Dạ Sắc Biên Duyên

“Đặc vụ FBI?” Shade ngẩn người, tựa hồ không thể tin được người đàn ông trước mắt bất kể về ngoại hình hay khí chất đều khiến người thán phục này… cũng chỉ là một đặc vụ?

“Đúng, tôi cùng tiến sĩ D phụ trách vụ liên hoàn án kia, xin hỏi ngài có đầu mối muốn cung cấp sao?”

Shade cố gắng thoát khỏi sự chế trụ của đối phương, nhưng lại không nghĩ đến đặc vụ luôn mỉm cười này khí lực kinh người, “Tôi không có gì để nói với anh.”

“Vậy cũng tốt, hiện tại tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Trong khắc đó, Shade cảm giác ánh mắt mình bị hút vào trong ánh mắt đối phương, toàn bộ suy nghĩ tự do bay ra khỏi đại não.

“Cậu có đang qua lại với Annie Beck?”

“Không có.”

Rolin khoanh tay ở một bên nhìn, “Hỏi hắn ngày hôm qua có tới nhà của Annie không.”

Feldt cười cười, “Như vậy hôm qua cậu có tới nhà của Annie không, còn nói muốn mời cô ấy đi tham dự “party nửa đêm”?”

“Không có.”

Thở dài một tiếng, Rolin có chút bất đắc dĩ. Không một người bình thường nào lại có khả năng nói dối dưới sự khống chế thần kinh của Feldt, điều này cũng có nghĩa mấy vụ mưu sát này thật không phải do Shade làm, nhưng tại sao hai nhân chứng đều chứng minh nạn nhân đều có quan hệ với Shade chứ?

“Vấn đề cuối cùng, cậu có phải muốn hôn tiến sĩ D?” Feldt khóe miệng thoáng hiện lên mạt cười xấu xa, Rolin thì trừng to mắt nhìn người cộng sự của mình.

“Chết tiệt! Anh hỏi cái gì vậy!”

“Muốn.” Câu trả lời của Shade làm Rolin lấy tay che khuất hai mắt mình.

“Dừng ngay!” Rolin đưa tay đẩy Feldt, đối phương lại dễ dàng bắt được đầu ngón tay anh, cười xấu xa tiếp tục hỏi vấn đề vừa rồi.

“Cậu có phải muốn ôm tiến sĩ D, vuốt ve cơ thể hắn?” Nụ cười Feldt càng thêm mờ ám.

“Này!” Rolin tức giận xù lông.

“Muốn.” Đồng tử Shade dại ra như trước.

“Cậu có phải muốn cùng hắn lên giường?” Khi hỏi vấn đề này, ngay cả ánh mắt Feldt cũng đều cười thành hai mảnh trăng khuyết. Rolin chỉ cảm thấy quẫn vô cùng, vươn tay kia muốn bị miệng Feldt, nhưng trong tíc tắc ấy, lại cảm giác được đầu lưới ướt át lạnh lẽo của đối phương cứ như vậy công khai lướt qua khe hở ngón tay mình.

“Muốn.”

Câu trả lời này làm Rolin suýt sụp đổ.

Feldt buông Rolin ra, lui về sau mấy bước. Tiến sĩ D ngược lại tiến lên trước, loạng choạng nắm bả vai Shade lớn tiếng nói. “Anh phát điên à? Có biết mình đang nói gì không? Con mẹ nó anh dám nghĩ muốn làm chuyện đó với tôi sao?”

Feldt buồn cười kéo Rolin lại, lôi anh lên lầu.

“Vừa rồi nhất định là anh ngầm ra hiệu cho Shade! Nhất định là anh để cho hắn nói như vậy!”

“Được rồi, được rồi, nếu tôi thừa nhận có thể làm cậu thoải mái hơn, vậy thì cứ như vậy đi.” Feldt đi đến bên cửa sổ hành lang, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, thò tay ra ngoài cửa sổ, búng một cái, Shade đang đứng dưới lầu rốt cuộc cũng tỉnh lại, ngơ ngác nhìn cánh cửa không rõ đã xảy ra chuyện gì.

“Anh nghe kỹ cho tôi! Lần sau còn chơi trò này nữa thì đừng trách tôi không khách khí!” Rolin một bên mở cửa phòng thí nghiệm một bên thấp giọng cảnh cáo Feldt phía sau.

“Điều đó không quan trọng, ít nhất tôi cũng hỏi ra đáp án cậu muốn biết, Shade thực sự không có quan hệ thân mật với nạn nhân.” Feldt cười nói, “Bất quá nếu hắn thích đàn ông, vậy không loại trừ nạn nhân thứ hai – phụ tá Al Garner cũng bị đồn đại có quan hệ với hắn.”

Rolin đi tới trước máy vi tính, vắt áo khoác lên lưng ghế, ngón tay lại vô thức mân mê môi dưới của mình, “Khoan đã, chúng ta trái lại chưa nghĩ tới… Shade đúng là không có quan hệ với nạn nhân, mà là nạn nhân hâm mộ Shade?”

Feldt cười mà không đáp, chỉ vươn tay ra, ôm lấy những ngón tay Rolin đang đặt trên môi dưới, “Đừng dùng sức mân mê, sẽ bị rách đó.”

Có lẽ là do đèn trong phòng thí nghiệm không đủ sáng, cũng có lẽ là do thanh âm của Feldt quá ôn nhu, Rolin cảm giác trong giây phút ấy tim mình tựa hồ ngừng đập, hơi thở dốc vì kinh ngạc, anh vội vàng rút tay về.

“Dù sao cũng không phải chuyện của anh!” Nếu không phải sáng nay anh dùng sức giảo cắn, thì sao nó lại bị nát chứ!

Không nhanh không chậm kéo ra một chiếc ghế ngồi xuống, Feldt chống cằm, mái tóc vàng dọc theo bả vai buông rơi trên mặt bàn, “Ý kiến tốt, nhưng cậu đừng quên, có hai nạn nhân được xác minh là có tiếp xúc thân mật với Shade, này rốt cuộc là tại sao?”

Rolin nhíu mày, dường như nhớ ra cái gì đó.

“Feldt, tôi hỏi anh, nếu một người bị biến đổi thành huyết tộc, vậy hắn sẽ nằm ở mục nào trong cơ sở dữ liệu của con người?”

“Đương nhiên là vào sổ “tử vong”.”

Khóe miệng Rolin giương lên, trên bàn phím gõ lách tách một trận, sau đó ngón tay chỉ chỉ màn hình, Feldt đưa đầu đến nhìn lướt qua, “A, ra là hắn có anh em song sinh.”

“Đúng vậy. Shade và người anh sinh đôi Roger của hắn khi mười một tuổi thì cha mẹ đều qua đời, hai người được hai gia đình khác nhau nhận nuôi. Tên Roger này, trong dữ liệu ghi là tử vong.” Rolin hơi xoay đầu, môi không cẩn thận mà quẹt qua gò má Feldt.

“Tiến sĩ D?” Ngón tay Feldt ngay chỗ bị Rolin đụng phải vẽ một vòng tròn, cong lên khóe môi giảo hoạt mà gợi cảm.

“Tôi không phải cố ý.” Rolin tuy rằng rất muốn nói anh rõ ràng có thể tránh sao lại không chịu tránh, nhưng nghĩ lại, nếu như anh nổi giận, chỉ sợ tên trước mặt sẽ được nước lấn tới mà dùng lời nói đả kích anh.

“Được rồi, được rồi, cậu không cố ý, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”

“Đi xem chỗ ngủ của anh.” Rolin đứng dậy, lần nữa cầm áo khoác lên.

“Ai nha, tiến sĩ D cũng có hứng thú muốn cùng tôi trải qua đêm xuân?” Giọng Feldt cường điệu như đang ca kịch, nhưng thanh âm lại không khỏi mê người.

“Ý tôi là, chúng ta đến nghĩa trang nhìn một chút, xem người anh song sinh đã tử vong của Shade có phải vẫn nằm trong mộ hay không!” Rolin trong lòng oán hận, hiện tại cũng đã mười một giờ đêm, tâm nguyện được ngủ sớm một chút cũng bị ngâm nước nóng rồi. Ai bảo anh là một nhà khoa học rất có tinh thần tìm hiểu chứ? Nếu đã có đầu mối, anh nghĩ phải nhanh một chút tìm được đáp án.

“Tiến sĩ D thân ái, cậu hiểu làm rồi. Huyết tộc chúng tôi tuy rằng không thích những nơi có ánh mặt trời, nhưng nghĩa trang ẩm ướt cùng quan tài nhỏ hẹp cũng không phải sở thích của chúng tôi.

Rolin ngồi vào trong xe của mình, một bên khởi động xe một bên hỏi: “Vậy anh ở đâu?”

“Đại lộ Reuven Gordon.”

“Không thể nào! Nhà ở đó rất mắc, xa hoa dọa người! Anh sao lại có nhiều tiền như vậy? Hay phải nói đây là đặc quyền của nhóm người huyết tộc?”

“Thân ái, cậu không nhớ sao, tôi sống lâu hơn cậu, tiền kiếm được hiển nhiên cũng nhiều hơn so với cậu.”

Lúc bọn họ đi vào nghĩa trang, đã là hơn một giờ đêm.

Toàn bộ nghĩa trang bị bóng tối bao phủ, thỉnh thoảng có tiếng gió thổi qua, phảng phất như tiếng ngâm nga của linh hồn người chết, ánh trăng rọi xuống, bên cạnh những bia mộ tĩnh lặng, còn có những bí ẩn khác trong bóng đêm, giống như thủy triều gợn sóng.

Rolin từ trong túi lấy ra đèn pin, lại không nghĩ tới thứ vô dụng này nhoáng chớp hai cái liền triệt để hết điện.

Feldt cười một tiếng, nghiêng thân đưa tay cho người cộng sự, “Không cần ánh sáng, tôi cũng có thể tìm được mộ phần của tên kia.”

“Hắc!” Rolin nhìn bàn tay chìa ra của đối phương, do dự không biết có nên nắm lấy không.

“Cậu không tin tôi sao? Bóng tối vốn là sở trường của tôi, tôi sẽ không để cậu bị lạc ở đây, cũng sẽ không để cậu bị ngã.” Khuôn mặt Feldt chìm trong bóng tối, Rolin không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng lại kìm lòng không được vươn tay đặt vào tay hắn.

Hai người đi qua hàng bia mộ, rốt cuộc tìm được mục tiêu của họ.

“Roger Smith, mất năm 2005, hưởng thọ 20 tuổi. Nếu bây giờ còn sống thì 24 tuổi, bằng tuổi với Shade.”

Rolin buông tay Feldt ra, “Tôi nghĩ chúng ta chắc không cần phải đào quan tài của hắn lên đi?”

Feldt đi đến mặt sau bia mộ, bàn tay khẽ đặt trên chỗ chôn quan tài, thở dài một hơi nói: “Cậu đoán không sai. Giả như hắn thật sự đã biến thành huyết tộc, nhưng trong hệ thống huyết tộc hắn không nhất định sẽ dùng cái tên Roger Smith này.”

“Đừng quên, chúng ta có người em sinh đôi của hắn, sau khi quét hình của Shade, chúng ta có thể căn cứ theo đường nét khuôn mặt của hắn để tìm tư liệu trong hệ thống huyết tộc, tôi chỉ không hiểu… Vì sao Roger lại xuống tay với những người bên cạnh em song sinh của hắn? Hơn nữa còn dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy? Tại sao hắn mang nội tạng của nạn nhân đi?” Rolin xoay người, đi ra cửa nghĩa trang, không cẩn thận va vào cạnh bia mộ, đau muốn chết.

Feldt mím chặt môi nhịn cười, lúc đi qua người Rolin, không để lại dấu vết mà lần nữa nắm cổ tay đối phương, “Tôi nghĩ tôi nên giới thiệu tiến sĩ Elina Depew cho cậu.”

“Cô ấy là… người cộng sự trước của anh?” Tay Rolin bị Feldt nắm lấy, vừa đong đưa vừa đi thẳng về phía trước.

“Đúng vậy. Cô ấy là tiến sĩ tâm lý học tôi phạm, nhưng thực tế cô còn là chuyên gia nghiên cứu tâm lý huyết tộc. Trò chuyện với cô ấy một chút, có thể cậu sẽ tìm ra phương pháp bắt giữ Roger Smith.”

Thấm thoát, hai người đã ra khỏi nghĩa trang.

“Thành thật mà nói, tôi rất muốn tiếp tục đi sâu vào trong nghĩa trang kia.” Feldt buông tay Rolin, đi ra chỗ đậu xe.

“Không thể nào? Tâm lý của anh… xem ra tôi cần phải nói chuyện với tiến sĩ Elina Depew, hảo hảo tìm hiểu một chút về tâm lý của huyết tộc các anh…”

“Kia không liên quan tới tâm lý huyết tộc.” Feldt nghiêng mặt đi,nhưng Rolin nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, “Tại nơi tối đen một mảnh kia, cậu chỉ có thể tin cậy mình tôi, không phải sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui