Khi Thiên Hạ nói với Lục Ký Hy rằng cô
ấy không phát hiện bất kỳ thông tin tài vụ nào trong máy của Lục Khai
Nguyên thì ánh sáng trong mắt của Lục Ký Hy dần tan biến.
Hải
quan vẫn chưa cho qua. Nếu hai ngày này không cho qua nữa thì e rằng
ngày mà The Bossđồng bộ phát hành trên thị trường sẽ phải chậm lại.
Lẽ nào Lục Ký Hy không địch lại được Lục Khai Nguyên sao?
Lục Ký Hy cũng hút thuốc, chỉ có điều không hút trước mặt người khác. Khi
màn đêm buông xuống, một mình anh đi dạo bên ngoài hành lang của khu
biệt thự kiểu Nhật, dựa người vào bức tường gỗ hút thuốc, đầu mẩu thuốc
lá nhấp nháy trong đêm. Anh không ngừng gạt tàn thuốc xuống hồ nước cạnh chân mình.
“Sao tôi lại có thằng em ngu như anh chứ?” Giọng nói
ma quái lẫn nụ cười châm biếm vang lên trong gió. Lục Khai Nguyên đến,
cùng anh dựa người vào bức tường gỗ, châm điếu thuốc.
“Anh muốn nói gì?”
“Thả con cá to Lục Sính Đình để câu Ngôn Thiên Hạ? Lục Ký Hy, anh thấy mình ngốc chưa?”
Lục Ký Hy tiếp tục hút thuốc, không trả lời anh ta. Lục Khai Nguyên nói tiếp: “Lục Sính Đình đã hoàn toàn đứng về phía tôi rồi”.
“Hứ”. Lục Ký Hy cười khẩy: “Đừng có mà bịa đặt”.
“Còn nữa”, Lục Khai Nguyên mỉm cười dịu dàng, “Ngôn Thiên Hạ là người phụ nữ của tôi, nhận chỉ thị của tôi nên mới tiếp cận anh”.
“Nói láo, cô ấy ghét anh như thế nào, tôi có thể cảm nhận được”.
Lục Khai Nguyên ngắm nghía dáng vẻ tỏ ra nghiêm túc của Lục Ký Hy, một giây sau bỗng nhiên phát ra tiếng cười giòn vang, giống như tiếng kêu của
một đàn dơi trong bóng đêm, “Vậy thì anh hãy xem xem tôi và cô ấy đã
cùng làm những chuyện gì”. Nói xong, Lục Khai Nguyên nhét một tập gì đó
vào túi comple của Lục Ký Hy và không quên căn dặn: “Đây là bản đẹp cuối cùng của tôi đấy, tặng anh hết, anh hãy cất giữ cho cẩn thận. Dĩ nhiên
nếu làm mất thì có thể đến chỗ tôi lại”. Nói xong, anh vỗ vai Lục
Ký Hy, quay người bước đi.
Lục Ký Hy lấy những tấm ảnh ấy ra,
nhìn thẳng vào chúng. Bỗng nhiên, đầu mẩu thuốc lá trên tay trái rơi
xuống, lăn trên đất rồi lộn mình rơi xuống hồ nước lạnh, vụt tắt hoàn
toàn.
Lục Khai Nguyên lái xe đến quán bar cao cấp để gặp các đồng minh của mình.
Khưu Lạc đã mở một chai Brandy, đang ngồi uống, mấy cô gái xinh đẹp ngồi
cạnh anh, kể chuyện cười cho anh nghe. Lục Khai Nguyên vừa tới, một nửa
số đó ngồi cạnh anh, hai người uống rượu, ôm người đẹp, dáng vẻ rất sảng khoái.
“Ha ha, lần này Lục Ký Hy thua chắc rồi”. Lục Khai Nguyên uống cạn ly rượu đầy, tinh thần vô cùng hưng phấn, quay sang hôn người
đẹp ngồi bên cạnh.
“Chúc mừng anh”. Khưu Lạc nhếch mép cười, giọng nói ấy không biểu lộ chút cảm xúc gì.
“May mà có sự giúp đỡ của anh”. Lục Khai Nguyên nháy mắt với người đẹp bên cạnh, “còn không rót rượu cho hai anh?”
Hai ly thủy tinh trong suốt đầy tràn rượu, Lục Khai Nguyên và Khưu Lạc cạn ly, “hợp tác vui vẻ”.
Hai mươi năm nay, chưa bao giờ Lục Khai Nguyên thấy vui như hôm nay, thành
công sắp đến gần, anh sắp trở thành chủ nhân của nhà họ Lục. Hôm nay bác sĩ chữa trị cho Lục Tần Phong nói với anh. Có lẽ Lục Tần Phong không
qua khỏi trong tháng này. Quả là tin tốt! Rất tốt.
“Kỹ thuật sản
xuất The Boss và giá cả tôi đã sớm tiết lộ cho xí nghiệp Intel đối đầu
với nhà họ Lục bên Nhật rồi. Chỉ cần thời gian phát hành The Boss chậm
lại một tuần thì đồ chơi của Intel sẽ có mặt trên thị trường trước, giá
cả lại rẻ hơn The Boss 10USD. Tôi muốn xem xem đồ chơi mà Lục Ký Hy làm
ra còn có ai mua? Đợi đến khi The Boss thất bại thảm hại, tôi sẽ lấy Big Boss mà tập đoàn Brain Trust của tôi nghiên cứu, lúc ấy bảo Intel
nhường đường cho tôi coi như là báo đáp lại. Nếu như vậy thì chúa cứu
thế của nhà họ Lục chính là Lục Khai Nguyên tôi đây, ha ha…” Lục Khai
Nguyên đắc chí tính toán, từng thớ thịt trên khuôn mặt vì cười quá nhiều trở nên biến dạng.
Khưu Lạc vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, Lục Khai Nguyên tiếp tục kể chuyện cười cho anh ta nghe: “Vốn dĩ chuyện này vẫn còn
chút mạo hiểm, nhưng anh biết không? Bây giờ Sính Đình đứng về phía tôi
rồi. Lục Ký Hy đến cơ hội trở mình cũng không có. Lúc ấy kế hoạch của nó thất bại, phải đền công ty một khoản tiền lớn, lúc ấy ngay cả người nói hộ nó trước mặt cha tôi cũng không còn nữa”.
“Chúc mừng”. Khưu
Lạc vẫn lạnh tanh như vậy, không biểu lộ chút cảm xúc nào. Lục Khai
Nguyên nói tiếp: “Vốn dĩ tôi đã nghĩ rất nhiều, không biết làm thế nào
mới có thể khiến Sính Đình đứng về phía tôi, nào ngờ đến phút quan trọng thì Lục Ký Hy lại “leo tường”(*). Anh nói xem anh ta có ngốc không cơ
chứ. Leo ai không leo lại leo lên người giúp việc trong nhà. Chỉ có điều cô ta cũng có vài phần nhan sắc….”
“Xinh hơn em sao?” Cô gái bên cạnh nũng nịu hỏi anh. Lục Khai Nguyên ngắm nghía cô ta từ đầu đến chân rồi nói với giọng điệu kiêu ngạo đầy mỉa mai: “E rằng em có cởi hết
quần áo thì cũng không đẹp bằng cái nhìn nghiêng của người ta”. Cô gái
tức giận đánh anh ta, khiến anh ta cười ha hả.
Khưu Lạc vẫn mỉm cười lạnh lùng, như đang xem kịch vậy.
“Đừng làm nũng nữa”. Lục Khai Nguyên nắm tay cô gái đó, tiếp tục nói với Khưu Lạc: “Cô gái ấy là do tôi phát hiện trên tuyết, mang về nhà chụp vài
bức ảnh làm kỷ niệm. Hôm nay tôi cho Lục Ký Hy xem mấy bức ảnh của cô
ta. Khi tôi lừa nó rằng cô ta là người phụ nữ của tôi thì….ha ha, anh
không biết đâu, tôi đi rất xa rất xa rồi mà khi quay đầu lại nhìn nó vẫn thấy nó đứng ngây người ở đó. A, hình như tập ảnh ấy tôi vẫn chưa đưa
hết cho nó, vẫn còn một tấm, để tôi tìm lại….” Lục Khai Nguyên giở ví
ra, trong đó có vài bức ảnh riêng, nói theo lời của anh ta là bản đẹp,
“Còn, vẫn còn một tấm, Khưu Lạc anh nhìn này”.
Khưu Lạc vô tình liếc nhìn về phía tấm ảnh ấy, bỗng nhiên sắc mặt anh đông cứng lại.
“Ha ha, anh cũng thích rồi chứ? Xinh thế này ai nhìn mà chẳng động lòng?”
Lục Khai Nguyên đang định cất đi thì Khưu Lạc giơ tay ra cướp lấy tấm
ảnh, đặt trước mặt để xác nhận lại, dưới ánh đèn mờ ảo, tay phải của anh nắm chặt lại, rồi lại thả ra, rồi lại nắm chặt lại…
“Có thể tặng tôi tấm ảnh này được không?” Khưu Lạc nói. Dĩ nhiên Lục Khai Nguyên sẽ
không từ chối: “Không có gì, anh cứ lấy đi”. Dù sao thì trong máy tính
của anh ta có số liệu JPG, muốn in thì có thể in được ngay.
Khưu Lạc cất tấm ảnh đó vào túi trong của áo vest, gần vị trí của tim.
“À đúng rồi, Lục Khai Nguyên, tuy chúng ta hợp tác rất tốt, nhưng anh xem
những vị hoàng đế thời cổ đại, có người nào thắng thế rồi còn giữ lại
công thần….” Lời nói của Khưu Lạc khiến mặt Lục Khai Nguyên hơi biến
sắc, anh ta cười gượng: “Anh muốn thế nào?”
“Anh quản lý tài vụ
công ty, tôi nghĩ nhất định là có sổ nợ nội bộ, còn có sổ nợ công khai,
Lý Ngự Thành cũng có, chúng ta trao đổi sổ nợ nội bộ một chút, thế nào?”
Lục Khai Nguyên uống một ngụm rượu, đôi mắt đen nhánh khẽ động đậy, cuối cùng nghiến răng nói: “Được”.
Khưu Lạc vươn cánh tay, chạm ly với anh ta, mỉm cười và nói: “Không cần căng thẳng, chúc chúng ta tiếp tục hợp tác thành công”.
Anh biết nhất định Lục Khai Nguyên sẽ không đưa cho anh cuốn sổ thật, nhưng cũng sẽ không đưa cuốn giả. Lục Khai Nguyên sẽ đưa cho anh cuốn sổ nợ
nửa thật nửa giả, còn anh chỉ cần tìm người đối chiếu một chút là sẽ ra
được cuốn sổ thật.
Người ta thường nói, “nói dài, nói dai, nói
dại”, Lục Khai Nguyên không ngờ rằng, vài câu nói khoe khoang của mình
có thể thay đổi hướng đi của một ván cờ.
Có thể nói gần như The
Boss đã có mặt ở các quầy hàng lớn, đuổi kịp ngày phát hành đồng bộ với
khu vực Âu Mỹ. Tuy một tuần sau gặp cuộc chiến về giá của với đồ chơi
của Intel, may mà kế hoạch tuyên truyền quảng bá của Lục Ký Hy rất tốt,
vì vậy mà The Boss không bị thất bại dưới cái giá 10 USD, hai bên chia
nhau lợi nhuận.
Đúng lúc đó, Lục Khai Nguyên lại gặp rắc rối lớn. Khi cảnh sát đến nhà họ Lục mời Lục Khai Nguyên đến “làm khách” ở sở
cảnh sát, nói chuyện về chuyện doanh nghiệp Lục Thị trốn thuế. Lục Khai
Nguyên vội nhả miếng thịt bò mới nhai được hai miếng trong miệng ra.
“Khai Nguyên, chuyện gì vậy?” Lục Tần Phong ngồi trước bàn ăn, hỏi anh.
“Con cũng không biết”. Lục Thị tổng cộng trốn thuế mười triệu USD, rõ ràng
là làm theo ý của ông già. Vậy mà ông ta lại hỏi mình, Lục Khai Nguyên
cười chế nhạo, “Để con đi với hai anh cảnh sát một chuyến”.
Khi đi đến cửa, Lục Khai Nguyên quay đầu lại nhìn Lục Sính Đình, sau đó quay sang lườm Lục Ký Hy rồi mới đi cùng cảnh sát.
Quan điểm của hai anh em này giống nhau một cách kỳ lạ – Cho dù cả hai cùng thất bại chứ không để đối phương độc chiếm.
Lục Kỳ Nguyên vừa đi cùng cảnh sát, Lục Sính Đình lập tức đứng dậy, chỉ vào mũi Lục Ký Hy và mắng: “Đối xử với người nhà của mình như thế à? Anh
đúng là đồ vô lương tâm”.
Tất cả đều “choáng” vì hình ảnh hung hăng khác thường của Lục Sính Đình.
“Sính Đình, sao thế, có gì thì từ từ nói”. Lâm Hề Nhì! dịu dàng nói.
“Dì ơi….” Đột nhiên Lục Sính Đình òa khóc, nước mắt đầm đìa, chạy vào lòng Lâm Hề Nhị ngồi bên cạnh, “Dì ơi… Hu hu…”
“Con làm sao vậy? Có gì thì từ từ nói, đừng khóc”. Vai người mẹ hiền được
Lâm Hề Nhị diễn rất thuyết phục. Thiên Hạ đứng trong đám người hầu,
nhếch mép cười lạnh lùng.
“Dì ơi, Lục Ký Hy quá đáng lắm, từ nhỏ
đã không cho con quen với bạn trai khác, còn mình thì lại đi tìm con
gái… Mấy hôm trước anh ta câu kết với người làm trong nhà – chính là cô
ta”. Thuận theo ngón tay phải của Lục Sính Đình, ánh mắt của tất cả mọi
người đều đổ dồn lên khuôn mặt của Ngôn Thiên Hạ.
Khóe miệng của Lâm Hề Nhị khẽ nhếch lên, “Sính Đình, chuyện này không thể nói bừa được”.
“Ký Hy, có chuyện này sao?” Ánh mắt nghiêm nghị của Lục Tần Phong chuyển tới khuôn mặt của Lục Ký Hy.
Hàng mi dài của Lục Ký Hy khẽ rung lên, sau đó lạnh lùng nói: “Đương nhiên
là giả”, ánh mắt anh ta liếc nhìn Ngôn Thiên Hạ một cách khinh miệt, “Cô ta chỉ là người làm, sao con có thể thích cô ta được?”
Thiên Hạ
cúi đầu tiếp tục cười, vẫn tốt, cô đã sớm xác định rõ tiếp cận với Lục
Ký Hy là có mục đích, nếu như thay vào đó là một người khác ngốc nghếch
câu kết với anh ta, thì những lời này của Lục Ký Hy sẽ làm cho người con gái đó thấy nhục nhã không thể chịu đựng được!
Lục Ký Hy cực kỳ
bất mãn với biểu hiện của Thiên Hạ, chẳng cần nghĩ ngợi gì liền nói: “Cô không cần ra vẻ cười cợt không liên quan gì tới mình, căn bản tôi cũng
chẳng thích thú gì cô cả. Tôi biết người cô thích cũng không phải là
tôi. Tình yêu của tôi thấp kém tới mức bị dẫm đạp dưới bụi đất, chỉ là
hết lần này tới lần khác trúng phải kế liên hoàn của người khác thôi.
Ngôn Thiên Hạ, cô mới chính là người đáng buồn”. Lục Khai Nguyên không
đáng để cô yêu… Lục Ký Hy đem những câu nói này kìm lại trong cuống
họng, không nói ra lời. Tuy rằng đây chẳng qua là Lục Ký Hy hiểu nhầm mà thôi nhưng Ngôn Thiên Hạ nghe thấy lại cảm thấy nó đang đâm vào dây
thần kinh yếu mềm nhất của cô.
Vì Khưu Lạc, cô ép bản thân mình
phải biến thành hiếu thắng thích tranh đoạt, việc gì cũng tính toán,
quật cường tinh nhanh. Mỗi lần đối đầu với Khưu Lạc, anh ấy xử lý tình
cảm một cách nhanh gọn, nhưng cô lại thường vì tình cảm mà làm lỡ sự
việc, tự mình đúng là “thân ở trong kế” mà không hay biết. Liệu có phải
chỉ có biến thành ruột gan sắt đá giống như Khưu Lạc thì có mới thắng
được anh ta hay không?
“Các người không cần phải giấu đầu hở đuôi đâu”, Lục Sính Đình cười mỉa mai, “chứng cứ trong tay rồi”. Cô lau nước mắt, từ trong lòng Lâm Hề Nhị đứng dậy, đi tới phía trước chiếc ti vi
màn hình tinh thể lỏng, nhét một chiếc đĩa vào đầu DVD. Rất nhanh chóng, trên màn hình hiện lên thân hình của Ngôn Thiên Hạ, phía sau chính là
thư phòng của Lục Khai Nguyên. Ngôn Thiên Hạ ngồi trước máy tính, nhét
một chiếc đĩa vào đầu đọc, bóng của cô vừa hay chắn camera theo dõi, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lúc mờ lúc tỏ phát ra từ màn hình.
Lúc đó thực ra cô đang ngồi xóa ảnh, căn bản cô không tìm thấy bất cứ phầm
mềm tài chính nào, xóa xong ảnh thì rời đi. Trong mắt Thiên Hạ, Lục Khai Nguyên và Lục Ký Hy một người là sài lang, một người là hổ báo, ai cũng chẳng sạch sẽ hơn ai. Cô hoàn toàn không có hứng thú tham dự vào cuộc
chiến gia tộc này.
Nhưng, đoạn video này lại ám chỉ rằng – cô chính là nội gián ăn cắp sổ sách kế toán.
“Có thể mở được chiếc đĩa có mật mã thiết kế riêng cho máy tính cơ mật của
công ty, chỉ có người quản lý cấp cao nhất của công ty chúng ta mới có
thể có”, Lục Sính Đình căm hận trừng mắt nhìn cô, hoàn toàn không thua
kém khí thế của Lục Khai Nguyên. “Cô dám nói chiếc đĩa cô cầm đó không
phải là Lục Ký Hy đưa cho cô không?”
Lúc này, người con gái tình
nguyện hiến dâng, lương thiện nhân hậu nên nói: “Tôi và Lục Ký Hy hoàn
toàn không có mối liên hệ gì, đây là do tôi lấy cắp từ chỗ Lục Khai
Nguyên”.
Lúc này, người phụ nữ lòng dạ đen tối, chẳng quản tình
thân sẽ nói: “Thực ra là do Lục Ký Hy đưa cho tôi, anh ta nói sau khi
anh ta làm phó tổng giám đốc sẽ lấy tôi”.
Ngôn Thiên Hạ đều không phải hai loại người đó, cho nên cô im lặng không nói gì. Trong cuộc
chiến gia tộc, những lời lẽ chính nghĩa đã sớm không còn tồn tại rồi, cô ta Lục Sính Đình thực sự có tư cách đứng ở đây chỉ trích cô sao?
“Ký Hy, nói cho cha biết, con nói mật khẩu cho ai?” Sắc mặt Lục Tần Phong
rất khó coi, cuộc nội chiến giữa anh em mà ông không muốn nhìn thấy nhất rốt cuộc vẫn nảy sinh, “Không có người báo thì cảnh sát sẽ không trực
tiếp đến nhà họ Lục ta để bắt cậu cả”.
“Cha, đến cha cũng nghi ngờ con”. Lục Ký Hy cười nhạt quay đầu lại nhìn, “Nhưng con thực sự không biết gì đâu”.
“Con…” Lục Tần Phong trợn mắt, sắc mặt đỏ bừng bừng, tức tới mức hai tay run
rẩy. Lâm Hề Nhị đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Lão gia không nên tức giận,
không tốt cho sức khỏe!” Lâm Hề Nhị quay đầu cao giọng nói với người làm đứng gần bà ta nhất: “Còn không đi lấy thuốc lại đây?”
Viên
thuốc được đưa tới cạnh miệng Lục Tần Phong, nhưng vì ông run quá, nó bị rơi xuống dưới đất, Lục Tần Phong thở một hơi thật sâu rồi ngất đi.
“Lão gia… Các người mau lại đây! Đưa lão gia đi bệnh viện!” Lâm Hề Nhị bình tĩnh tĩnh chỉ huy đám người làm.
Lục Ký Hy và Lục Sính Đình lạnh lùng nhìn nhau, ánh mắt không hề di chuyển
trên khuôn mặt đối phương, dường như có một luồng không khí giá băng đi
theo ánh mắt đâm thẳng cả hai bên.
Anh ta chế giễu: “Lên thuyền
của Lục Khai Nguyên dễ dàng đến như vậy cũng không nhìn xem con thuyền
đó đi về đâu. Hôm nay anh ta bị bắt vào tù, chúng ta cùng tiếp tay cho
họ Lục không phải rất tốt sao?”
Cô ta lạnh lùng đáp: “Tôi không
hối hận đã vạch mặt anh, nhẫn nhịn bao năm qua đủ rồi. Lục Ký Hy cho dù
anh không yêu thì cũng không nên dễ dàng nhận lời như thế”.
Anh
ta hơi ngây người, miệng liền nhếch lên cười lạnh nhạt, “Vậy được, vậy
thì chúng ta tiếp tục đấu đi, xem xem ai sẽ là người ở lại cuối cùng”.
Lục Ký Hy nói xong, quay người bỏ đi, cùng đám người đi tới bệnh viện. Lục
Sính Đình cũng đứng dậy, ngẩng đầu một cách cao ngạo, đi ra ngoài phía
cửa ra vào.
Tất cả mọi người đều di chuyển tới phòng giám hộ
người có bệnh nặng. Sau mười tám giờ đồng hồ Lục Tần Phong mới có thể
rời khỏi phòng phẫu thuật, nhưng vẫn như đang chết. Ông đang nằm trên
giường bệnh, dùng hơi thở cuối cùng để thay đổi di chúc.
Ngôn Thiên Hạ đã thu dọn hành lý chuyển tới khách sạn, thay quần áo trên người, đứng ở một góc cầu thang máy của bệnh viện.
Lâm Hề Nhị bước ra từ một đầu phòng bệnh, rất nhiều phóng viên vây quanh bà ta, bà ta đeo một chiếc kính râm, không nhìn rõ vẻ mặt, chỉ giơ tay gạt đám phóng viên ra, nhìn thấy Ngôn Thiên Hạ đang đứng đợi bà.
“Nghe nói cuối cùng ông ấy đã thay đổi di chúc?” Thiên Hạ lạnh nhạt hỏi.
“Đúng”. Khóe miệng Lâm Hề Nhị khẽ nhếch lên.
Lúc này một đầu hành lang phát ra một tràng âm thanh rên rỉ, Lục Sính Đình
đi từ phòng bệnh ra, cất lên tiếng khóc đau khổ trước mặt giới truyền
thông. Có phóng viên còn dìu cô ta, có phóng viên đưa khăn giấy cho cô,
nhưng nhiều hơn là đẩy máy ảnh lại gần, đặc tả toàn bộ gương mặt của cô
ta.
“Xem ra dì đã thắng rồi?” Thiên Hạ tiếp tục hỏi.
“Không, 10% tài sản của ta thì không thay đổi, có điều…” Lâm Hề Nhị cười một
cái bí hiểm, “60% tài sản của Lục Tần Phong giao cho các tổ chức từ
thiện, 40% còn lại bốn người chúng ta chia đều. Ta và ba anh em chúng nó đều bình đẳng như nhau trong nhà họ Lục”.
“Bước tiếp theo dì
chuẩn bị như thế nào? Liên thủ cùng Lục Khai Nguyên để đối phó với anh
em nhà họ, hay là dần dần tan rã, cho đến khi ngồi lên vị trí cao nhất,
có được kho báu quý giá nhất?
“Lục Khai Nguyên đã vào tù, thì ắt sẽ phải đi ra…”
“Lâm Hề Nhị, dì không nghĩ rằng sẽ có một ngày, có lẽ Khưu Lạc sẽ quay trở
về tranh gia sản với dì sao?” Lời nói của Ngôn Thiên Hạ khiến cho Lâm Hề Nhị khẽ run run, cô tiếp tục nói, “Khi dì đạt được lợi ích ngày càng
nhiều, tiền bạc ngày càng lớn, có thời gian dì hãy thử nghĩ một chút về
những gì dì đã đánh mất nhé. Nếu không đợi đến một ngày nào đó, dì cho
rằng sẽ đã lấy được kho báu, mới phát hiện thực ra cái gì mình cũng
không có”.
“À”, Lâm Hề Nhị trút một hơi, cười nhạt, “Chẳng phải
cố muốn tôi quay về nhìn mặt Ngôn Khởi Thước lần cuối sao? Tôi cùng cô
đi một chuyến là được. Tuy cô không thực sự tham gia vụ này, nhưng Ngôn
Thiên Hạ cô cũng phải biết rằng, là cô gián tiếp đẩy sự việc đi, không
nên nghĩ mình thần thánh quá”.
“Con không hề cho rằng mình là
thánh nhân, con xác định rằng con chỉ là người trần mắt thịt, cho nên
con còn tin vào tình cảm. Tuy rằng đối với nó dì đã tê liệt, dẫu sao dì
vẫn nên đi về một chuyến…” Thiên Hạ nhớ tới cha mình, dừng lại một lúc,
“Xem xem, tình cảm sâu nặng của một người đàn ông bình thường”.