Dạ Ngọc Đừng Trốn


Phải đi băng một đoạn đường dài vào sâu trong khu rừng rậm rạp mới có thể phát hiện ra ngôi nhà cũ kĩ đã bị bỏ hoang từ lâu.

Ngôi nhà rộng lớn như tòa lâu đài, cái sân được lát gạch cổ đã bị rêu bám chặt khắp nơi.

Phía trên tường từ trên lầu cao có nhưng sợi dây cây leo mọc dài phủ lấy toàn bộ.
Đoàn người phía Cao Ngạo Thiêng vì đã được xác định rõ vị trí nên việc tìm kiếm khá dễ dàng.

Từ phía ngoài họ bị sự nguy nga của căn nhà này làm cho choáng ngợp, dù đã bị bỏ hoang từ lâu nhưng chiếc cửa rào phía người vẫn còn khá chắc chắn, những hoa văn tinh xảo được chạm khắc như một tuyệt tác.

Cao Ngạo Thiêng cảnh giác ra lệnh cho đoàn vệ binh đi vào trước.
- Báo cáo, bên trong không có vấn đề chỉ có cô gái như anh miêu tả nằm bất động trên sàn, có vẻ như đã bị đánh ngất_ Một tên trong số đó chạy ra báo.
Hắn nghe tin liền sốt sắng chạy vào xem quả thật đúng như lời tên kia đã nói ở trong căn nhà này chỉ có mỗi Dạ Ngọc bị vứt nằm trên nền nhà lạnh buốt ở sảnh nhà lớn.
Phía trên rỗng toát, nhìn lên có thể thấy được trời xanh đứng từ chỗ này chỉ cần phát ra một tiếng động nhỏ cũng sẽ được nghe tiếng vọng vô cùng ghê rợn.

Đám côn trùng xuất hiện ở khắp nơi khiến Cao Ngạo Thiêng rợn người thúc giục.
- Mau mang cô ấy rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Đội vệ binh nhanh chóng lấy ra chiếc băng can đã mang theo giúp cô nằm lên một cách nhẹ nhàng.

Bản thân bọn họ cũng sợ hãi với nơi quái dị lạ thường này nên cũng rất nhanh tay lẹ chân.
Chưa kịp rời đi, phía cổng vào đã xuất hiện một đoàn người khác dẫn đầu là Mặc Đông Quân.
Anh gấp rút tìm cô đến mức thở phì phò, mồ hôi trên trán đã phủ đầy trên người vẫn còn nguyên bộ tây trang đi làm.

Chiếc áo sơ mi trắng vì bị thấm mồ hôi như trông mỏng hơn rất nhiều, làn da của anh có thể ẩn hiện xuyên qua nó.
Mặc Đông Quân vừa xuất hiện đã mang khí thế bức người khiến đám vệ binh có chút khiếp sợ mà vào tư thế chiến đấu.

Toàn bộ sự chú ý của anh đổ dồn vào cô ấy nhỏ bé nằm vật trên băng can, anh có thể thấy rõ những vết trầy xước khắp ở mặt, bàn tay và cả ở chân nước.
Sự lo lắng dâng cao càng làm cho cơn thịnh nộ của anh mãnh liệt hơn, đáy mắt đã nổi lên đường máu đỏ rõ rệt.

Cô ở bên anh dù chỉ bị sướt một chút ở đầu móng anh cũng thấy sót vậy mà hắn lại dám khiến cô ra nông nổi này.
Mặc Đông Quân một thân tiến lên lập tức hàng chục nòng súng chĩa về phía anh ngâm nghe, đoàn thuộc anh mang theo cũng không chịu thua mà lên đạn sẵn sàng.

Bàn tay lớn của anh giơ lên ra hiệu cho phía bên mình không được manh động.
- Mau giao Dạ Ngọc cho tôi_ Mặc Đông Quân nói giọng đanh thép.
Phía bên này, Cao Ngạo Thiêng đối diện trước khí thế bức người kia có chút e dè hắn cũng ra hiệu cho đội vệ binh ngừng lại.
- Tiểu Ngọc là người của nước H bị người của nước K các anh bắt cóc đến nơi hoang sơ như thế này còn đòi tiền chuộc.

Lấy cớ gì tôi phải giao cô ấy cho anh_ Cao Ngạo Thiêng hênh hoang nói.
Mặc Đông Quân nghe lời hắn ta nói mà nhếch mép cười khẩy.
- Hứ.

Dạ Ngọc từ ba năm trước đã thay đổi quốc tịch, trở thành người nước K chúng tôi.

Tôi muốn hỏi anh lặn lội từ nước H bay đến đây còn mang theo vũ khí và quân đội có phải là muốn phá vỡ hòa bình giữa hai nước bấy lâu nay.
Nhắc đến giao hòa giữa hai nước khiến Cao Ngạo Thiêng có chút lo lắng.

Ở đây là nước K, Mặc Đông Quân lại là người nắm giữ huyết mạch kinh tế của nước này nếu anh nhờ đến sự chi viện từ chính phủ chắc chắn sẽ nắm hoàn toàn phần thắng.

Vả lại, hắn đến đây là nhờ vào quan hệ, không được sự đồng ý của chính phủ nước H đã mang theo vũ khí và quân đội e rằng tình huống không mấy khả quan.

Suy nghĩ một chút hắn lại nói.
- Tôi có đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa tôi và tên bắt cóc, Tiểu Ngọc là vợ của tôi nghe tin cô ấy gặp nguy tôi không thể thấy chết không cứu.

Các người dù sao cũng chỉ là người ngoài không thể chen vào chuyện vợ chồng chúng tôi.
- Nói láo.
Một người thanh niên mặc thường phục bước ra từ phía đoàn người của Mặc Đông Quân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui