Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Bên kia cửa, Ngu Hạ gửi tin nhắn rồi nhét điện thoại vào trong chăn coi như không biết gì, sau đó ba chân bốn cẳng chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Đến khi bước ra, cô hít một hơi thật sâu rồi cầm điện thoại lên một lần nữa…

Điều khiến cô ngạc nhiên chính là trên điện thoại không chỉ có tin nhắn QQ mới mà còn có cả thông báo WeChat nữa.

Ngu Hạ giật mình, đầu tiên mở QQ ra xem và không mấy ngạc nhiên khi thấy lời mời kết bạn của người ở phòng bên cạnh. Người đó không viết bất cứ lời giới thiệu nào, như thể chắc chắn Ngu Hạ biết anh là ai.

Ảnh đại diện của Lý Duật là bức ảnh một con chó lớn với cái lưỡi to thè ra, trông rất mạnh mẽ.

Trước đây Ngu Hạ đã từng nhìn thấy bức ảnh đại diện này ở trong nhóm lớp, lúc ấy cô còn thảo luận với Thẩm Nhạc Tranh rằng khả năng con chó trên ảnh này là được Lý Duật nuôi dưỡng. Nhưng mà Lý Duật ở nhà cô lâu như thế lại chưa từng nhắc tới chuyện gì liên quan đến chó, tất nhiên cô cũng chẳng thể mặt dày đi hỏi.

Sau khi xem xét một lúc, Ngu Hạ nhấn đồng ý.

Sau khi kết bạn thành công, cô không nhắn tin cho anh mà chuyển sang WeChat.

Ban đầu Ngu Hạ cứ tưởng thông báo tin nhắn trên WeChat là của quý bà Ngu, hoặc là Nhâm Nham nhắn tin cho cô.

Bọn họ vẫn chưa về nhà.

Điều cô không ngờ là trên WeChat cũng có thông báo kết bạn, là cùng một người, ảnh đại diện giống hệt nhưng tên WeChat có phần khác biệt. Biệt danh trên QQ của anh chỉ là một chữ Y đơn giản, mà bên WeChat lại là L.

Sau khi ghép lại hai chữ, Ngu Hạ thầm rủa, Lý Duật đúng là không lãng phí chút thời gian nào vào những việc vụn vặt.

Nào có ai lại đặt biệt danh cho mình như thế bao giờ.

Cô cầm điện thoại một lúc lâu rồi mới nhấn đồng ý.

Vừa kết bạn thành công, WeChat lập tức hiện lên tin nhắn của bạn bè.

L: [Đã nghĩ ra phải nói thế nào chưa?]

Tên WeChat và QQ của Ngu Hạ giống nhau, đều là Ngu Liễu Hạ Thiên. Cô đọc được dòng tin nhắn này của Lý Duật thì bỗng có cảm giác như mình làm sai việc gì đó, cần sắp xếp lại từ ngữ trong đầu để báo cáo với Lý Duật.

Nghĩ tới đây, Ngu Hạ vội vỗ má mình mấy cái, mày đang nghĩ gì thế hả Ngu Hạ? Mày còn chẳng làm gì thẹn với lòng cả, mà dù có làm thì cũng không cần phải báo cáo với Lý Duật.

Cậu ta… Cũng không phải cái gì của mày mà.

Tự tẩy não bản thân một lúc, Ngu Hạ trả lời lại: “Tôi vừa mới đi đánh răng.”

Gửi xong, cô quay lại chụp màn hình QQ rồi gửi thẳng nó cho Lý Duật: “Tôi có nhiều hơn cậu không?”

Ngồi trước bàn học, Lý Duật ấn mở tin nhắn mới.

Anh cụp mắt xuống nhìn nhóm địa chỉ liên lạc chi tiết trên ảnh, có chút hơi buồn cười: [Ừ.]

Anh nói với đối thủ đang có khát khao chiến thắng mãnh liệt: [Hơn tôi.]

Bạn bè trên QQ của Ngu Hạ có hơn mấy trăm người.

Nhưng cô phân nhóm rất rõ ràng và đơn giản, bao gồm các chị em, bạn học cấp hai, bạn học cấp ba, bạn học lớp nghệ thuật tự do, bạn lớp khoa học tự nhiên, và cả… Bên trên có ghi rõ "Tôi không biết nhưng có vẻ là bạn học cùng trường với tôi", là các kiểu bạn bè bị tôi từ chối.

Nhìn thấy hai nhóm phân loại cuối, Lý Duật hơi nhướng mày liếc nhìn con số đằng sau tên nhóm… 12/28.

Đúng là không hề ít.

Lý Duật đang xem thì điện thoại lại rung lên.

Ngu Liễu Hạ Thiên: [Thế thì tốt rồi.]

L: [...]

Ngu Liễu Hạ Thiên: [Tôi đi ngủ đây. Ngủ ngon.]

L: [Ngủ ngon.]

Sau khi chúc nhau ngủ ngon, Ngu Hạ đè nén trái tim đang đập thình thịch của mình lại rồi cẩn thận ấn mở ảnh đại diện của Lý Duật, đi vào xem vòng bạn bè của anh.

Cô rất tò mò muốn biết vòng bạn bè của anh sẽ như thế nào.

Bây giờ đa phần mọi người đều cài đặt hiển thị vòng bạn bè trong ba ngày, nhưng riêng Lý Duật thì lại để công khai.

Có điều tần suất anh đăng bài rất ít.

Chưa tới nửa tiếng Ngu Hạ đã xem hết vòng bạn bè của Lý Duật.

Hàng ngày anh đăng rất ít bài, chủ yếu đăng những thứ liên quan đến thiên văn học và vật lý. Có thể thấy Lý Duật rất thích những thứ liên quan đến vật lý.

Tuy nhiên, Ngu Hạ phát hiện ra rằng mỗi dịp Giáng sinh, anh đều đăng một bức ảnh bầu trời đầy sao mà không có bất kỳ dòng trạng thái nào.

Bức ảnh nhìn rất đẹp nhưng cô không chắc chắn có phải Lý Duật chụp hay không, cô chưa từng nghe anh nhắc đến việc anh biết chụp ảnh,

Trừ chuyện đó ra thì vẫn là mấy bài đăng thường ngày.

Ngu Hạ ngồi xem một lúc, thỉnh thoảng Lý Duật sẽ chia sẻ đời sống sinh hoạt của mình. Trong một trong những bài đăng trên WeChat mà anh đăng, có thể mơ hồ nhìn thấy một vài bóng người trên cửa sổ sát đất, có lẽ là anh đi tụ họp với bạn bè.



Khi rời khỏi vòng bạn bè của Lý Duật, Ngu Hạ liếc nhìn thấy bài đăng gần đây nhất của anh là từ ngày 31 tháng 8.

Anh chụp ảnh một chú chó đang chạy trên bãi cỏ từ phía sau.

Sau đó, Lý Duật không đăng thêm bất cứ gì nữa.

Ngu Hạ ngẫm lại một lúc, cô gặp Lý Duật vào ngày 3 tháng 9.

Nói cách khác, trong hai tháng qua kể từ khi tới Bắc Kinh, Lý Duật không hề chia sẻ một chút nào về cuộc sống học tập bên này của anh.

Nghĩ tới đây, Ngu Hạ lập tức thoát khỏi vòng bạn bè của anh và không xem nữa.

Đặt điện thoại di động xuống, Ngu Hạ chuẩn bị đi ngủ. Không biết vì sao mà cô lại không có chút buồn ngủ nào.

Tiếng gió thổi ngoài cửa rít lên từng hồi, Ngu Hạ lại dựng người dậy, cô đi tới bên cửa sổ rồi nhìn ra ngoài.

Bầu trời đêm đen kịt, ngay cả bóng trăng khuyết cũng không có.

Không biết bức ảnh chụp sao trời lúc Giáng sinh của Lý Duật đã được chụp từ khi nào.

Liệu năm nay anh có đăng nữa không?



Sáng hôm sau, Ngu Hạ vừa xuống xe đã bị Thích Hy Nguyệt gọi lại: “Hạ Hạ.”

Ngu Hạ quay lại nhìn với vẻ mặt mỏi mệt: “Hả?”

Thích Hy Nguyệt đến gần, thấy dáng vẻ ngái ngủ của cô mà không khỏi ngạc nhiên: “Tối qua cậu đi làm trộm đấy à?’

Ngu Hạ lườm cô ấy một cái: “Tớ mất ngủ thôi.”

Hậu quả của nghĩ quá nhiều chuyện chính là mất ngủ.

Tối qua Ngu Hạ trằn trọc nằm trên giường không tài nào vào được giấc. Đến khi chìm vào giấc ngủ đã là rạng sáng hai ba giờ rồi.

Thích Hy Nguyệt thấy cô vậy nên không đành lòng xát muối nữa.

Cô ấy đưa tay vỗ vai cô, buồn cười hỏi: “Thế tớ dìu cậu lên lớp học nhé? Còn hai mươi phút nữa mới vào lớp, cậu có thể đánh một giấc đấy.”

Ngu Hạ: “Cảm ơn cậu.”

Hai người cười nói cùng nhau đi tới phòng học.

Ngu Hạ vừa đặt mông xuống ghế đã nghe thấy bạn cùng lớp hỏi: “Đã ai làm bài tập toán hôm qua chưa? Cho tớ mượn một chút.”

“Có ai làm bài Tiếng Anh chưa?”

“... Ngữ văn, ngữ văn nữa, hôm nay phải chép chính tả thể văn cổ, mau học thuộc đi.”

Ngu Hạ nằm gục xuống bàn, nghe tiếng bạn bè trong lớp ồn ào mà muốn ngủ cũng không được.

Đột nhiên, cô nghe thấy lớp trưởng Giang Phồn gọi to: “Lý Duật, lão Phùng gọi cậu lên văn phòng.”

Ngu Hạ bỗng mở mắt, đúng lúc đó thấy có người đi vào lớp từ cửa sau.

Anh cũng mặc bộ đồng phục màu xanh trắng giống như cô, dáng người cao ráo, đôi chân dài rất thu hút, vóc người cao gầy phóng khoáng, chiếc cặp sách được khoác một bên vai nhìn rất lỏng lẻo và thản nhiên.

Lý Duật vừa xuất hiện, mọi người trong lớp đều vô thức chuyển sự chú ý sang anh.

Ngu Hạ cũng vậy.

Nhìn anh ngày càng đến gần cô, ánh mắt mệt mỏi của Ngu Hạ hơi chớp.

Một giây sau, người đó ngồi xuống cạnh cô: “Ngủ không ngon à?”

Anh không vội đến văn phòng tìm Phùng Quang Lượng mà còn quan tâm hỏi Ngu Hạ.

“...?”

Ngu Hạ sửng sốt một chút, vội vàng lấy chiếc gương từ trong ngăn bàn ra, khẩn trương hỏi: “Quầng thâm của tôi lộ rõ lắm ​​à?”

Lý Duật khựng lại, không ngờ cô sẽ căng thẳng đến thế.

Anh im lặng rồi mới ngập ngừng nói: “Vẫn ổn.”

“?”

“Vẫn ổn?” Ngu Hạ hoang mang, nghi ngờ hỏi: “Nhưng mà cậu nhìn cái đã nhận ra rồi mà?”

Lý Duật bất lực, nhỏ giọng nói: “Tôi thấy cậu nằm sấp trên bàn nên mới hỏi.”

“À.” Ngu Hạ thấy yên tâm hơn xíu, cô giơ cái gương lên rồi cẩn thận nhìn trái nhìn phải, sau đó lẩm bẩm: “Hình như vẫn nhìn ra được.”

Cô đặt chiếc gương xuống rồi gục xuống bàn, thở một hơi dài: “Sau này tôi sẽ không bao giờ thức khuya nữa.”

Thức khuya ảnh hưởng tới nhan sắc của cô.

Lý Duật: “...”

Để ý thấy động tác nhỏ của cô, Lý Duật bỗng bật cười.

Lúc này, anh không khỏi nhớ tới Nhậm Nham đã nói với anh về việc Ngu Hạ yếu đuối nhưng rất đáng yêu. Không thể không thừa nhận, dường như đúng thế thật.

Một số việc mà Ngu Hạ bất ngờ làm hoặc nói ra quả thật khiến người khác khá buồn cười.

Một kiểu khen ngợi.

Nhận thấy người bên cạnh vẫn đang nhìn mình, Ngu Hạ che kín nửa mặt lại rồi nhắc: “Cậu không đến văn phòng à?”

“Giờ đi.”

Ngu Hạ gật đầu, hỏi tiếp: “Lão Phùng tìm cậu có việc gì thế?”

Vẻ mặt Lý Duật thản nhiên: “Về cuộc thi toán học.”

“Hả?” Ngu Hạ ngẩn người: “Tỉnh bọn mình thi toán quốc gia à?”

Lý Duật: “... Quốc gia.”

Ánh mắt Ngu Hạ sáng lên: “Khi nào thế?”

Lý Duật nhìn vẻ mặt phấn khởi của cô thì nhướng mày: “Cậu muốn tham gia à?”

“Tất nhiên là không rồi.” Ngu Hạ thật sự cảm thấy lời nói này của anh như đang xát muối vào tim người khác, cô trừng mắt nhìn anh như một con khổng tước nhỏ: “Thành tích môn toán của tôi mà đủ để đi thi chắc?”

Cửa ải đầu tiên cô còn chẳng qua nổi nữa là.

Lý Duật hơi cong môi: “Ý tôi không phải vậy.”

“Không quan trọng.” Ngu Hạ cũng không quá để tâm về câu nói của anh, cô hỏi: “Cậu sẽ tham gia chứ?”

Lý Duật: “Vẫn chưa rõ.”

Dứt lời, Phùng Quang Lượng xuất hiện ngoài cửa lớp: “Lý Duật.”

Ông ấy vẫy tay về phía họ, giọng nói hơi trầm xuống: “Tới phòng làm việc của tôi.”

“...”

Thấy Lý Duật ra khỏi lớp, Hướng San đang cầm bài tập định nhờ Lý Duật hướng dẫn không khỏi thắc mắc: “Lão Phùng tìm Lý Duật làm gì thế nhỉ? Định khuyên cậu ấy chuyển sang lớp của thầy ấy hả?”

Mặc dù Lý Duật đã học ở lớp xã hội được hai tháng nhưng mấy thầy cô giáo bên lớp khoa học tự nhiên vẫn chưa hết hy vọng, thỉnh thoảng còn khuyên anh chuyển sang lớp khoa học tự nhiên.

Suy cho cùng, hầu hết mọi người đều nghĩ rằng học khoa học tự nhiên sẽ dễ chọn chuyên ngành hơn khối xã hội nhiều.

Hơn nữa, tỉ lệ có học sinh đạt thủ khoa ở trường họ hầu hết đều đến từ các lớp tự nhiên.

Ngu Hạ lắc đầu: “Tớ cũng không rõ lắm.”

Hướng San gật đầu, không hỏi thêm nữa: “Vậy để lát nữa cậu ấy về thì tớ sang chỗ các cậu vậy.”

Lý Duật quay về lớp học, đi theo sau anh là Phùng Quang Lượng.

Gương mặt anh vẫn bình thường, không thể đoán được là vui hay không vui. Ngược lại nhìn sắc mặt của Phùng Quang Lượng lại vô cùng nặng nề.

Ngu Hạ đoán, nhìn ông ấy như thế chắc chắn là do Lý Duật chọc tức rồi.



Sự thật đúng là như thế.

Sau khi tan tiết Toán, Ngu Hạ không thể nhịn được sự tò mò nữa, cô đưa tay chọc vào cánh tay thiếu niên: “Có phải cậu làm thầy Phùng bực mình không?”

Bình thường học giờ Toán, kiểu gì Phùng Quang Lượng cũng sẽ khen Lý Duật đôi ba câu.

Dù ông ấy không gọi Lý Duật lên chữa bài thì cũng nghĩ ra cách mà khen anh được. Nhưng hôm nay, ông ấy hoàn toàn phớt lờ Lý Duật, chữa bài không gọi anh, khi đặt câu hỏi cũng không gọi, thậm chí còn không thèm nhìn về phía bọn họ.

Lý Duật nheo mi mắt, nhìn chằm chằm vào ngón tay xinh xắn đang chạm vào tay anh, đôi mắt hơi nhúc nhích: “Chắc thế.”

“Chắc thế?” Ngu Hạ sửng sốt: “Cậu từ chối thầy ấy à?”

Lý Duật: “Ừm.”

Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào ngón tay cô, không hề dời đi chỗ khác.

Ngu Hạ lại không nhận ra, cô quan sát sắc mặt của anh rồi hỏi: “Cậu học toán tốt như thế mà, sao lại không muốn tham gia cuộc thi?”

“Muốn tham gia thì phải học bổ túc.” Lý Duật đáp.

“?”

Ngu Hạ chớp mắt mấy lần: “Rồi sao nữa?”

Lý Duật liếc cô: “Tôi không thích học bổ túc.”

Lại còn phải học trong môi trường khép kín không được đi đâu.

Ngu Hạ không ngờ lý do Lý Duật không tham gia cuộc thi lại đơn giản như vậy, cô vẫn hơi mù mờ: “Vậy à.”

Cô thì thầm có chút đồng tình với anh: “Vậy thì chắc lão Phùng phải giận lâu lắm đây.”

Lý Duật: “...”

Lý Duật thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô thì hơi buồn cười.

Đột nhiên, Phùng Quang Lượng vừa ra khỏi phòng học quay người lại, nhìn chằm chằm Ngu Hạ: "Ngu Hạ, tới văn phòng."

“...”

Ngu Hạ bối rối không biết tại sao Phùng Quang Lượng lại tìm cô.

Trên đường đến phòng giáo viên, Ngu Hạ vội nhớ lại biểu hiện của mình trong tiết toán gần đây, chắc là cô không phạm phải sai lầm gì lớn chứ?

Đến khi đứng cạnh bàn làm việc của Phùng Quang Lượng rồi Ngu Hạ vẫn không thể nghĩ ra được vì sao ông ấy lại gọi cô tới văn phòng.

Chẳng lẽ là vì không thể chịu nổi thành tích toán của cô nữa nên muốn bắt cô đến bổ túc một mình?

Chắc không đến mức đó chứ.

Phùng Quang Lượng không biết mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu Ngu Hạ. Suốt buổi học ông ấy không uống một ngụm nước nào nên khi ngồi xuống, ông mở chiếc cốc giữ nhiệt màu bạc bong tróc đặt trên bàn ra, thổi thổi rồi uống hai ngụm cho nhuận họng, sau đó nhíu mày nhìn người đang đứng bên cạnh: "Gần đây em có gặp khó khăn với môn toán không?"

Ngu Hạ: “... Có một chút ạ.”

Phùng Quang Lượng gật đầu, nói rất nghiêm túc: “Toán học là môn mà phải làm bài tập thật nhiều, nghiên cứu lại các phần mình làm sai để rút kinh nghiệm không phạm phải nữa. Em phải vận dụng được linh hoạt những phần kiến thức mà tôi giảng trên lớp…”

Ngu Hạ nghe Phùng Quang Lượng chỉ bảo, lòng dạ tàn như tro nguội nhưng vẫn phải gật đầu: “Em biết rồi ạ.”

Phùng Quang Lượng ậm ừ, ngừng lại một chút rồi hỏi: “Ngu Hạ này, mối quan hệ của em với Lý Duật là như thế nào vậy?”

“?”

Sau khi nghe rõ câu hỏi của Phùng Quang Lượng, Ngu Hạ bỗng ngẩng phắt đầu dậy: “Gì cơ ạ?”

Tim cô lỡ nhịp, đối diện với ánh mắt sắc bén chăm chú của Phùng Quang Lượng mà bỗng có một cảm giác căng thẳng kỳ lạ, ngón tay buông thõng hai bên co lại, đến thở cũng khó khăn: “Em với bạn ấy…” Ngu Hạ tránh ánh mắt của Phùng Quang Lượng, chột dạ: “Như bạn bè bình thường thôi ạ.”

“Chỉ là bạn bè bình thường?” Phùng Quang Lượng nhíu mày.

Ngu Hạ: “... Dạ.”

Cô lén liếc nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Phùng Quang Lượng, vô cùng lo lắng bất an: “Sao thế ạ? Thầy có chuyện gì muốn hỏi em sao ạ?”

Phùng Quang Lượng lại thổi cốc trà trong cốc giữ nhiệt, tỏ ra rất khó hiểu: “Thế em có biết tại sao bạn ấy không muốn tham gia cuộc thi toán không?”

Dứt lời, một giáo viên ngồi đối diện với Phùng Quang Lượng nói tiếp: “Đâu chỉ có không tham gia toán học, mà ngay cả tôi đề nghị thi vật lý thằng bé cũng từ chối đây này.”

Đó là giáo viên dạy vật lý của lớp Ngu Hạ, là một giáo viên rất đẹp trai và lịch lãm, lại còn trẻ trung nữa.

Tuy lớp Ngu Hạ là lớp xã hội nhưng bọn họ không thể tránh khỏi việc tiếp xúc hoàn toàn với các môn vật lý và hóa học trong năm lớp mười một được.

Nhưng mà chương trình học của mấy môn này cũng không quá nhiều, một tuần chỉ có một tiết nên học cũng khá nhẹ nhàng.

Nghe thế, Phùng Quang Lượng đành thở dài: “Anh nghĩ mà xem, thằng bé học lớp tự nhiên rõ ràng phù hợp hơn nhiều, tự nhiên đi học lớp xã hội làm gì chứ. Chẳng biết cái bạn học sinh này nghĩ sao nữa, tôi gọi điện thoại cho gia đình nhà bạn ấy mười lần thì chín lần không bắt máy. Có đúng một lần nghe thì cũng nói qua loa rồi bảo tùy ý Lý Duật, bọn họ không can thiệp vào, cũng chẳng biết là làm ba mẹ thế nào nữa.”

“...”

Ngu Hạ nghe Phùng Quang Lượng cằn nhằn, không biết rằng gia đình mà ông ấy nhắc đến… Là ám chỉ ba mẹ Ngu Hạ hay là người thân của Lý Duật ở Hồng Kong nữa.

Sau đó, Ngu Hạ phát hiện ra cô quen Lý Duật được hai tháng, sống với nhau được hai tháng nhưng cô biết rất ít về anh.

“Ngu Hạ.” Càm ràm xong, Phùng Quang Lượng lại gọi cô.

Ngu Hạ: “Thầy nói đi ạ.”

Phùng Quang Lượng: “Em giúp thầy một chuyện được không?”

Ngu Hạ chần chừ: “Thầy muốn em thuyết phục Lý Duật tham gia cuộc thi ạ?”

“Thuyết phục thì thầy không dám nghĩ.” Phùng Quang Lượng lặng lẽ thở dài: “Thầy chi mong là em có thể hỏi Lý Duật một chút vì sao bạn ấy không muốn tham gia. Thầy đã từng xem phiếu điểm của bạn ấy rồi, cũng từng ra đề riêng để kiểm tra trình độ của Lý Duật. Chỉ cần thằng bé tham gia cuộc thi, chưa nói đến việc có được quán quân quốc gia không thì lấy được giải ba toàn tỉnh là chuyện hoàn toàn có thể.”

Nói đến đây, ông ấy ngập ngừng: “Thầy hy vọng em có thể hỏi lý do thực sự Lý Duật không muốn tham gia là gì.”



Trở lại lớp học, tiếng chuông vào học cũng vang lên.

Ngu Hạ ngồi xuống chỗ của mình, đối diện với cái nhìn của người ngồi cạnh.

Chưa chờ Lý Duật nói gì thì cô đã quay đi và nhìn xuống quyển sách.

Cô không biết làm sao để cạy được miệng của Lý Duật, biết được suy nghĩ chân thật nhất của anh.

Vừa nghĩ đến đó, Ngu Hạ đã bắt đầu hối hận vì nhận nhiệm vụ này.

Cô va vào bàn, hàng mày Lý Duật cau mày: “Có bị mắng không?”

“Không phải.” Ngu Hạ nghiêng đầu nhìn, bực bội hỏi: “Đây là hình ảnh tôi trong mắt cậu hả?”

Lý Duật không nói gì nữa.

Ngu Hạ yên lặng mấy giây, rồi quay đầu nhìn anh: “Lý Duật.”

Gương mặt Lý Duật không tỏ thái độ: “Có gì thì nói đi.”

Ngu Hạ vui vẻ nhìn anh, trên mặt viết đầy vẻ nịnh nọt: “Buổi trưa tôi đãi cậu một bữa nhé.”

Lý Ngọc: “Thôi không cần."

"Tại sao?" Ngu Hạ hỏi.

Lý Duật nhìn chằm chằm khuôn mặt sáng ngời, hàm răng trắng tinh trước mặt, lông mi anh khẽ động, giọng nói trầm thấp rõ ràng: “Tôi nghĩ bữa cơm này của cậu là Hồng Môn yến.”

"..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui