Editor: Hazakura
Nội chiến hỗn loạn qua đi, gốc rễ bị hủy diệt được xây dựng lại.
Trịnh Thù được bầu thành người lãnh đạo mới, bởi cuộc cách mạng ủ mưu đã lâu này vốn do hắn khởi xướng.
Hắn kêu gọi chiến hữu vốn quen, một nhóm người vẫn luôn bất mãn với cách quản lý của Phương Đức Lâm, với vài người mới đến tự thấy sự bất ổn trong căn cứ, thêm cả đoàn người từ phương nam tìm đến ngẫu nhiên bất gặp ở bên ngoài mấy hôm trước.
Trong đoàn người ấy cũng có vài quân nhân, sau khi nghe ác danh của Phương Đức Lâm tung hoành ở căn cứ tức thì đồng ý hỗ trợ, mà lúc mọi chuyện xong xuôi, một anh quân nhân trong số đó mới phát hiện lũ trẻ cần giải cứu qua lời kể Trịnh Thù có con gái mình.
Yến Tử chạy như bay nhào vào lòng ngực người đàn ông, phấn khích gọi bố ơi. Anh ta nghe Yến Tử ríu rít kể lại chuyện mình gặp phải ở đây xong, thật sự cảm kích Lệnh Ngạn.
"Đây là đá quý lẫn vật tư của tôi. Chừng này chưa tỏ đủ lòng biết ơn của tôi, nếu cậu có bất kỳ việc gì cần giúp xin cứ nói."
Anh ta chưa biết đến thân phận dạ oanh trong căn cứ, cho rằng Lệnh Ngạn là người thường không có dị năng. Cho dù như thế, thái độ anh ta vẫn khiêm tốn như cũ.
Lệnh Ngạn lắc đầu, trả lại đồ vật.
"Không cần, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi."
"Cậu nhận đi, tôi lúc đi chỉ mang nhiêu đây. Tôi vẫn còn ít đồ dự trữ ở căn cứ chúng tôi, đủ dùng."
Thái độ anh ta rất cố chấp, nhưng trọng điểm vào tai Lệnh Ngạn không nằm ở đấy. Anh giật mình, mắt thoáng ánh sáng.
"Căn cứ các anh?...... Các anh phải đi về sao?"
"Đúng vậy."
Anh ta sờ đầu Yến Tử đầy yêu thương, đáp.
"Nhóm chúng tôi rời căn cứ không màng nguy hiểm tìm kiếm người thân. Nay tôi đã tìm được con gái, mấy ngày sau sẽ trở về."
Anh ta dường như hiểu được ý Lệnh Ngạn, thoáng suy ngẫm mà nhìn căn cứ hẵng còn vệt cháy đen chưa dọn sạch trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Lệnh Ngạn, giọng điệu chân thành tha thiết mà kiên định.
"Căn cứ chúng tôi cũng to cỡ này, luật lệ hơi khác, nhưng đủ an toàn. Nếu cậu muốn đi cùng, tôi thề sẽ luôn bảo hộ cậu bằng cả tính mạng."
Khi nhìn Lệnh Ngạn thốt câu cuối, giọng điệu anh ta có sự thay đổi rất vi diệu.
Người đàn ông trung niên chín chắn nọ không chỉ cảm kích Lệnh Ngạn, anh ta còn bị Lệnh Ngạn hút hồn. Suy cho cùng nơi tận thế, hai gã đồng tính vì sinh tồn hoặc sống nương tựa lẫn nhau ở bên nhau đã là chuyện thường ngày ở huyện.
Mà Lệnh Ngạn quá đẹp, người đẹp như vậy, chắc khác nào bông hoa bung nở chốn ngày tàn, ai cũng sẽ không nhịn được mà ngắm, tâm sinh tham lam.
Ánh mắt bọn họ nhìn Lệnh Ngạn đều xấu xa, dơ bẩn trộn lẫn dục vọng xấu xí. Nhưng có thể do Trịnh Thù mà hiện giờ Lệnh Ngạn rất có hảo cảm với quân nhân.
Anh thấy được ánh mắt kiên định sạch sẽ của người đàn ông.
Đấy là người không biết quá khứ khổ sổ của anh, người xa lạ không biết thân phận dạ oanh của anh.
Lệnh Ngạn xuất thần nhìn về phía nơi xa.
Những người hoặc bị thương hoặc đang chuẩn bị chào đón thời đại mới ở căn cứ đó đều đã chứng kiến quá rõ sự dơ bẩn trước đây.
Cho dù Lệnh Ngạn không mặc quần áo đẹp đẽ sáng màu, bọn họ vẫn nhớ rõ anh từng là dạ oanh, là kỹ nữ bán mình phố đèn đỏ.
Lệnh Ngạn thấy lạnh cả xương cốt.
Sống lưng hơi run rẩy, anh không khỏi ôm chặt cánh tay như muốn sưởi ấm, thân thể mảnh khảnh ở giữa không gian xám xịt thêm phần chông chênh.
Yến Tử thoát khỏi vòng tay bố, chạy đến trước mặt Lệnh Ngạn, kéo cánh tay anh, nhón chân vội vàng muốn nói chuyện.
Thế là Lệnh Ngạn ngồi xổm xuống, hơi mỉm cười.
"Yến Tử muốn nói gì với anh nè?"
Yến Tử vươn tay nhỏ bám tai anh, lời nói kích động trong lặng lẽ.
"Anh ơi, theo bọn em đi, em với bố sẽ đối xử anh thật tốt. Em thích anh lắm lắm, anh làm mẹ của em được không?"
Yến Tử mất mẹ từ nhỏ ôm cổ anh làm nũng, mà bố em hình như cũng đoán được Yến Tử đang thì thầm gì, không nói chen vào ngay.
Đợi đến khi vẻ chần chờ hiện trên mặt Lệnh Ngạn, đợi khi anh im lặng thật lâu, người đàn ông nọ mới ôm Yến Tử về, không giục Lệnh Ngạn quyết ngay.
"Tầm sáng ba ngày sau chúng tôi sẽ đi, nếu cậu muốn theo, tôi sẽ chờ."
Lệnh Ngạn trầm mặc, gật đầu.
Anh ta ôm Yến Tử ra chỗ khác. Lệnh Ngạn đứng yên tại chỗ, có chút mờ mịt nhìn trời chiều ngả bóng về tây nơi căn cứ.
Từ căn cứ này đến căn cứ chẳng khác nào dùng mệnh đặt cược, lúc nào cũng có khả năng chết giữa bầy zombie trên đường đi dài đằng đẵng, nhưng Lệnh Ngạn tin tưởng anh ta sẽ tuân thủ lời hứa.
Hơn nữa, anh chỉ đồng ý đi cùng nhau, chứ không phải mãi ở bên bọn họ. Anh cũng biết chắc người đàn ông ấy sẽ không ép anh.
Làm gì có ai rác rưởi như Phương Sách.
Không biết đứng bao lâu, anh thất thần trở về. Đi được hai bước, anh ngẩng đầu, thấy Trịnh Thù đứng trước mặt cách đó không xa.
Ngón tay hắn kẹp điếu thuốc lá cháy non nửa, vẻ mặt bình tĩnh đạm bạc nhìn Lệnh Ngạn, tựa như tảng đá chết lặng ở nơi đó, không biết đứng bao lâu, cũng không biết nghe được bấy nhiêu.
Lệnh Ngạn giật mình, dẫu do dự vẫn chủ động bước đến.
Ánh mắt Trịnh Thù đóng đinh trên người anh không nhúc nhích, nặng trĩu như bị bọc bởi lớp sắt cứng rắn.
Lệnh Ngạn đã không còn thấy sự ngây thơ nhiệt liệt ngày xưa nơi đáy mắt hắn, nhưng hơi ấm nóng bỏng ấy cháy gấp mấy lần so với trước kia.