Dã Nam Nhân

Vu Trừng Bình không giật mình trước tình huống này, hắn nhẹ mở đôi môi hồng nhạt, đem phần phân thân đang nóng rực như lửa của Đỗ Thiên Huyền nhét vào trong miệng, từ từ thưởng thức hương vị của nó.

“Ngươi đang làm cái gì?”

Đỗ Thiên Huyền cố sức lôi kéo đầu của Vu Trừng Bình ra. Ngược lại Vu Trừng Bình càng cố sức giữ chặt phần phân thân của Đỗ Thiên Huyền, ra sức liếm, lấy lòng Đỗ Thiên Huyền đồng thời cũng là lấy lòng chính mình.

Khả năng cách âm của xe rất tốt, do đó người bên ngoài không thể nghe thấy gì bên trong xe, đồng thời bên trong xe cũng vậy. Trong xe chỉ duy nhất phát ra âm thanh nút liếm của Vu Trừng Bình.

Hô hấp của Đỗ Thiên Huyền càng lúc càng nhanh hơn, phát ra từng đợt thở dốc.

“Đủ rồi, bỏ ra.” – Đỗ Thiên Huyền kiên quyết kéo đầu Vu Trừng Bình ra.

Hai má Vu Trừng Bình phiếm hồng, hô hấp dồn dập, đôi môi căng mọng càng làm mê người.

Vu Trừng Bình đưa tay tự thâm nhập hạ thân của mình. Hạ thân vì chuyện lúc nãy bây giờ cũng đang cương ngạnh lên cần giải phóng.

Vu Trừng Bình thở phì phò, hai mắt tràn ngập phiếm tình ngước nhìn Đỗ Thiên Huyền, hai tay âu yếm hạ thân, hai chân mở ra giống như đang mời gọi chờ đợi Đỗ Thiên Huyền tiến vào.

Đỗ Thiên Huyền nhìn thẳng Vu Trừng Bình. Cái nhìn như lửa thiêu đốt làm Vu Trừng Bình không chịu nổi, cúi đầu rên rỉ. Tiếng rên rỉ vang lên làm mê đắm lòng người.

Đầu của Vu Trừng Bình vô lực tựa lên lưng ghế dựa, tuy nhiên ánh mắt không rời khỏi người Đỗ Thiên Huyền lấy một khắc nào, động tác tay bên dưới mỗi lúc một nhanh đồng thời miệng cũng phát ra âm thanh kiều mị càng ngày càng cấp bách hơn.

Nhìn hình ảnh kiều mị trước mắt, cổ họng Đỗ Thiên Huyền càng lúc càng khô khốc, cho dù biết người bên cạnh hắn là kẻ phóng đãng vô sĩ đến cỡ nào nhưng cũng không thể ngăn thân thể mình vì hành vi *** loạn kia mà bị kích tình mãnh liệt.

Hơn nữa đúng như lời Vu Trừng Bình nói, từ lúc trở về Đài Loan đến giờ đã một năm, vì công việc ban đầu bận rộn, không có thời gian kết giao bạn, càng không có thời gian giải tỏa ham muốn bản thân.

Đỗ Thiên Huyền cũng là một người đàn ông bình thường, đã từng nếm qua hương vị tình dục, biết được cảm giác sung sướng khi gần gũi với đàn ông. Hơn nữa đây lại là do Vu Trừng Bình khơi màu, đồ đã dâng đến tận miệng, Đỗ Thiên Huyền dại gì lại buông tha.

Huống hồ đối với loại người vô sỉ không có tình dục là không sống được như Vu Trừng Bình, Đỗ Thiên Huyền đã biết thậm tường. Hôm nay nếu không phải là hắn đi khách sạn với Đỗ Thiên Huyền thì chắc cũng sẽ đi với người khác thôi. Vậy không có lý do gì mà Đỗ Thiên Huyền không hưởng thụ một phen.

Đỗ Thiên Huyền mở chìa khóa xe, nhấn ga, tiến nhanh vào một motel gần nhất. Mới dừng xe, Đỗ Thiên Huyền liền xoay nhìn Vu Trừng Bình bên cạnh lúc này đang dùng nhãn thần đầy mê hoặc nhìn hắn.

“Ngô ân”

Khoảng khắc hai đầu lưỡi giao nhau, giống như có một luồng điện lưu chạy xuyên qua thân thể, khiến cho cả hai bất chợt đều bị chấn động thân thể, phát ra âm thanh rên rỉ.

Hai tay Vu Trừng Bình gắt gao ôm lấy cổ Đỗ Thiên Huyền, liên tục ma sát vào áo của Đỗ Thiên Huyền, càng cố gắng để thân thể dính chặt vào nhau, trên mũi ngửi được mùi mồ hôi đầy nam tính quen thuộc, tuy bây giờ trông có vẻ thành thục hơn trước kia.

Nụ hôn của Đỗ Thiên Huyền cũng từ từ theo môi đi xuống chiếc cổ trắng nõn, rồi đến ngực của Vu Trừng Bình, đôi tay tham lam không ngừng xoa nắn hồng nhũ phía trước.

Vu Trừng Bình mới cảm thấy trước ngực hơi phát đau, chưa kịp phản ứng bỗng có một cơn đau mãnh liệt xông thẳng lên đại não.

Ở phía sau lưng, tại chỗ tư mật của Vu Trừng Bình co rúm lên, đang liên tục bị xâm nhập, chà đạp, làm cho toàn thân hắn cảm thấy vừa e lệ đau đớn, vừa khoái cảm kích tình.

Tại thời điểm cao trào kết thúc, Vu Trừng Bình gần như ý loạn tình mê, hô hấp loạn nhịp, áo sơ mi nút thắt tất cả đều đã cởi bỏ, đến quần cũng không biết đã ở phương nào. Chỉ có Đỗ Thiên Huyền là vẫn áo mũ chỉnh tề, xem ra vừa rồi hắn đã tự chỉnh trang lại tốt lắm.

Hai mắt Vu Trừng Bình mờ sương, đôi môi run rẩy, thân thể nóng như lửa đốt. E răng cơn nhiệt trong người lúc này khó có thể đình chỉ. Chẳng lẽ Đỗ Thiên Huyền dự định lúc này sẽ đi.

Nghi vấn của hắn lập tức bị đập nát.

“Xuống xe, chúng ta lên phòng.”

Đỗ Thiên Huyền nói, rồi nhanh chóng mở cửa xe ra ngoài.

Hai chân Vu Trừng Bình lúc này đã hư nhuyễn, hai tay vô lực, một lúc sau mới chật vật mở cửa xe ra ngoài được.

Lúc Vu Trừng Bình ra khỏi xe thì Đỗ Thiên Huyền đã đi đến cầu than, không thèm chờ hắn. Chỉ có một mình Vu Trừng Bình đang từ từ cất bước ở phía sau. Thái độ xem thường cùng chán ghét Vu Trừng Bình của Đỗ Thiên Huyền đã thể hiện rõ ràng.

Vu Trừng Bình cơ hồ cảm thấy hai chân không thể chống đỡ nổi thể trọng của chính mình. Cây cầu thang kia bỗng chốc trở nên dài vô tận không có điểm dừng. Vu Trừng Bình nghĩ hay là thừa dịp chưa phát sinh chuyện gì quá đà có thể quay đầu bỏ đi, xem như không có việc gì xảy ra? Nhưng là … bộ não không còn khả năng điều khiển bản thân, nụ hôn sâu đậm đầy cám dỗ lúc nãy làm cho hắn không thể nào quên. Trái tim liên tục đập mạnh, rõ ràng là thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm đường chết nhưng hắn lại nắm chặt tay vịn, mồ hôi nóng mồ hôi lạnh lần lượt túa ra, từng bước từng bước lên cầu thang. Mỗi bước đi là mỗi bước làm lòng hắn loạn kêu, bên tai tiếng nói quay đầu lại không ngừng vang lên, đừng để bản thân một lần nữa rơi vào vũng bùn tối tăm, tuy vậy kí ức về lòng ngực nóng bỏng, nụ hôn đầy khoái cảm của Đỗ Thiên Huyền liên tục hiển hiện. Dù sao bản thân đã không còn gì để mất, vậy thì một lúc thâu hoan hà cớ gì mà hắn phải sợ?

Đỗ Thiên Huyền mãi mãi sẽ không yêu hắn, hắn cũng sẽ không yêu Đỗ Thiên Huyền, vậy hắn còn sợ cái gì? Chỉ là vài phút phát tiết của cơ thể, chờ hắn thỏa mãn hoặc là Đỗ Thiên Huyền thỏa mãn xong, bọn họ sẽ không gặp lại nữa. Dù sao với địa vị hai người bây giờ, cơ hội tiếp xúc nhau cũng không nhiều. Tránh gặp mặt là chuyện hết sức dễ dàng.

Vu Trừng Bình không ngừng đấu tranh tư tưởng cơ hồ như xé rách cả thể xác lẫn tinh thần hắn, ngay thời điểm hắn muốn xoay người bỏ chạy, chợt phía trước xuất hiện một bàn tay mà hắn đã từng rất quen thuộc, kéo hắn lại gần. Ngay khi bàn tay đó chạm vào thân thể Vu Trừng Bình như vô lực, mặc cho đối phương kịch liệt hôn.

Ngay khi cả hai ngã lên giường, tay Vu Trừng Bình đã vừa nắm vừa kéo áo của Đỗ Thiên Huyền, làm lộ ra bờ ngực to lớn rắn chắc, so với thời thiếu niên còn có điểm mạnh mẽ hơn nhiều. 

Đỗ Thiên Huyền nằm đè lên trên Vu Trừng Bình, đùi liên tục ma sát phần hạ thân Vu Trừng Bình làm nó nhanh chóng cương ngạnh. Một trận đấu tranh tư tưởng kịch liệt lúc nãy bỗng nhiên vô nghĩa. Vu Trừng Bình biết bản thân trong lòng thực sự là muốn Đỗ Thiên Huyền, nên chủ động cởi quần, để lộ ra phần hạ thân trần trụi, kẹp lấy thắt lưng của người trước mặt.

“Ngươi không mắc bệnh chứ? Loại người thích quan hệ lung tung như ngươi mấy năm qua chắc cũng mắc không ít mấy bệnh bậy bạ. Vậy mà còn muốn lây bệnh cho ta? Ta chưa đến nổi mất lý trí vậy đâu. Buông!”

Đỗ Thiên Huyền nheo mắt nhìn Vu Trừng Bình, nói ra những lời nhục mạ khiến Vu Trừng Bình cảm thấy xấu hổ. Hắn hiểu tại sao Đỗ Thiên Huyền lại nói vậy. Bởi trong mắt Đỗ Thiên Huyền, hắn chính là loại người như thế.

“Không, không có.”

Đỗ Thiên Huyền không tin lời Vu Trừng Bình nói, mở ngăn kéo ở bên giường lấy ra BCS mà nhân viên khách sạn đã chuẩn bị sẵn.

“Là ngươi yêu cầu chuyện này, vậy tự mình mang vào cho ta xem”

Vu Trừng Bình bối rối tiếp nhận, hai tay xé mở bao.

Đỗ Thiên Huyền vẻ mặt buồn chán, phảng phất ý muốn sẽ xoay người đi bất cứ lúc nào.

Vu Trừng Bình ngửa đầu nhìn thân ảnh cao lớn trước mặt, hai tay nhẹ nhàng đeo BCS vào cho Đỗ Thiên Huyền. Tuy gương mặt Đỗ Thiên Huyền lúc này biểu hiện lạnh lùng, nhưng hạ thân đã cương ngạnh nóng hổi lộ rõ ham muốn của chủ nhân.

Vu Trừng Bình nhìn không chớp mắt, khát cầu Đỗ Thiên Huyền, lửa trong thân không ngừng thiêu đốt, một chút lí trí lúc này cũng không còn. Nếu như lúc này Vu Trừng Bình còn chút lí trí nào thì là nên xoay người bỏ chạy, vĩnh viễn sẽ không gặp lại Đỗ Thiên Huyền, không hôn môi, cũng không ôm. Tốt nhất là dọn đi thật xa để mãi mãi không nên gặp nhau nữa.

“Quay người lại. Ta không muốn nhìn mặt ngươi mà làm.”

Ngực Vu Trừng Bình nhói đau. Nhưng hắn có thể hiểu được tâm tình của Đỗ Thiên Huyền, nếu không phải vì tình thế xôn xao, có lẽ cả đời này Đỗ Thiên Huyền cũng không muốn đụng đến cái thân thể dơ bẩn của hắn nữa.

Vu Trừng Bình nghe lời, xoay người, nằm úp sấp người. Với kinh nghiệm bản thân hắn hiểu lát nữa sẽ có dạng đau đớn gì, hắn run giọng hỏi: “Không bôi trơn trước sao?”

“Không cần. Ta không định làm nhiều, huống chi mấy năm nay ngươi lạm giao, hẳn đã quen để cho đàn ông đi vào chứ?”

Đỗ Thiên Huyền tách hai mông của Vu Trừng Bình ra, chỉ hơi dùng thuốc bôi trơn ngay lối vào, rồi không lưu tình ra sức một bước xâm nhập vào, làm Vu Trừng Bình đau đến mức mất đi ý thức.

“Đáng chết. Nhanh lên.”

Vu Trừng Bình đau đến mất đi ý thức. Mỗi lần Đỗ Thiên Huyền va chạm, Vu Trừng Bình đều cố gắng nhịn xuống cảm giác không thoải mái, cố gắng thả lỏng thân thể, thì cảm giác khó chịu mới bớt dần.

Đỗ Thiên Huyền do người phía trước đau đớn nên hạ thân của mình cũng cảm giác khó chịu, nhưng vẫn cuồng bạo xâm nhập, làm đau đớn ngày càng tăng, khiến thắt lưng hắn tê dại, hơi thở phì phò.

“Ân...... A a......”

Đôi môi Vu Trừng Bình mở ra, phun ra từng đợt từng đợt, không phải là thống khổ rên rỉ mà là khoái cảm vui sướng. Nghe thanh âm đó, Đỗ Thiên Huyền càng gia tăng lực đạo, cơ hồ như muốn phá nát dũng đạo của Vu Trừng Bình.

“Oa...... A không...... Dừng …, dừng lại”

Vu Trừng Bình không thể kiềm chế hành vi, cả thân thể được Đỗ Thiên Huyền mạnh mẽ ôm lấy, cơ thể trong tư thế nửa quỳ nửa bò, trực tiếp nuốt trọn phần hạ thể của Đỗ Thiên Huyền.

Sóng tình làm cả hai mất lí trí, cho dù Vu Trừng Bình có kêu Đỗ Thiên Huyền dừng lại hay giảm tốc độ thì Đỗ Thiên Huyền giống như tai điếc, chỉ cố gắng để bản thân phát tiết mà thôi.

Vu Trừng Bình không chịu nổi kích thích, hét lên một tiếng chói tai, liền phóng thích toàn bộ dục vọng.

Đỗ Thiên Huyền bên trong bị mật động của Vu Trừng Bình đột ngột co rút, thở hổn hển đồng thời cũng phát tiết bên trong cơ thể hắn.

Hai mắt Vu Trừng Bình mờ lệ, từ trước tới giờ chưa từng đạt đến khoái cảm như vậy, mắt lúc này đã ngập trong nước mắt vui sướng. 

Nhìn hai mắt đẫm lệ của Vu Trừng Bình, Đỗ Thiên Huyền khinh thường nói: 

“Ngươi rốt cuộc đã cùng bao nhiêu đàn ông lên giường mới có thể luyện ra loại công phu này?”

Đỗ Thiên Huyền lạnh lùng bỏ lại một câu, liền tiến vào phòng tắm. Chờ hắn đi ra, mặc quần áo vào, vẻ mặt lạnh lùng, giống như người làm tình kịch liệt lúc nãy cùng Vu Trừng Bình là người khác.

“Ta đi trước. Nếu ngươi muốn ở đây nghỉ ngơi thì cứ ở.” – Đỗ Thiên Huyền để lại một ngàn tệ, nói: “Cho ngươi về taxi.”

Vu Trừng Bình nhìn bóng dáng lãnh đạm đi khuất. Lưu luyến ôm lấy chăn nệm còn lưu lại chút mùi cơ thể của Đỗ Thiên Huyền. Cơ thể Vu Trừng Bình mặc dù đau nhưng là vẫn không ngăn được cảm giác thoải mái.

Hai chân đau nhứt, giống như chứng minh hai người lúc nãy đã cùng mây mưa ở khách sạn rẻ tiền này. Bàn tay hắn vuốt vẻ vết cắn mà lúc nãy Đỗ Thiên Huyền đã để lại, bên miệng lộ ra tia cười đau khổ yếu ớt.

Chỉ cần duy trì quan hệ như vậy thôi là được rồi. Quan hệ thể xác, không liên quan đến tình cảm, như vậy không sợ bị tổn thương. Cho dù là lúc này đây, mất đi lý trí, nhưng cũng có sao?

Đỗ Thiên Huyền sẽ không gây khó dễ cho hắn nữa, cũng sẽ không gây khó cho kẻ nào, chỉ cần phát tiết nhất thời thôi, sẽ tan thành mây khói trong phút chốc.

———————

Về phía Đỗ Thiên Huyền, sau đó bèn ra vẻ với hội phụ huynh là hiểu lầm nhân cách của Vu Trừng Bình, nên xin bỏ qua mọi chuyện. Lớp học của Vu Trừng Bình lại trở về bình thường.

Tuy nhiên không ai biết rằng, vào mỗi Chủ nhật, Đỗ Thiên Huyền sẽ đến rướt Vu Trừng Bình. Sau khi Vu Trừng Bình ngồi vào xe, hai người sẽ lái xe đến khách sạn.

Thời gian ở khách sạn cũng không lâu lắm, Đỗ Thiên Huyền sau khi giải quyết, khoảng một, hai giờ sẽ chấm dứt. Sau khi kết thúc, Đỗ Thiên Huyền sẽ rời đi, lưu lại một ngàn tệ tiền taxi cho Vu Trừng Bình.

Nhưng không phải là chủ nhật nào bọn họ cũng gặp nhau. Vào ngày chủ nhật lần thứ sáu, Vu Trừng Bình thức trắng đêm đợi điên thoại, mong Đỗ Thiên Huyền gọi. Ngay thời điểm nhận được điện thoại, Đỗ Thiên Huyền chỉ là đơn giản hỏi hắn có đi hay không, ngôn từ ngắn gọn chưa bao giờ biểu lộ một chút tình cảm giống như là đi kiếm một kẻ qua đường để phát tiết.

“Ô...... Ừ...... A......”

Mới vừa vào khách sạn, quần áo Vu Trừng Bình đã bị cởi sạch, sau đó hai chân bị Đỗ Thiên Huyền mạnh mẽ khai mở, động tác thô bạo, làm cho thắt lưng Vu Trừng Bình run rẩy đồng thời cảm giác đau đớn từ phía trước truyền lại do va đập vào cái giường cứng của căn phòng khách sạn rẻ tiền. 

Đỗ Thiên Huyền mỗi lần vào trong cơ thể Vu Trừng Bình đều không hề làm động tác chuẩn bị, chỉ là thô bạo xâm nhập, làm cho Vu Trừng Bình đau đớn cơ hồ muốn bỏ chạy, nhưng là những lúc như vậy không chỉ Vu Trừng Bình đau đớn, cả Đỗ Thiên Huyền sau khi vào mày nhíu chặt, trên mặt cũng lộ ra biểu cảm thống khổ giống như tra tấn, làm Vu Trừng Bình cảm thấy đau lòng.

Hay tay Vu Trừng Bình đặt lên khuông mặt anh tuấn phía trước, vươn người hôn lên đôi môi đó, dần dần đau đớn biến thành cảm giác vui sướng không kiềm chế được, chỗ tư mật nhanh chóng trở nên mềm mại bao phủ lấy phần hạ thân của người anh tú đó.

Liên tục đẩy mạnh, đùa nghịch, làm cho Vu Trừng Bình không thể khống chế thanh âm rên rỉ. Nhưng vừa phát tiết xong, Đỗ Thiên Huyền như thường lệ liền bỏ lại Vu Trừng Bình, vào phòng tắm tẩy rửa.

Có lẽ cơ thể đã dần quen với đau đớn, Vu Trừng Bình không như trước đây mỗi lần làm xong là không nhúc nhích nỗi, hắn nhìn cửa phòng tắm khép hờ, lộ ra thân ảnh Đỗ Thiên Huyền, làm cho hắn cảm thấy mê muội.

Vu Trừng Bình bước xuống giường, lấy hết dũng khí, đẩy cửa phòng tắm, nước ấm theo thân thể cường tráng của Đỗ Thiên Huyền chảy xuống, làm cho Vu Trừng Bình mê đắm không rời mắt.

Gần đây, Đỗ Thiên Huyền đã ít tìm hắn, sắp đến nghỉ hè, học kì kế tiếp, biết đâu Đỗ Thiên Huyền sẽ cho Đỗ Bác Ngạn chuyển trường, lúc đó cơ hội để hai người gặp mặt sẽ không còn.

Vu Trừng Bình không hiểu chính mình rốt cuộc là muốn cái gì? Chỉ biết là hắn muốn tiếp cận Đỗ Thiên Huyền một chút, ở giây phút ngắn ngủi này, hắn mong hai người có cơ hội được gần nhau hơn.

“Ngươi vào đây làm gì?”

Đỗ Thiên Huyền chán ghét nhìn Vu Trừng Bình làm hắn bối rối, mặt đỏ bừng. Vu Trừng Bình cố gắng giả bộ dạng vô liêm sỉ mỉm cười: “Tôi chỉ muốn chúng ta tắm chung.”

“Ra ngoài”

Vu Trừng Bình không đi ra ngoài, ngược lại còn đóng cửa.

Hai hàng chân mày của Đỗ Thiên Huyền dựng thẳng, Vu Trừng Bình thấy thế còn tiến đến vòi sen, cùng tắm với Đỗ Thiên Huyền.

Hơi nước ấm áp xối vào cơ thể, Vu Trừng Bình rất ít khi phơi nắng, do đó làn da trắng nõn, gương mặt búp bê thoạt nhìn không đoán được tuổi, so với Đỗ Thiên Huyền hắn lớn hơn vài tuổi nhưng với cơ thể như vậy người khác nhìn vào nghĩ chắc Đỗ Thiên Huyền lớn hơn.

Cơ thể hai người gần sát nhau,cơ hồ có thể cảm giác được nhiệt khí của đối phương. Hai tay Vu Trừng Bình đầy bọt xà phòng, lướt qua ngực Đỗ Thiên Huyền.

Đỗ Thiên Huyền bắt lấy tay hắn, âm thanh trầm thấp không dấu sự khinh bỉ nói: “Ta nói ngươi đi ra ngoài, ngươi nghe không hiểu sao? Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi, cho dù là ở trên giường cũng không muốn nhìn mặt ngươi mà làm.”

Vu Trừng Bình không vì lời sỉ nhục của Đỗ Thiên Huyền mà nao núng, ngược lại ngước mặt nhình Đỗ Thiên Huyền nói: “Anh có thể xem tôi như người khác cũng được, không vấn đề gì.”

Vu Trừng Bình đưa tay xuống, đụng tới phần hạ thể của Đỗ Thiên Huyền vỗ về đùa nghịch, cảm giác thấy thứ trong tay càng lúc càng trở nên cứng rắn.

Đỗ Thiên Huyền thô bạo nắm lấy tóc Vu Trừng Bình, nheo mắt nhìn kẻ vô sỉ trước mặt.

“Vu Trừng Bình, ngươi muốn gì?”

Vu Trừng Bình không để ý cơn đau từ da đầu truyền đến, ngửa đầu nhìn Đỗ Thiên Huyền.

“Tôi còn muốn anh.”

Vu Trừng Bình ngồi xổm xuống, cúi đầu, đầu lưỡi tiếp xúc với vật nam tính đã vô cùng cứng rắn trước mặt, từ từ nhấm nháp hương vị của Đỗ Thiên Huyền. Hành vi đầy khiêu khích khiến Đỗ Thiên Huyền khuất phục, ngồi xuống để cho Vu Trừng Bình hành sự.

Kết thúc, đánh dấu lần đầu tiên Đỗ Thiên Huyền ở cùng Vu Trừng Bình hơn nửa giờ so với bình thường, mà Vu Trừng Bình cũng là lần đầu tiên được cảm nhận nửa giờ vui sướng.

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui