Editor: Hazakura
Trên thực tế, Trịnh Thù rất vui lòng dạy Lệnh Ngạn dùng súng.
Hắn biết Lệnh Ngạn mềm lòng, hẵng lưu luyến những dạ oanh ở lại phố đèn đỏ, nên hay nhân lúc mình không ở chạy về đó, nhưng với diện mạo của anh, mặc ai tới phố đèn đỏ đều sẽ nhớ anh mãi không quên.
Hắn không muốn Lệnh Ngạn đến phố đèn đỏ, tốt nhất đoạn tuyệt liên hệ với các dạ oanh luôn, tất nhiên Lệnh Ngạn không chịu.
Mỗi lần nói đến chuyện này, họ đều cãi nhau đến phát bực. Trịnh Thù những tưởng muốn ép anh mạnh tay hơn, nhưng rồi không muốn mối quan hệ này ngày càng bê bết, nên luôn thật đau đầu.
Nhưng hiện tại Lệnh Ngạn đam mê với súng, không dư thời gian tới phố đèn đó, thực khiến Trịnh Thù vừa lòng.
Với điều kiện hắn chọn không thèm nghĩ vì sao Lệnh Ngạn đột nhiên muốn học dùng súng. Đọc thê𝒎 𝒏hiều t𝘳uyệ𝒏 ở { 𝑻𝘳𝑈 𝒎t𝘳uyệ𝒏.𝓥𝗡 }
Nguyên nhân khác khiến Trịnh Thù vui vẻ dạy Lệnh Ngạn học dùng súng là nếu gần gũi Lệnh Ngạn lúc đấy sẽ không bị chán ghét.
Lấy danh nghĩa sửa đúng tư thế ôm anh từ phía sau, nắm tay anh, dán gò má anh, lông mi ve vãn kích thích da Trịnh Thù, ngứa ngáy, rung rinh.
Quan trọng nhất, Lệnh Ngạn không hề nghi ngờ hắn cố tình thân cận, mà hỏi đầy tò mò.
"Như thế này à?"
Trịnh Thù siết chặt đốt ngón tay anh, ngửi mùi hương thanh mát do mới tắm rửa xong trên người anh, ra vẻ nghiêm trang nhắc nhở.
"Nắm chặt thêm chút."
Lệnh Ngạn nghiêm túc gật đầu, nhìn chằm chằm bia ngắm phía trước, không hề để ý đến cõi lòng hạnh phúc nhảy tưng bừng của hắn.
Có điều, anh phát hiện ra rất nhanh.
Bởi vì tư thế như vậy sẽ khiến Trịnh Thù cầm lòng không đặng mà phấn khởi lên, đũng quần đẩy mông anh, nhiệt độ nóng bỏng tựa cây sắt nung đỏ, ngo ngoe rục rịch muốn vọt vào.
Cả người Lệnh Ngạn đều cứng lại rồi, tức giận đến mức mặt mày ửng hồng.
Nhưng hiện giờ anh đang nhờ vả Trịnh Thù, dẫu đối mặt với da mặt dày lẫn vẻ giả đứng đắn của hắn cũng đành không nhịn nổi cắn răng mắng.
"Đừng lên cơn ở chỗ này, buổi tối về anh muốn gì cũng được."
Cho dù Trịnh Thù nhân cơ hội nắn mông anh, liếm vành tai anh, anh chỉ nhíu mi né tránh, mà không phản kháng kịch liệt như lúc trước, hoặc giận chửi Trịnh Thù.
Bấy giờ anh rất dịu dàng, có đôi khi, thậm chí còn lộ ý cười nho nhỏ.
Trịnh Thù biết anh đang cố một điều nhịn chín điều lành, dùng biểu hiện mình thích nhất quyến rũ chính mình, có điều đây thật sự là quãng thời gian bình thản ấm áp dài nhất từ lúc họ bên nhau đến nay, hắn không nỡ hủy diệt.
Lệnh Ngạn học rất nhanh.
Anh chưa từng nghiêm túc với việc gì đến nữa, Trịnh Thù còn chọn cho khẩu súng rất phù hợp với anh.
Lực bắn không phải xuất sắc, nhưng Lệnh Ngạn cầm rất nhuần nhuyễn, bắn một phát có thể mất mạng.
Sau khi anh đã học thành tài, Trịnh Thù không dạy nữa.
Hắn muốn đòi toàn bộ thù lao vào buổi tối, Lệnh Ngạn quả thực giữ lời, mặc hắn hành anh thế nào cũng không bảo dừng, mà co rút bắp đùi cuộn tròn, nước mắt chảy dài trên mặt thỏ thẻ xin hắn chậm một chút.
Trịnh Thù vẫn luôn nhìn anh chằm chằm, ngắm từng li từng tí vẻ mặt yếu ớt mà ẩn nhẫn của anh.
Khóe mắt hắn có thể nhìn thấy khẩu súng lục màu đen Lệnh Ngạn hay dùng đặt ở đầu giường.
Hắn đang đợi, chờ Lệnh Ngạn chịu không nổi nữa, đột nhiên cầm khẩu súng ấy lên, sau đó chỉa thẳng vào mình hạ cò súng.
Nhưng Lệnh Ngạn không hề chạm vào.
Trái tim Trịnh Thù thoáng lâng lâng, hoài nghi nghĩ ngợi, anh học dùng súng không phải vì muốn giết mình sao?
Hay là, Lệnh Ngạn chưa quyết tâm được.
Các loại suy đoán đủ kiểu kéo nhau chạy thành đoàn quanh quẩn trong tim mấy ngày nay, tới giây phút này, Trịnh Thù gấp chờ không nổi muốn thử ra tình cảm của Lệnh Ngạn đối với mình.
Hắn vốn cho rằng Lệnh Ngạn hận chính mình, nhưng Lệnh Ngạn không động thủ, thế khiến lòng hắn nảy thứ hy vọng cực kỳ mỏng manh, không dám tin tưởng.
Tình đơn phương đè nén đang chờ đáp lại, dẫu có là cảm xúc căm hận, Trịnh Thù cũng muốn đo đạc rành mạch xem thử hận ý ấy có bị pha loãng bởi tàn dư chuyện cũ của họ, câu chuyện đẫm máu lẫn tình cảm dịu dàng dây dưa.
Đầu gối Lệnh Ngạn quỳ đỏ, không chịu nổi cường độ đêm nay của hắn, nhưng Trịnh Thù không dừng lại.
Trịnh Thù như vậy khiến Lệnh Ngạn sợ hãi, trộn lẫn sự chán ghét vi diệu, vì không thể phản kháng mà bi ai.
Trịnh Thù hóa thành vẻ ngang ngược thô bạo, dù hành quân lặng lẽ cũng muốn bóp eo anh, không rút ra, muốn anh giữ đó ngủ cả đêm.
Nhục nhã đến thế khiến Lệnh Ngạn lộ thần sắc khó lòng chịu đựng nổi. Hai mắt anh đỏ lên trừng Trịnh Thù, ngực phập phồng kịch liệt.
Trịnh Thù cho rằng anh muốn phát nổ, nhưng anh vẫn cắn môi, không thốt nên lời.
Đêm đã khuya, Trịnh Thù nhắm hai mắt, hơi thở dần nhịp nhàng.
Hắn cố ý tiến vào trạng thái vờ ngủ, nghe như đã ngủ say, mà hắn biết, Lệnh Ngạn hẵng chưa ngủ.
Tiếng nước do rút ra lẫn tiếng rên của Lệnh Ngạn vang lên, không khí rét lạnh ập đến. Trịnh Thù vẫn nằm yên không nhúc nhích, vài phút sau, hắn cảm giác có đồ vật cứng rắn chống trước ngực chính mình.
Tay Lệnh Ngạn thật run, không biết do hết sức, hay do sợ hãi.
Trịnh Thù định cất lời nhắc anh nắm chặt súng lục, nhưng sợ dọa anh, đành câm như hến.
Lệnh Ngạn sẽ kéo cò súng, sẽ giết hắn sao?
Đáp án này, Trịnh Thù không biết.
Nhưng cứ cho Lệnh Ngạn thật sự nổ súng, hắn cũng không sợ, thậm chí còn mong chờ được đồng quy vu tận với anh.
Sự tĩnh mịch của ban đêm kéo dài vô tận.
Lệnh Ngạn thở dốc dưới áp lực, hơi lạnh từ đầu ngón tay lan ra toàn thân, chậm rãi thu súng lại.