Đá Quý Không Nói Dối

“Ồ, cô tỉnh rồi à?” Tiếng nói pha lẫn tiếng cười, hình như có chút châm biếm.

Hóa ra bên ngoài cửa sổ có người! Đầu thuốc lá được dụi tắt trong đêm tối,
chàng trai vén rèm bước vào trong phòng, nhìn Thiên Hạ đang quấn chặt
tấm chăn và nói: “Cô tên là gì?”

“Là anh… chụp những bức ảnh kia?” Thiên Hạ cầm tấm ảnh nude trên tay và khẽ run run, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.

“Đúng thế, đẹp không?” Chàng trai nheo mắt cười nhưng không che giấu được nhuệ khí trên người.

“Anh tên là gì?” Cô hỏi lại và cười với anh.

Muốn báo thù thì trước hết cần biết tên họ của kẻ địch.

“Lục Khai Nguyên”. Anh hút hơi cuối cùng rồi ném đầu lọc vào gạt tàn.

Người này nếu là Lục Khai Nguyên… cô khẽ khựng người lại một chốc rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.

Vậy thì tất cả không thể tự nhiên được.

Con trai lớn của nhà họ Lục là Lục Khai Nguyên 5 tuổi bị bắt cóc, 12 tuổi
mới được cảnh sát giải cứu từ tay xã hội đen. Nhưng Lục Khai Nguyên lúc
đó đã không còn giống những đứa trẻ cùng tuổi khác nữa mà trong mắt anh
đầy vẻ lạnh lùng, máu lạnh khiến người lớn phải sởn gai ốc. Anh là đứa
trẻ ngỗ nghịch nhất New York. Nếu như đã thuộc hạng công tử ngỗ nghịch
thì đua xe và những rắc rối trong cuộc sống chỉ là chuyện thường mà
thôi.

Có điều, đây không phải là lý do mà cô có thể bớt giận đối với anh.

“Lục Khai Nguyên, anh có thể ngồi xuống giường cạnh tôi được không?” Cô tiếp tục cười.

Mắt trái anh ta nheo lên một cái khiến cho mắt càng hẹp, dài và hấp dẫn.

Lục Khai Nguyên hoàn toàn không phòng bị gì khi tiến về phía Thiên Hạ, anh
ngồi xuống bên cạnh cô, điệu bộ dương dương tự đắc của một công tử.

Bốp! Cô tát anh một cái rõ đau, người anh theo quán tính nghiêng về phía
ngoài. Khi anh quay mặt lại thì ánh mắt đã tràn đầy tức giận như muốn
phát điên lên giết chết cô! Thiên Hạ nói trước: “Máy ảnh đâu? Thẻ nhớ
đâu? Tôi là người anh có thể chơi được sao?”

Anh đưa tay bóp chặt cổ cô! Đột nhiên bị bóp chặt như thế khiến Thiên Hạ không có chút sức
lực nào, chết tiệt, ngay cả thở cũng khó, sắc mặt cô lúc càng đỏ.


Lục Khai Nguyên mãn nguyện nhìn thái độ của cô và nói: “Xem ra cô rất có
sức sống đấy, hay là nhân lúc cô tỉnh rồi, chúng ta chụp một hai tấm
đi?”

Mắt cô từ từ di chuyển, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu
hun hút, cô cố gắng cười và nói: “Tốt nhất là anh… nên bóp chết tôi ngay bây giờ, nếu không sau này anh sẽ biết tay…”. Câu nói đứt quãng, hơi
thở càng lúc càng yếu dần, cho đến khi cánh tay ở cổ cô buông ra cô đột
nhiên ngã lăn ra giường và ho lụ khụ. Còn Lục Khai Nguyên thì cười phá
lên: “Ha ha, thật là một cô gái hung dữ, đừng tỏ ra yếu đuối thế chứ,
nếu không tôi sẽ rất thất vọng đấy!”.

Tay anh vừa buông ra thì có người gõ cửa: “Cậu chủ, cậu chủ, ông chủ và bà chủ về rồi, mời anh xuống dùng cơm”.

“Biết rồi!”. Lục Khai Nguyên trả lời chẳng vui vẻ gì, cho dù anh có phản
nghịch đến mấy thì trước mặt cha vẫn phải giả vờ, xét cho cùng thì có
liên quan đến chuyện kế thừa tài sản.

“Cục cưng” anh quay sang cười với Thiên Hạ, “Ngoan ngoãn đợi anh quay lại nhé!” Nói xong anh ta rời khỏi phòng.

Đợi cho hơi thở đều đều lại Thiên Hạ mới vội vàng đứng dậy, cuối cùng cũng
tìm được mớ quần áo nhàu nát trong góc phòng, cô vội vàng mặc vào và
không quên mang những tấm ảnh trên đầu giường đi, có thể hủy được tấm
nào thì hay tấm đó.

Mở cửa phòng xong cô vội vàng lao xuống cầu thang, trên đường xuống gặp mấy người nhìn cô lạ lạ, không biết cô là ai.

Cô không thể ngờ được rằng đôi nam nữ đi từ dưới cầu thang đi lên lại là đôi tình nhân mà hôm nay cô gặp ở sân bay!

“A, sao chị lại ở đây?” Cô gái thốt lên ngạc nhiên, nước da mịn màng và đôi mắt đẹp như hoa tuyết ngoài cửa sổ.

“Tôi…” cô nhìn hai người mà không biết nên trả lời thế nào, cô gái tranh nói
trước: “A, chị chắc chắn là bạn gái mới của anh trai rồi”.

Hóa ra cô gái này là Lục Sính Đình… vậy thì người con trai ấm áp mà cô ấy đang kéo tay kia chính là Lục Ký Hy.

Khi con trai cả của nhà họ Lục bị bắt cóc và mất tích ba năm, vợ chồng Lục
Tần Phong đều cho rằng con trai không quay về nữa, và cũng không còn ý
muốn sinh thêm, vì thế họ đã nhận nuôi một bé trai năm tuổi, đặt tên là
Lục Ký Hy và đối đãi như con ruột. Không ngờ năm thứ hai sau đó, Lục phu nhân mang thai, mọi thứ dường như bắt đầu từ cái tên “Ký Hy”(*), mười
tháng sau thì bà ấy sinh Lục Sính Đình, một cô bé xinh đẹp như phiến
ngọc được mài dũa. Hai năm sau Lục Khai Nguyên được cứu thoát, ba người
trở thành những người kế thừa của nhà tài phiệt trong lĩnh vực đồ chơi
này.


Người ngoài ai ai cũng biết Lục Sính Đình ngay từ nhỏ đã
thích Lục Ký Hy, ngay cả cha mẹ cô cũng đều lờ đi chuyện này, dù sao hai người cũng đâu có quan hệ huyết thống. Còn Lục Khai Nguyên tính tình
quái dị, tự nhiên sẽ không hợp tính với em trai, em gái.

“Sao cô
lại ở đây?” Một giọng nói vang lên từ trên cầu thang, ánh mắt Thiên Hạ
lướt qua hai người và trông thấy Lâm Hề Nhị, bà ấy đang nhìn Thiên Hạ
với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

“Đúng thế, sao chị lại ở đây? Chị
có phải là bạn gái mới của anh trai em không?” Đúng là Lục Sính Đình và
Lục Ký Hy không hiểu hết những ý nghĩa ngoài lời qua câu nói của bà Lâm
Hề Nhị. Bà Lâm Hề Nhị vội nói thêm: “Cô là bạn gái của Khai Nguyên à?
Sao lại ở nhà chúng tôi?”

Lâm Hề Nhị không muốn nhận cô cũng là
điều bình thường, thứ nhất là để tránh hiềm khích, thứ hai là nếu như
biết được thân phận của Thiên Hạ thì có thể bà ấy cũng bị cha con họ Lục ném đi ngay mà thôi.

“Chào bà ạ, cháu là người làm đến để thử việc. Cho cháu hỏi bà là bà chủ nhà họ Lục ạ?”

“Ờ, đương nhiên, cô đi ra phòng ngoài đợi tôi, tôi ăn xong sẽ đến đó!”. Lâm Hề Nhị đưa tay chỉ hướng ra ngoài phía tầng hai.

“Vâng”. Thiên Hạ ngoan ngoãn cười sau đó cúi đầu bước ra ngoài phòng đợi, cô học cách của người hầu cũng giống vài phần đấy chứ!

Đợi hai mươi phút sau bà Hề Nhị mới đẩy cửa bước vào.

Bà Lâm Hề Nhị tay kẹp điếu thuốc, mặc áo ngủ, đầu tóc búi gọn, chẳng thay
đổi nhiều so với hồi trước. Bà khóa cửa lại rồi đi vào trong, châm thuốc và nói: “Thế nào, Ngôn Khởi Thước vẫn không chịu từ bỏ à?”

Đây là câu đầu tiên mà người đàn bà máu lạnh này hỏi.

“Khà khà…” Cô đột nhiên cười phá lên, ba cô tại sao lại yêu người đàn bà này chứ? Thôi, chẳng phải bản thân mình cũng yêu Khưu Lạc không bỏ được đấy thôi, nếu như đã yêu thì bị giày vò là đáng lắm!

“Dì biết Cảnh Thụy đã qua thời kỳ nguy hiểm rồi chứ?”

“Biết!”

“Con nghĩ, trên thế giới này chẳng còn ai yêu dì sâu sắc hơn ba con nữa đâu, dì không nghĩ đến việc quay về sao?”


“Nếu như đều là những người ta không yêu thì ông ấy với Lục Tần Phong có gì khác nhau đâu chứ?”

“Vậy dì có biết hôm đám cưới dì Lục Tần Phong sai người kéo ba con ra ngoài và đánh một trận không?”

Bà Lâm Hề Nhị không trả lời, bà châm them lửa điếu thuốc bốc lên khói trắng.

“Dì biết bây giờ cha con đang nằm trong bệnh viện thở bình oxy không?”

Lâm Hề Nhị lấy một điếu thuốc khác rồi ngả sâu người xuống ghế sofa, điệu bộ như không liên quan đến bản thân mình.

“Dì còn có lương tâm không?”

“Lương tâm?” Lâm Hề Nhị đột nhiên cười lớn, dường như vừa nghe được một chuyện rất buồn cười: “Cô có lương tâm không? Vậy tại sao cô lại bỏ Châu Cẩn
Du?”

Một câu nói của bà khiến Thiên Hạ cứng họng.

Xét từ một góc độ nào đó cô và Lâm Hề Nhị đều là những người phụ nữ không có lương tâm.

Thiên Hạ khẽ nhếch môi rồi bật cười. Cô dựa sát người vào cửa sổ rồi nhìn Lâm Hề Nhị đang ngồi trên ghế sô pha: “Còn mười tám ngày nữa. Sau này bệnh
của cha con có thể nghiêm trọng hơn bất cứ lúc nào, thậm chí là chết”.

“Cô cầu xin tôi cũng chẳng có ích gì. Tôi không phải nhà từ thiện, cũng không phải là bác sĩ ngoại khoa”.

“Con đã từ bỏ ý định cầu xin dì rồi, cho dì tài sản được không? Một nửa tài sản của Cảnh Thụy đều cho dì hết!”.

“Để tôi cầm tiền của Cảnh Thụy? Cô muốn tôi ly dị với Lục Tần Phong sao?”

“Thứ dì theo đuổi không phải là tiền bạc sao?” Cô đáp.

“Đúng”. Lâm Hề Nhị thừa nhận: “Thế nhưng tiền còn chia làm nhiều và ít, thứ tôi theo đuổi là kho báu lớn nhất và cũng dễ đạt được nhất!”.

Ngu
xuẩn! Thiên Hạ mắng thầm trong lòng. Nếu như bà ấy mà biết Khưu Lạc là
Lý Ngự Thành thì nhất định bà ấy sẽ nghĩ đến điệu bộ tốn công tốn sức
của mình lúc này thật là ngu xuẩn.

“Nói điều kiện của dì đi”. Thiên Hạ không ngần ngại nói thẳng.

“Điều kiện là…” Lâm Hề Nhị nheo mắt rồi cười lớn: “Để Lục Ký Hy thích cô, được chứ?”

Thiên Hạ khựng lại một hồi rồi từ chối thẳng: “Con không làm được cái việc chia rẽ người khác”.

Lâm Hề Nhị từ tốn nói: “Chắc rằng cô cũng đã biết hai anh em chúng đang
tranh giành tài sản. Lục Tần Phong không sống được đến năm năm nữa đâu,
lúc này không thay đổi di chúc thì sẽ không còn cơ hội nữa. Một núi
không thể có hai hổ, hai người đó sớm đã chiêu binh mãi mã, tranh đấu
không ngừng rồi. Đúng ra thì con nuôi cũng không thắng được con cả,
nhưng có Lục Sính Đình thì mọi chuyện lại khác”.


Lâm Hề Nhị gẩy
đầu thuốc lá rồi lại tiếp tục: “Có sự cổ vũ của Lục Sính Đình thì Lục Ký Hy có cơ hội phản công lại Lục Khai Nguyên. Vì thế cho nên Lục Ký Hy
luôn cố gắng tìm cách đuổi hết những người đàn ông bên cạnh Sính Đình
đi. Ngay từ sớm đã khuyên Lục Tần Phong để Sính Đình học trường cấp hai
nữ sinh, trường cấp ba nữ sinh, trường đại học nữ sinh, trở thành một
thục nữ ngoan ngoãn. Thế nhưng bản thân anh ta thì sao? Thay hàng mấy cô bạn gái! Mấy hôm trước vừa chia tay với một cô gái tên là Lô Thâm Bảo.
Đương nhiên chuyện tình yêu này giấu Lục Sính Đình”.

Bà Lâm Hề
Nhị đột nhiên nhìn Thiên Hạ với ánh mắt sắc lẹm: “Tôi muốn cô lật cái
mặt nạ của anh ta ra, trở thành người bạn gái mới của anh ta, sau đó nói cho Sính Đình biết sự thật”.

“Con nghĩ, nếu như dì muốn chia rẽ
bọn họ thì thà tìm Khưu Lạc đến quyến rũ Sính Đình, như thế phần thắng
sẽ nắm chắc hơn”. Cô không hề có ý châm chọc mà đúng là đang nói sự
thật. Lâm Hề Nhị lắc đầu cười vì cô quá ngây thơ: “Cho dù Sính Đình có
muốn bước sang thuyền khác thì Lục Ký Hy đâu có dễ dàng chia tay với nó
chứ? Vì thế vấn đề nằm ở chỗ Lục Ký Hy kia, thái độ của anh ta không
thay đổi thì đồng minh sẽ không rã đám, thế cân bằng sẽ không dễ phá vỡ, còn ta thì không có cơ hội ngư ông đắc lợi”.

Lâm Hề Nhị nói xong liền nhìn Thiên Hạ và cười: “Cô không cần phải cảm thấy có lỗi, chẳng
qua tôi chỉ muốn thêm vai diễn trong vở kịch của nhà này mà thôi. Điều
kiện tôi cũng nói với cô rồi, có hứng thì cô suy nghĩ. Không có hứng thì cứ về mà lo chuẩn bị hậu sự cho Ngôn Khởi Thước đi”. Nói xong bà đứng
dậy nhẹ nhàng như mèo rời khỏi phòng.

C6- P1: Điều kiện của bà ấy (3)

Thiên Hạ nén chặt lòng mình lại, trong mắt đã xuất hiện sự tuyệt vọng. Cô
cũng rời phòng ngay sau đó, đúng lúc gặp một đôi nam nữ đi từ đầu kia
của hành lang đến.

“Chị vẫn ở đây à? Chị thực sự muốn đến nhà em
làm người giúp việc sao?” Lục Sính Đình thân mật hỏi. Thiên Hạ gật đầu.
Lục Ký Hy tiếp lời: “Mặc quần áo hàng hiệu đến nhà tôi làm người giúp
việc, thật là hiếm gặp”.

Thiên Hạ cúi mặt nhìn quần áo của mình,
tuy có nhàu nát thế nhưng biểu tượng của Chanel vẫn còn in ở đó. Cô
ngước đầu lên rồi trả lời tự nhiên: “Đồ giả, anh không biết bây giờ đồ
giả bán nhiều lắm sao?”

“Khà khà”, Lục Ký Hy cười thành tiếng.

“Chào mừng chị đến nhà họ Lục, chị muốn phụ trách công việc gì?” Lục Sính
Đình tiếp tục hỏi, hai lúm đồng tiền khiến nụ cười của cô gái ấy càng
ngọt ngào hơn. Thiên Hạ chưa kịp trả lời thì một giọng nói trầm trầm
vang lên sau lưng hai anh em họ Lục: “Cô ấy chuyên môn phụ trách việc ăn uống của anh”. Lục Khai Nguyên lướt qua hai người rồi dừng lại trước
mặt Thiên Hạ và cười như không có chuyện gì xảy ra.

Trời, cô quên mất là vẫn còn tên thú đội lốt người Lục Khai Nguyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận