nữ lão bà.”
“Ai là vợ (lão bà) của anh!” Ninh Du tức giận, “Tôi muốn trở về gả cho anh của anh! Ngày nào cũng cưỡi ngựa với hắn!”
“Đừng.” Lý Mộ vội vàng an ủi thiên nga trắng trong ngực, “Là lỗi của anh, anh sẽ không trêu chọc em nữa.”
Ninh Du thở dài, vẫn còn tức giận, nhưng không hiểu sao lại từ bỏ ý định quay về.
“Tôi nói thật, Ninh Du.” Lý Mộ thu hồi lại vẻ mặt không đứng đắn, nhìn người trong vòng tay, “Đừng trở về, cứ ở chỗ này với tôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận