Dã Miêu Tuần Dưỡng Pháp

Cái vắc-xin phòng bệnh kia của Lan Hiên, tuy rằng không rõ lắm có đúng cần thực sự cấm dục hay không, thế nhưng Phỉ Ngâm Mặc cũng sẽ chẳng chủ động thử nghiệm, miễn cho sớm đem khuôn mặt mình biến thành tiêu bản trên bàn Lan Hiên.

Một tháng qua, không chỉ có Quý Lạc, ngay cả hắn cũng tích tụ không ít.

Cho nên ở dưới sự quyến rũ của Quý Lạc mới thoáng cái liền cương.

Bất quá, lời này hiện tại thật ra nhắc nhở Phỉ Ngâm Mặc, hay là hắn thực sự hẳn nên tìm một nữ nhân . . . . .

“Ngươi nói không sai.” Phỉ Ngâm Mặc niết niết khuôn mặt Quý Lạc, tuyệt không thủ hạ lưu tình, đưa tay gạt cậu xuống, “Đêm nay ta sẽ không về nhà.”

“A a, ngươi muốn đi đâu?” Quý Lạc có chút khẩn trương.


“Tìm nữ nhân dập lửa.”

“. . . . . . Kiền! Ta không được sao? !”

Quý Lạc cắn răng, cánh tay tinh tế gắt gao bám chặt thắt lưng Phỉ Ngâm Mặc, trừng mắt nhìn hắn, “Lão tử so với nữ nhân kia hảo hơn gấp trăm lần! Gấp trăm lần!”

“Ngươi?” Phỉ Ngâm Mặc trong lòng có điểm buồn cười, bên ngoài lại hơi nhếch cằm, “Ta đối với nam nhân không có hứng thú.”

“Tính thú, thứ này . . . . . làm sẽ có.”

Quý Lạc con mắt phóng quang, nở nụ cười giảo hoạt, móng vuốt tại đũng quần Phỉ Ngâm Mặc đè lên đầy kỹ xảo.

Vừa rồi bọn họ chỉ là hôn môi mà thôi, cũng không làm tiêu tan nhiệt hỏa bên dưới, quả nhiên, vừa mới một hồi, nơi nào đó càng thêm căng cứng, cơ hồ có thể nhìn ra được hình dạng.

Phỉ Ngâm Mặc không nói gì, chỉ là nhãn thần tĩnh mịch.

“Cảnh quan . . . . .” Quý Lạc ngồi chồm xổm xuống, đầu vừa vặn ở giữa hai chân Phỉ Ngâm Mặc.

Cậu ngẩng khuôn mặt diễm lệ, đầu lưỡi khéo léo khêu gợi liếm liếm khóe miệng, ngón tay một chút lại một chút xoa nắn hạ thể nóng rực cứng rắn như thép của đối phương, khiêu khích nói “Ngươi chỗ này ghê gớm thật . . . . . Hình dáng cũng rất xinh đẹp . . . . .”

“Ngươi cái đồ tiểu tao hóa.” Phỉ Ngâm Mặc cũng nhịn không được nữa, đem quần cởi ra, nắm lấy đầu thiếu niên ấn xuống phía dưới. Bị khiêu khích nhiều lần như vậy, thật sự nếu không làm gì hết, hắn thực không phải nam nhân . . . . .


Thiếu niên cười khó chịu, nhưng động tác trong miệng càng thêm điên cuồng.

Phỉ Ngâm Mặc cảm giác được hạ thể chính mình bị một thứ nóng ấm, ẩm ướt bao bọc lấy, đối phương một lần rồi một lần phun ra nuốt vào, đầu lưỡi linh hoạt trêu chọc, mang đến một trận cảm xúc run rẩy.

Ở đây là ngõ nhỏ đối diện của sau Noble.

Ánh trăng mông lung, thỉnh thoảng có khách nhân đi qua.

Nếu như bọn họ tỉ mỉ quan sát, nhất định phát hiện ra loại thở dốc đầy cơ khát cùng hương vị thân thể dày đặc. Có thể còn nhận ra nhân khí đệ nhất Noble tiểu mèo hoang đang quỳ trên mặt đất, bị người hung hăng nắm tóc, trong miệng ngậm vào hạ thể một nam nhân dung mạo yêu nghiệt, ra sức lấy lòng mút liếm. . . . .

Đại khái nam nhân rõ ràng hiểu được nam nhân.

Tiểu mèo hoang này công phu dùng miệng hoàn toàn không tồi, nữ nhân trước đây không ai có thể so sánh với cậu.


“Cố sức . . . . . sâu hơn nữa . . . . .” Phỉ Ngâm Mặc rên rỉ một tiếng, mười ngón thon dài lùa vào mái tóc vàng của thiếu niên, nắm chặt đầu cậu. Loại khoái cảm này . . . . . quả là so với cảm giác thành tựu lúc tự mình đem nổ một quả bom hạng nặng mãnh liệt hơn một ít.

“Cảnh quan, ngươi chỗ này lớn hơn mà cũng cứng hơn nha . . . . .”

Thiếu niên nheo lại mắt mèo giảo hoạt, đôi môi hồng nhuận, tiểu răng nanh phát sáng, dường như tranh công nói, “Sao rồi? Kỹ thuật của ta không tệ đi!”

Phỉ Ngâm Mặc liếc mắt, nhéo đầu cậu, hạ thể phía trước hung hăng tiến nhập, đè nén yết hầu Quý Lạc. So với khoang miệng, khoái cảm ở yết hầu càng thêm cường liệt hơn!

“Ô . . . . . ngô . . . . .” Quý Lạc cố sức phun ra nuốt vào, mắt mèo mở to trừng nam nhân trước mắt, chỉ có thể phát sinh vài âm tiết ngắn gọn. Động tác đối phương bất thình lình, cậu thiếu chút nữa không kịp thích ứng.

Phỉ Ngâm Mặc cấu nắn khuôn mặt thiếu niên, hướng cậu cười cười, mê hoặc cám dỗ như loài hoa quỳnh nở rộ trong đêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận