Dạ Ngọc Đừng Trốn


Chỉ mới tờ mờ sáng, Dạ Ngọc đã vội vã chuẩn bị.

Cô không bỏ trốn, dù rất muốn trốn chạy nhưng cô sợ.
Từ ngày hôm qua cô không thể yên lòng được.

Có mốt ưu thật không thể chối cãi rằng cô không thể bỏ xuống được lo lắng về anh.
Cô chỉ muốn xác nhận rằng anh vẫn ổn, vẫn khỏe mạnh thôi.

Cô chỉ muốn xác nhận...!chỉ là nhìn một chút thôi.
Bóng hình nhỏ bé trong chiếc váy hoa nhí cố lượn lờ xung quanh tìm kiếm manh mối đã bị anh thu vào tầm mắt.

Làm sao anh có thể bỏ qua được chứ, mỗi ngày anh ngồi ở đây chỉ để được nhìn thấy cô.
Môi bạc bất giác nở nụ cười.
- Cô gái bé nhỏ này đang làm gì vậy chứ?
Khoan...

Mặc Đông Quân chưa vui sướng được đủ phút thì cái luồng suy nghĩ ghen tuông liền chạy dọc trong tế bào trên cơ thể.
' Cô ấy tìm ai? Một tiểu thịt tươi sao?'
Nhắc mới nhớ, từ lúc anh dọn đến đây, người hầu trong nhà toàn là nam.

Lâu ngày không sống cô đơn, chẳng lẽ cô nhớ hơi người sao?
Cũng đúng.

Bởi lẽ, thiếu cô anh cũng bức rức thân người.
Mặc Đông Quân tự đứng đó suy...( suy bụng ta ra bụng người) thì khi nhìn lại đã thấy cô va phải một người hầu trong nhà.
Quái lạ, bây giờ tại sao anh lại thấy hắn cao ráo, trắng trẻo đến lạ.
- Gu của Tiểu Ngọc là tên này sao?
Trông mặt thì công tử bột lại chẳng có nét đẹp trai bằng anh, đã vậy còn nghèo xác xơ liệu có thể trở thành điểm tựa cho cô không? Tiểu Ngọc của anh lại xinh đẹp như vậy, tên người hầu kia đã chạm mặt liệu có nảy sinh ý đồ xấu với cô không?
Càng nghĩ càng sợ, Mặc Đông Quân liền cho người tập hợp hết tất cả các người hầu trong nhà đứng xếp ngay ngắn thành hàng dài.
Cánh tay anh linh hoạt điều khiển cho chiếc xe lăn di chuyển theo như ý muốn, quét ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống qua từng người.
Mặc dù tất cả đều không đẹp bằng anh, nhưng vẫn không thể loại trừ trường hợp Dạ Ngọc tự giảm yêu cầu của bản thân thì anh không chắc.


Nếu thay đổi toàn bộ người hầu thành nữ thì không ổn, vì như vậy ngược lại coi sẽ nghĩ anh là loại ham mê sắc dục.

Điều đó hoàn toàn sai trái, vì anh lòng Dạ chỉ có một.
Càng nhìn càng chán ghét, Mặc Đông Quân đưa ra kế sách.
- Sau này, tất cả đi ra ngoài đều phải bịch kín mặt lại cho tôi, mấy bộ Tây trang này cũng đổi hết đi.
Ông Quản gia nãy giờ đứng một bên lấp lửng muốn lên tiếng nhưng còn e sợ, nghe vậy liền cất tiếng nói.
- Thưa cậu chủ, lão già này mạng phép hỏi không biết kẻ nào đã làm cậu không vui gậy ạ? Nếu thật sự có kẻ đó, tôi sẽ trừng trị hắn giúp cậu chủ.
Mặc Đông Quân liếc mắt xéo qua ông ta quan sát.
Ông ấy là người làm lâu năm ở nhà họ Mặc, nay theo sắp xếp được chuyển đến đây quản lý nơi này.

Dù đã chững tuổi nhưng phong thái vẫn còn rất cuốn hút.
Cơn ghen ập tới khiến ông quản gia "ngồi yên cũng dính đạn", anh đưa tay chỉ thẳng vào mặt ông ta.
- Cả ông nữa, mau theo lệnh tôi phát cho mỗi người trong nhà này dụng cụ bịch mặt.

Càng kín thì càng tốt, cả đồng phục cũng đổi hết đi.

Ở cái nơi đồi không mông quạnh này các người ăn mặc như vậy để cô ấy biết thân thân phận của các người sao? Không biết suy nghĩ à?
Mặc Đông Quân được đà liền lớn giọng quát.

Anh thật sự sắp nhịn không nổi rồi, đôi chân muốn đứng lên mà phá tan hoang hết cái tình hướng khó chịu này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận