Lúc một giờ chiều, Giang Lưu trở về Hồng Vũ thành. Lúc đó Cà Chua và Vũ Tức đang ngồi lặng im cạnh nhau trong phòng hội nghị, thấy anh trở về, hai cô gái nhỏ không hẹn mà cùng nhảy dựng lên.“Giang Lưu!”Vũ Tức có chút kích động.“Nhị đương gia sao rồi?”“Bạch Ngân log out rồi, nói là có việc muốn làm.” Giang Lưu trả lời, “Cho cậu ta đi thôi, hôm nay vốn dĩ cậu ta không nên tới.”“Ừ…” Vũ Tức lên tiếng, lúc này mới an tâm mà ngồi xuống.Cà Chua có chút thất thần, len lén nhìn qua Giang Lưu. Cái miệng luôn cười toe toét của Giang Lưu nay lại như kiểu phụng phịu, thật sự làm cho cô cảm thấy lạ lẫm.Biểu tình rất nghiêm túc, chứng minh cơn giận của anh còn chưa tan.Thực sự không biết phải thế nào mới hết giận đây…Giang Lưu hỏi Vũ Tức một số chuyện, để lại cho cô mấy thứ đồ xong lại chạy về phía cửa.Anh ấy dự định… làm chuyện gì?Thấy vẻ mặt lo lắng của Vũ Tức, anh ngập ngừng…“Anh!”Cà Chua nhịn không được kêu hắn một tiếng.“Có chuyện gì?”Giang Lưu xoay người, nhàn nhạt nhìn cô một cái.“Anh định đi đâu?”“Còn phải hỏi hả?”Giang Lưu khó chịu cười nhạt, “Đương nhiên là phải đi dạy dỗ thằng nhóc thối đó.”Cà Chua sớm đã lạnh sống lưng, sau khi nghe câu trả lời, lòng cũng nguội hẳn.Thì ra cho dù Thương hội đã bị nghiêm phạt tối đa, đối với Giang Lưu mà nói cũng là không hề có ý nghĩa gì. Làm anh nôn nóng cũng chỉ có nhất cử nhất động của người kia, khiến cho anh chỉ còn cách đi tìm nơi khác trút giận.Thế nhưng, nếu anh ấy cùng người kia đấu đến một sống một còn thì sao? Trong lòng nôn nóng không thể yên được…“Anh à, anh bình tĩnh một chút, chúng ta nói không chừng hiểu lầm thì sao…”“Hiểu lầm? Em nói giá tất cả đều là hiểu lầm?”Giang Lưu nhìn chằm chằm vào Cà Chua, nhíu mày nói, “Không có hắn ngầm đồng ý, em tin rằng mấy tên Thương hội khốn kiếp đó dám ra tay với Vân Tịch sao?”“…” Cà Chua vô pháp phản bác.“Anh rốt cuộc nhìn rõ hắn rồi, lẽ nào em vẫn cố chấp u mê? Giờ nhớ lại, trước đây chưa từng đề phòng hắn. Lần kia chuyện hắn với Vân Tịch ầm ĩ ra ngoài, anh còn lo hắn có thể vì bị bàn tán mà khó chịu, ai có thể nghĩ đến hắn cư nhiên làm thật cho anh xem…”Giang Lưu càng nói càng phiền não, oán hận cào tóc, “Hắn, Nhã Hoàng thân là hội trưởng Vũ Âm các, nhưng lại cùng đám Thương hội vô liêm sỉ thông đồng làm bậy! Không vì Thánh Hồn, nếu lại có vật quỷ gì đó đáng giá thì lại như thế nào đây?”Lần kia ầm ĩ xong, tiểu Điên tử tiến vào hỏi mình có cần báo cho Bạch Ngân không, lúc đó chính mình đã trả lời thế nào?“Tuy rằng Nhã Hoàng là tên khốn đáng ghét, thế nhưng hắn hẳn là sẽ không đối xử với Vân Tịch như thế.”── cút ngay.Giang Lưu thật là nghĩ mắt anh bị mù, làm sao có thể tin người đến mức này chứ?“Dừng ở đây, sau này em thật sự không cần lui tới với tên khốn đó. Anh mặc kệ hai người có từng thiếu chút nữa là kết hôn hay không.”“Anh…” Sắc mặt Cà Chua liền biến đổi.“Bắt đầu đã thấy hắn không vừa mắt, hiện tại bất quá là càng không vừa mắt mà thôi, quen biết hắn thật sự là hỏng đến tám đời sau của lão tử.”“… vậy sao?”Một thanh âm lạnh lùng từ phía sau phát ra.“Ai cha, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới?” Giang Lưu quay đầu, không hề ngạc nhiên, trái lại còn hơi cười lạnh, “Ta chính là muốn tìm ngươi đơn độc tính sổ.”“Ta tự mình đưa đến, có tính là tự giác hay không?”Nhã Hoàng một thân hắc y, mặt mũi vẫn lạnh tanh như cũ ── cho dù có đối diện một người đang hận không thể tự tay bóp chết hắn.“Tốt, rất tự giác.”Giang Lưu khẽ lùi vài bước về sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.Nhã Hoàng cũng chậm rãi rút ra trường kiếm bên hông.Bọn họ thân kinh bách chiến, hiểu được nên đánh giá đối thủ như thế nào.Bọn họ cũng từng nhiều lần giao đấu, đối với người kia đều hiểu biết rõ ràng.Căn phòng thoáng đãng, nhất thời tràn ngập cảm giác áp bức, giương cung bạt kiếm.Cà Chua biết lúc này bất luận cô nói gì đều là phí công. Bèn lập tức kéo Vũ Tức đi ra khỏi phòng hội nghị, rời càng xa chỗ này càng tốt.Chuyện giữa hai người đó, phải để chính bọn họ giải quyết mới thỏa đáng.Chỉ là cô mong muốn, không nên càng gỡ càng rối…Ngay giây phút cửa bị đóng, bên trong vang tiếng giao đấu phi thường kịch liệt.