Dã Miêu Bất Tòng



Thương Viễn tắt bếp gas và máy hút khói, rửa tay kỹ càng, đi tới hôn lên trán Vu Dân một cái, nắm tay kéo người đến phòng rửa mặt.

Vu Dân còn ngửi thấy mùi của nhà bếp, khi cầm trên tay bàn chải đánh răng mà Thương Viễn vừa mới trét kem xong, bụng của anh ục ục reo lên.

Vu Dân vùi đầu đánh răng, xoát xoát, động tác chậm lại, nhìn thẳng vào Thương Viễn ở trong gương. Chú ý tới hành động của Vu Dân, bàn tay Thương Viễn đang chải tóc cho anh cũng dừng lại, cầm lược trên tay hỏi anh: “Làm sao vậy?”

Trong miệng Vu Dân đều là bọt trắng, nhìn trong gương như vậy có chút buồn cười, trên người Vu Dân không mặc áo, Thương Viễn cúi đầu, lấy môi chạm vào cái cổ lộ ra của anh, tựa như dỗ dành, sau đó tiếp tục chải đầu cho Vu Dân.

Tóc Vu Dân rất mềm mại, dài đến vai, Thương Viễn đem lược cắm vào trên mái tóc anh, chải một đường nhẹ nhàng xuống dưới, khi đến đuôi tóc thì sẽ nghịch ngợm cuốn nó lên, răng lược từ bên trong nhô ra.

Sự kinh ngạc khi nhìn thấy Thương Viễn trong nhà bếp lúc nãy trôi qua, Vu Dân sực nhớ tới chuyện công ty do A Lâm nói cho anh nghe tối hôm qua.

Một tuần này, Thương Viễn phủi tay hơn nửa nghiệp vụ công ty, nâng đỡ trợ thủ của mình, vẫn nắm cổ phần trong tay, văn phòng hoàn toàn dời trống, sau đó đi theo phong cách từ nay chỉ muốn làm người giàu có nhàn rỗi kiếm chút tiền.

Thương Viễn có lẽ đoán được chính anh sẽ nghi ngờ chuyện như vậy, nên hắn mới nhờ A Lâm nói cho anh nghe.

Vu Dân không nói gì, nhét bàn chải vào trong miệng, lông bàn chải phân cao thấp cùng hàm răng.

Tóc chải suông mượt, Thương Viễn buông lược ra, ôm eo Vu Dân từ đằng sau.

“Em muốn nói gì?”

Vu Dân lắc đầu, Thương Viễn ngậm một ngụm nước ấm từ trong ly súc miệng, nắm lấy cằm Vu Dân truyền vào trong miệng anh, bọt trắng bên mép Vu Dân dính lên môi hắn, Thương Viễn cũng không thèm để ý, gọi Vu Dân: “Súc miệng.”

Thương Viễn tự súc miệng, quai hàm Vu Dân ngậm nước phồng lên, anh bất động nhìn hắn.

Thương Viễn dìu đầu anh đến gần bồn rửa mặt, bóp quai hàm anh một chút, Vu Dân lúc này mới nhổ nước súc miệng ra.

Thương Viễn cột tóc cho Vu Dân.

Khi Vu Dân đang miên man suy nghĩ linh tinh, Thương Viễn đột nhiên lên tiếng.

“Tiểu Dân, anh làm chuyện hỏng bét, nên anh phải nghĩ biện pháp để sau này không còn làm ra bất cứ chuyện hỏng bét nào.”

“Trước kia là anh không hiểu, hiện tại đã biết rõ, anh phải tranh thủ cho mình thật nhiều thời gian, dùng nó để suy nghĩ, anh đến cùng nên làm như thế nào. Coi như là nghỉ ngơi dài hạn đi, anh cũng muốn để cho bản thân nghỉ đủ, nhiều năm qua như vậy, anh cũng tích lũy được kha khá ngày nghỉ có lương.”

Lúc trước, Vu Dân xác thực cần một thân cây, thế nên hắn cần thiết phải trở thành thân cây kia, nhưng Vu Dân từ trước đến giờ chưa từng nói với hắn rằng anh cần.

Anh chỉ nói, lão lưu manh anh thật tốt.

Anh cũng không chỉ một lần nói, anh xem, em có thể tự mình làm được.

Vu Dân lại ngậm chút nước, chậm rãi súc miệng rồi nhổ ra, đôi mắt nhìn Thương Viễn, khóe mắt có chút đỏ lên.

Thương Viễn nở nụ cười: “Em nói anh ngốc, đúng là vậy, đối với ánh mắt vô cùng rõ ràng của em, anh tại sao lại tốn nhiều thời gian như thế mới hiểu được, điều em muốn rốt cuộc là gì.” Ngón tay hắn chạm vào cằm Vu Dân, thân mật vuốt ve.

“Là anh.” Giọng nói của Vu Dân có chút không được tự nhiên, nhưng nhìn thấy Thương Viễn như vậy, anh nhất định muốn nói ra khỏi ra miệng.

“Đúng vậy, là anh.” Thương Viễn cầm khăn lau mặt cho Vu Dân, “Anh rất vinh hạnh.”

Động tác lau mặt vẫn là cường độ quen thuộc, thời điểm lau qua viền mắt, Vu Dân đột nhiên nắm lấy tay Thương Viễn không cho hắn cử động, khăn lông màu trắng đắp trên mắt một lúc lâu, lượng nước ấm áp trong khăn nhẹ nhàng ấn lên đôi mắt đang sưng kia.

Rất lâu, anh mới đem bàn tay đang giữ lấy Thương Viễn thả ra, Thương Viễn cũng không trêu anh, tiếp tục lau mặt cho Vu Dân, anh nhắm mắt lại, trên tay siết chặt góc áo của Thương Viễn.

Lúc đi ra ăn sáng, Vu Dân rất vội vàng, rửa mặt tốn thật nhiều thời gian, chỉ lo không kịp giờ bắt đầu công việc, anh vừa ăn như hùm như sói, vừa thán phục lão lưu manh kỳ thực làm cơm rất ngon.

Chí ít bánh trứng gà nướng thật sự rất thơm.

*bánh trứng gà

"bsygtobxhac1t1gy3xkp4uqse6jqd6cla1onesf39ekw1471798260434"

Thương Viễn múc cháo gạo trắng ra, lấy một cái muỗng sứ trắng mò một khối chao bỏ vào đĩa, đưa tới trước mặt anh.

“Ăn chậm một chút, hôm nay anh cho nhóm phụ trách album của em nghỉ rồi.”

Vu Dân suýt chút nữa mắc nghẹn bánh trứng gà.

“Thật sự?” Bộ dạng nhìn ngốc hề hề.

“Không nói sớm.” Vu Dân liếc hắn một cái, rốt cục chậm rãi giảm tốc độ nhai đồ ăn trong miệng.

Anh và Thương Viễn đem lung tung mọi thứ ăn xong, đây là lần thứ nhất bọn họ khai hỏa phòng bếp ở trong nhà, Vu Dân ăn no đến mức trong dạ dày cảm thấy hoàn toàn ấm áp.

Một buổi sáng sớm, Thương Viễn hai người ngồi ngốc một khối trong nhà, cũng thật là chuyện hiếm có, Vu Dân ngồi trong lồng ngực Thương Viễn, Thương Viễn ngồi trên ghế sa lông. Vu Dân xem tạp chí, còn Thương Viễn nhìn anh.

Cửa số sát đất phòng khách mở rộng, mặt trời ấm áp cuối mùa thu chiếu sáng mọi thứ trong phòng.

Vốn là một cảnh tượng tốt đẹp, bỗng nhiên lại vang lên một thứ âm thanh sát phong cảnh.

Vu Dân cầm tạp chí giơ giơ, đập vào trên vai người đằng sau, khiển trách hắn: “Anh đánh rắm.”

Thương Viễn cười ấn bụng anh: “Là anh hay là em?”

“Là anh.” Vưà dứt lời, vẻ mặt khó khăn lắm mới kiềm nén được của Vu Dân biến mất tiêu, tiếng cười kéo dài một lúc lâu, khóe miệng anh cười đến nỗi có chút mỏi.

Cười xong mới lấy tóc cọ hõm vai hắn: “Là em…”

Tay Thương Viễn ấn bụng anh còn xoa xoa thêm mấy lần, Vu Dân cũng sờ tay lên: “Còn không phải là do ăn nhiều đồ ăn sáng.”

Vu Dân sờ một chút, rồi gọi hắn: “Lão lưu manh…”

Thương Viễn đột nhiên cảm thấy trên tay có chút ngứa, phát hiện ra tay trái đang đè xuống ghế sa lông của mình đã bị Vu Dân lặng lẽ chạm vào. Ngón tay đeo nhẫn của Vu Dân câu lấy ngón tay đeo nhẫn của hắn, lòng bàn tay anh dán vào mu bàn tay hắn, Vu Dân đem năm ngón tay luồn vào kẽ tay, chặt chẽ đan cài với bàn tay của Thương Viễn.

Vu Dân cũng không quay đầu lại, trên tay nắm lại càng chặt.

Bên trong những ngón tay đan cài, ngón tay đeo nhẫn kề cận trông thật triền miên.

Vu Dân từ trước đến giờ không nói với Thương Viễn, em yêu anh.

Cũng không cần.

Hai chiếc nhẫn sáng ngời trên ngón tay vô danh của hai người thân mật ôm ấp, sử dụng thân thể lạnh lẽo của chính mình trao đổi một cái hôn thắm thiết cùng với một chiếc nhẫn khác.

Thương Viễn nghĩ, hắn nguyện ý, nguyện ý dùng ba chữ thổ lộ hư vô không quan trọng kia, đổi lấy mỗi ngày, mỗi đêm, từng phút, từng giây giống như vậy, chỉ để mười ngón tay liên kết sâu sắc với nhau.

Nắm lấy bàn tay Vu Dân, hoặc là, Vu Dân nắm lấy bàn tay hắn.

Hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui