Dã Miêu Tuần Dưỡng Pháp

“Oa oa, ngươi mẹ nó thực đúng là nhất! Lão tử yêu ngươi chết mất!”

Vừa ra khỏi Noble, Kino vội vã ôm lấy cổ Phỉ Ngâm Mặc, hai chân dài nhỏ hướng thắt lưng nhảy lên, đan chéo nhau kẹp chặt hông hắn, “Hắn vậy mà phải xin lỗi ta, cũng đã xin lỗi ta! !” Kino thét to.

Cậu là một tiểu ngưu lang, dù cho có rất nhiều thủ đoạn để chỉnh đối phương, thế nhưng vẫn là không có khả năng khiến đối phương ở trước mặt mình khép nép xin lỗi.

Hiện tại loại cảm giác này thật sự là sảng khoái hết mức ! Kino ngẩng đầu ưỡn ngực, nhất thời không còn cảm thấy mình thấp kém.

“Nếu không phải ở đây hỗn tạp, ta sẽ bắt hắn quỳ xuống liếm giày ngươi.” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng nói.

“Ngao ngô, lão tử hảo muốn cắn ngươi!”

Kino mắt mèo mở to nhìn Phỉ Ngâm Mặc, nói xong, miệng đầy răng nanh một ngụm cắn lên cổ nam nhân cao lớn.


Phỉ Ngâm Mặc cả người chấn động, chỗ bị răng Kino cắn kia xuất hiện một trận điện lưu tê dại tinh tế.

Quý Lạc lập tức phát hiện biến hóa của Phỉ Ngâm Mặc, cười gian trá: “Cảnh quan, ngươi cứng rồi a . . . . .”

Chiếc lưỡi nhọn ửng đỏ khéo léo ở trên mặt nam nhân gợi cảm tuấn mỹ, một chút lại một chút khiêu khích liếm hôn, tiểu móng vuốt cũng không an phận tại đũng quần đối phương khẽ vuốt ve nặng nhẹ, “Xem ra ngươi đố với gay cũng không phải không có cảm giác đi . . . . .”

Thanh âm khàn khàn, chậm rãi đem tay xoa lên ngực nam nhân, tinh tế câu dẫn.

“Không nên đùa với lửa . . . . .” Phỉ Ngâm Mặc thở gấp một tiếng, im lặng liếm môi. Cái tên tiểu gay này quả nhiên có chút thủ đoạn.

Đối phương trong mắt dục hỏa thiêu đốt càng thêm cường liệt.

“Con mẹ nó, lão tử muốn kiền chết ngươi! Cái đồ yêu nghiệt này!” Một miệng đầy răng nanh lấp lánh trông không khác gì tiểu ác ma.

Phỉ Ngâm Mặc khẽ nhíu mày, xoay người, đem thân thể nhỏ gầy của đối phương hung hăng áp tới vách tường nơi hẻm tối.

Quý Lạc thân thể đơn bạc bị lực đạo lớn làm chấn động, thắt lưng đều đau nhức.

Quý Lạc còn chưa kịp nói gì đã cảm thấy một nụ hôn đầy bá đạo ngang ngược tập kích đến, trong nháy mắt cướp đi hô hấp của cậu.

Hơi thở nồng nhiệt khêu gợi phả lên mặt, chiếc lưỡi mềm dẻo nóng bỏng gắt gao áp bức cậu, đầu lưỡi ở trong khoang miệng cậu tận tình ma sát đảo tròn lẫn nhau, vừa mút vừa liếm . . . . .


Ngao! Kino lập tức cực kỳ hưng phấn! Thực con mẹ nó nhìn không ra, cảnh quan lớn lên yêu nghiệt như thế cư nhiên đúng là cao thủ của cao thủ! Cậu cũng không chút nào tỏ ra yếu kém, tức khắc sít sao ôm lấy cần cổ Phỉ Ngâm Mặc, đầu lưỡi khéo léo truy đuổi khiêu khích đối phương, kiền sài liệt hỏa (củi khô lửa bốc) càng không thể vãn hồi.

Một hồi hôn môi kích thích quả thực biến thành màn kịch những cao thủ tình trường đang tán tỉnh nhau, bầu không khí *** mỹ ám muội càng ngày càng nồng đậm.

Mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây . . . . .

Một phút, hai phút . . . . .

“A . . . . . lão tử không được . . . . . hô hô . . . . .”

Cuối cùng Kino bỗng buông ra trước, hít một ngụm khí lớn, suy yếu kêu lên, từng sợi chỉ bạc xa hoa theo khóe miệng cậu kéo ra ngoài, môi bị đối phương mút vào sưng đỏ như cây lạp xưởng, hổn hển thở.

“Ngươi căn bản không phải người a! Sao lại có thể hôn lâu như thế chứ! Trong Noble nếu xét về bản lĩnh hôn môi, ta đã xưng đệ nhị thì không ai dám xưng đệ nhất!”

“Là do ngươi quá non.” Phỉ Ngâm Mặc khẽ cười một tiếng.


“Vậy cảnh quan ngươi phải chỉ giáo ta thật nhiều rồi . . . . .”

Quý Lạc thở dài vài cái, khí tức lúc này mới lúc này mới dần dần khôi phục đều đặn.

Cậu nhất quyết dựa vào cằm Phỉ Ngâm Mặc, hướng thân thể người kia cọ cọ, sắc hổ phách trong mắt chợt hiện ra ánh sáng mê hoặc, “Cảnh quan . . . . .”

Nam căn đặt ở dưới bụng Phỉ Ngâm Mặc, không ngừng ma sát, nóng cháy đến mức có thể cảm thụ được hình dạng.

“Tự giải quyết.” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng nói, đập vào bắp đùi Quý Lạc, ý bảo đối phương xuống khỏi eo hắn.

“Cảnh quan . . . . .” Quý Lạc chưa từ bỏ ý định. Giống như mèo nhỏ lấy lòng chủ nhân, dùng đầu nhẹ nhàng cọ cổ Phỉ Ngâm Mặc, “Ngươi cũng kìm nén thật lâu a. .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận