Đá Quý Khó Trộm

Sau đó vài ngày, công ty game công bố một bản bổ sung danh sách những vũ khí được chế tác, xuất hiện tên của đoản kiếm mà Phù Trần đã rèn được.

Đợi lâu như vậy, tâm tình cũng đã đổi thay khá nhiều, đến mức chẳng còn trông vào lúc phong ấn của kiếm được mở ra nữa…thì mọi chuyện lại bỗng dưng có kết quả.

Vân Tịch đã bất ngờ, Bạch Ngân lại còn bất ngờ hơn.

Tuy bọn họ cũng không mong đoản kiếm ẩn chứa sức mạnh dũng mãnh linh tinh gì đó, nhưng kết quả giám định kì quái thế này là lần đầu tiên trông thấy.

Trong tư liệu mà nhà phát hành đưa ra, viết thế này:

Vật phẩm tên gọi ( hình minh hoạ): Ký ức Nivela

[ bởi vì ID của người chế tác đã bị xóa, nên tên gọi là do tổ kĩ thuật đặt ra. ]

Vị trí: trang sức.

[ tuy mang dáng vẻ là đoản kiếm, nhưng công cụ sẽ không có bất kì lực công kích nào. Đích thật là vật phẩm trang sức. ]

Độ quý hiếm: cấp độ SS

[ Nguyên liệu: tim rồng, phấn mặt trăng, quặng khoáng thượng phẩm. Đặc biệt có khảm đá Nivela quý hiếm. ]

Vật phẩm nêu rõ:

Do thợ rèn Phù Trần chế tạo.

Nguyên liệu đặc thù tác động vào hỗn hợp khiến cho vật phẩm có hai hiệu quả trái ngược nhau.

Nếu trang bị, mị lực người chơi sẽ bị cưỡng chế giảm xuống mức -1, không thể phục hồi.

Nếu xem đoản kiếm này như một phụ gia dùng để cường hóa công cụ, có thể tăng xác suất thành công lên hẳn 100%.

… Bất luận tra cứu như thế nào, bọn họ cũng chỉ tìm được một đoạn định nghĩa rõ ràng đó.

Quá đơn giản… Những hiệu quả cùng mô tả đó thật sự không phù hợp cho một vật phẩm có độ quý hiếm thuộc cấp SS.

Mà đầu tiên là, đoản kiếm này lại không phải vũ khí, mà chỉ là một vật phẩm trang trí đơn thuần.

“Vậy là…” Vân Tịch nhìn mũi kiếm lộ ra bên hông mình, cười khổ nói, “Chúng ta xem nó như vật trang sức, không ngờ rằng nó biến thành vật trang sức thật luôn…”


“Phù Trần trước đây cũng thích đeo nó bên người, dĩ nhiên là chuyện đó không quan trọng.” Bạch Ngân cân nhắc, “Phần giám định này có chút kì lạ… Một đoạn nội dung ngắn ngủi vậy mà tiêu tốn thời gian thảo luận lâu đến thế, đúng là khó hiểu.”

“Chính nó cũng đã kì lạ rồi…” Vân Tịch gỡ thanh Nivela xuống, vuốt ve, “Chuyện giảm giá trị mị lực thì tôi biết, nhưng dùng làm nguyên liệu phụ gia khi cường hóa thì…”

“Xác suất thành công là tuyệt đối.” Bạch Ngân nói tiếp, “Thành thật mà nói thì nghe cũng khả quan.”

“Đúng là có thể hạn chế việc phí phạm nguyên liệu chế tác. Thế nhưng…bình thường thì việc đề phòng hư hao nghe ra có vẻ không cần thiết cho lắm. Trừ phi định làm một thứ gì đó mà nguyên liệu rất khó kiếm.”

Bạch Ngân ừ một tiếng, gật đầu.

“Cho dù là thật sự quý hiếm như vật phẩm cấp độ SS, đối với tôi thì, nó vĩnh viễn là một vật kỉ niệm, không dùng để buôn bán.” Vân Tịch mỉm cười, “Nếu đem đi rèn trên bếp lò, không phải là nó sẽ biến mất luôn sao… Chuyện ngốc như thế, tôi không làm được.”

“Tôi hiểu.” Bạch Ngân cười, sờ sờ tóc của Vân Tịch.

Ký ức Nivela…

Đây là vật kỉ niệm cuối cùng của Phù Trần ở Vô Thần Giới Online này. Đây là liên hệ giữa hai người ngay từ lúc ban đầu.

Làm sao có thể cam lòng nhìn nó biến mất cho được?

Sau đó Bạch Ngân trở lại Hồng Vũ Tố thành, tìm được Giang Lưu trong phòng của chủ thành.

“Ai… Cậu tới thật đúng lúc.” Giang Lưu lười biếng nằm trên ghế dài, thấy Bạch Ngân tiến lại, lập tức ngồi dậy nói, “Vật gì đó của Phù Trần đã được giám định rồi?”

“Anh cũng biết sao?”

Giang Lưu rảnh rỗi nên online thường xuyên, từ trước đến giờ luôn thông thạo tin tức. Bạch Ngân cũng không quá ngạc nhiên.

“Bảo vật cấp SS! Chỉ mới có một món ở Vô Thần Giới này! Đáng tiếc tác dụng lại không có gì đáng nói, bằng không thì giá cả cũng đã xác định từ lâu…”

“Hiện tại phản ứng của thương hội như thế nào?”

“Việc này thì cậu đi hỏi Vân Tịch là được mà?” Giang Lưu cười cười, đáp, “Bởi vì thứ này được nhà phát hành nói vừa rõ ràng vừa ngắn gọn, diễn đàn của thương nhân hiện nay đang trong trạng thái thắc mắc… Tất cả mọi người không rõ ràng thứ này có thể có ai bán hay không. Bất quá tôi nghĩ, cho dù có người nguyện ý thu mua với giá trên trời, Vân Tịch nhà cậu cũng sẽ không bán ha?”

” Vân Tịch nhà tôi”… Bạch Ngân hơi mỉm cười, nhắc lại kiểu xưng hô này.

“Giang Lưu.”

“Hở?”


“Tôi hỏi một chút, người trong thương hội định làm Thánh Hồn, có phải là có liên quan đến Nhã Hoàng hay không?”

Thánh Hồn, là loại kiếm có cấp độ cao nhất hiện nay trong số các vũ khí.

Giang Lưu “ồ” một tiếng, rất tùy ý trả lời: “Đúng vậy. Bọn họ cùng nhau đi kiếm nguyên liệu, rồi sẽ giao cho thương hội phụ trách chế tạo, cuối cùng tặng cho Nhã Hoàng.”

“À…” Bạch Ngân hình như có chút suy nghĩ.

“Cậu yên tâm, cho dù hắn có Thánh Hồn, tôi vẫn có thể đánh chết hắn. Ha ha…”

Nhắc tới Nhã Hoàng, chỉ số thông minh của Giang Lưu luôn luôn tụt xuống giá trị âm trong nháy mắt.

“Bọn họ có giao ước thì sao? Đám thương nhân kia không có khả năng không ràng buộc người ta bằng cách tặng những vật phẩm trân quý.”

“Đương nhiên, chuyện hợp tác lâu dài giữa hai bên cũng không phải dễ mà ràng buộc bằng mấy món vật phẩm…”

Giang Lưu nói đến người này, hình như sợ bị hiểu lầm nên cứ giải thích thêm:

“Những điều này là do tôi nghe được từ Phiên Gia, giao tình giữa tôi và hắn cũng không tốt đến mức ấy.”

Bạch Ngân suy nghĩ một chút, có chút lo lắng mà thở dài.

“Làm gì cậu phải nhăn nhó mặt mày ghê vậy? Sợ có người đoạt Nivela?” Giang Lưu than thở, “Tên khốn Nhã Hoàng kia tuy ghê tởm, cũng sẽ không làm cái chuyện hèn hạ đó. Hơn nữa nó vốn dĩ được mang trên người của Tịch Vân, bọn họ có muốn cướp cũng không có khả năng, cậu yên tâm chút đi.”

“… Ừ.”

Nhìn dáng dấp của Bạch Ngân, tựa hồ là có chút lo lắng.

“Bạch Ngân, chúng ta đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Thăng cấp.” Giang Lưu cười cười, “Trong vòng ngày hôm nay cậu hẳn là nên mãn cấp luôn đi.”

Tối hôm đó lúc Vân Tịch nhìn thấy Bạch Ngân, mới phát hiện đối phương có chút khác lạ.

Cũng vì anh đã mãn cấp (level 100) nên xung quanh người dường như tỏa sáng nhẹ một màu vàng nhạt, làm cho mái tóc bàng bạc của Bạch Ngân lại càng thêm chói mắt hơn.


“Anh…mãn cấp rồi?”

“Ừm.”

Mặc dù bị vô số người qua đường nhìn ngó, biểu cảm của Bạch Ngân vẫn như cũ, không có chút thay đổi.

Người chơi Vô Thần Giới mãn cấp cũng không nhiều. Đột nhiên xuất hiện ở trên đường cái thế này, tất nhiên là thu hút ánh nhìn của người ta.

“Chúc mừng… Mãn cấp lúc nào vậy?”

“Vốn tôi cũng sắp mãn cấp rồi. Lúc chiều cùng Giang Lưu nỗ lực mấy giờ, thế là đại công cáo thành.”

“A a… Thoạt nhìn thực sự là không tệ nha.” Vân Tịch quay một vòng quanh Bạch Ngân, nói đùa, “Bây giờ đi chung với anh cũng được thơm lây.”

“Cũng chỉ có thể được mấy ngày thôi.” Bạch Ngân mỉm cười.

“Tại sao?”

“Tháng sau tôi bề bộn nhiều việc, còn phải viết bản thảo. Cho nên tôi định làm xong nhiệm vụ tái sinh trong tháng này.”

Bạch Ngân vẫn dùng ngữ điệu bình tĩnh mà nói về loại chuyện căng thẳng thế này.

Vân Tịch nghe vậy, kinh hãi đáp: “Anh định đi Tái Sinh? Hoàn thành trong tháng này?”

“Ừ.” Bạch Ngân gật đầu.

“…”

Vân Tịch kinh ngạc cũng không phải là vô lý.

Nhiệm vụ Tái Sinh trong Vô Thần Giới là trắc trở nhất, dùng thái độ qua quýt mà làm sẽ không thể xong. Nhiệm vụ này tổng cộng chia thành ba bước. Ngoại trừ phải đi thăm hỏi gần như một nửa NPC của Vô Thần Giới thì còn phải đối phó với vị Boss thâm hiểm của Mê Cung Gương.

Làm xong nhiệm vụ này người chơi sẽ được tái sinh một lần nữa. Người chơi Tái Sinh xong sẽ phải lựa chọn lại chức nghiệp, bên cạnh đó hệ thống sẽ vẫn bảo trì những kĩ năng người chơi đã có từ trước. Từ đó sẽ thực hiện quá trình “Song tu” (*rèn luyện song song).

Ưu đãi như thế chắc chắn sẽ thu hút người chơi. Thế nhưng cho đến nay, người chơi hoàn thành Tái Sinh ở Vô Thần Giới cũng chỉ dùng bàn tay năm ngón là đếm xong.

Bởi vì với đa số người chơi mà nói, không có người chơi khác mạnh hơn hỗ trợ, rất khó hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn. Huống hồ tái sinh xong coi như phải bắt đầu lại một lần nữa, lần thứ hai tiến hành quá trình luyện cấp gian nan. Đối với hội trưởng của những công hội khác mà nói, rất dễ rơi vào hoàn cảnh tiến không được mà lùi cũng không xong.

Ví dụ như, Nhã Hoàng, mãn cấp từ rất lâu.

Vứt bỏ trách nhiệm để theo đuổi lợi ích hay là giữ nguyên tình trạng từ trước đến giờ? Đây đúng là vấn đề.

“Giang Lưu nói tôi không nên lo lắng, chuyện công hội hắn và Vũ Tức sẽ tận lực xử lý. Ngoài ra, những người khác trong công hội cũng rất ủng hộ quyết định của tôi.”

Vân Tịch lặng yên một hồi: “Anh đã muốn làm, tôi đương nhiên sẽ dốc sức giúp đỡ. Chỉ tiếc là trong việc hoàn thành nhiệm vụ thì tôi cũng không thể giúp được gì nhiều.”


Bạch Ngân cười cười, dịu dàng nói: “Chỉ cần cậu ở bên ủng hộ tôi như vậy là đủ rồi.”

Bước đầu tiên của nhiệm vụ Tái Sinh khá là đơn giản, hướng dẫn ghi rõ thứ tự từng NPC cần tìm. Một chuỗi danh sách tọa độ của NPC đủ để người xem chóang váng, thế nhưng, Bạch Ngân chỉ cần một ngày là làm xong.

Dĩ nhiên nguyên nhân là do bằng hữu của anh cùng chung tay giúp đỡ.

Hầu như toàn bộ công hội Nguyệt Hạ Hồi Ức đều ra sức, phân người vào từng khu vực trong game. Chia người ra theo chức nghiệp để đi tìm vị trí, nhanh chóng xác định NPC. Cứ như vậy, Bạch Ngân đến khu nào cũng sẽ có người dẫn anh đến chỗ NPC nhận nhiệm vụ, bớt đi rất nhiều phiền phức.

Vân Tịch cũng đi theo hội viên của Nguyệt Hạ để trợ giúp Bạch Ngân. Trong quá trình làm nhiệm vụ, cậu thấy tất cả mọi người đều rất nỗ lực hoàn thành, trong lòng hết sức cảm động.

Có bỏ công thì tất có báo đáp… Trong một năm Bạch Ngân ở tại Nguyệt Hạ việc gì cũng đến tay anh, làm cho tất cả các thành viên của Nguyệt Hạ đều yêu quý mà giúp đỡ.

Vân Tịch leo lên lầu trên của một cửa tiệm, tại đây tìm được NPC thứ ba mươi bốn của nhiệm vụ.

Gió rất to, đem tóc vốn dĩ đang chỉnh tề thổi đến rối rắm.

“Tiểu Vân, tôi đã được chứng nhận là hoàn thành nhiệm vụ rồi, hiện giờ đã hồi thành”

Giọng nói của Bạch Ngân vang lên bên tai.

“Biết rồi, lập tức tới đón anh.”

Vân Tịch cũng nhấn hồi thành. Sau đó nhanh chóng được luồng sáng hút vào.

“Tóc thật rối…”

Vừa gặp lại Bạch Ngân thì cậu đã bị đối phương đưa tay vuốt tóc.

Mỉm cười như thế, xem trong ánh mắt, khoan khoái như ánh nắng giữa mùa đông.

“Bị gió thổi mà…” Vân Tịch cười cười, “Đi thôi, đưa anh đi tìm NPC.”

“Ừ, vất vả rồi.”

“Anh mới là vất vả…” Vân Tịch đáp lời, “Cửa tiếp theo, hẳn là khó?”

“Ừ.” Bạch Ngân gật đầu, “Tôi đi hỏi mấy người đã tái sinh thành công. Thời gian bọn họ tiêu tốn ít nhất là bảy ngày, mà dài nhất cũng phải ba tháng. Đồng thời, hầu như ai cũng vướng mắc rất lâu tại Mê Cung Gương.”

“Vậy cái đó… đã có bí quyết gì chưa?”

“Bọn họ thống nhất trả lời tôi ── tất cả do vận khí.” Bạch Ngân cười khổ.

“Đúng là…”

Vân Tịch lắc đầu, không biết nên nói sao luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận