Dạ Sắc Biên Duyên

Bấu chặt ngón tay bị thương, đứng lên, Keene cười khổ, “Tôi đi băng bó một chút.”

Một nghiên cứu viên tiến vào dọn sạch mảnh vụn thủy tinh rồi bỏ đi, chỉ còn lại Rolin và Darune ngồi tại chỗ.

Lúc này, Darune nhận được một cuộc điện thoại, là thông tin về hai hung thủ, phó giáo sư dại học và kẻ lang thang kia đều có mối liên quan khác nhau với phòng nghiên cứu số 4 Dynamic.

Phó giáo sư từng nhận lời mời đến thăm phòng nghiên cứu này, còn kẻ lang thang trước khi vụ án xảy ra cũng từng dùng thuốc từ thiện do phòng nghiên cứu phát.

Rolin sờ sờ cằm.

“Hung thủ… có thể là người thuộc phòng nghiên cứu không?” Darune hỏi.

“Suy đoán hợp lý, nhưng chúng ta cần chứng cứ.” Rolin chậm rãi đứng dậy, “Tôi muốn đi quan sát chung quanh.”

Rất hiển nhiên, yêu cầu này của Rolin nhận được lời đáp ứng nhiệt liệt của phòng thí nghiệm, Keene và hai trợ lý nghiên cứu như gặp người tài trợ tới kiểm tra xem xét, dẫn Rolin đi xem khắp phòng thí nghiệm rồi tỉ mỉ giới thiệu một lượt các loại thiết bị.

Darune đi theo Rolin, tuy hắn không hiểu mấy về mấy thứ này, nhưng nhìn đám người Keene giải thích tựa hồ không sót chút gì, dường như hạng mục nghiên cứu ở đây không có điều gì khả nghi.

Đi thẳng tới cuối hành lang, khi đi đến trước phòng bảo quản, mọi người đều dừng lại.

“Phòng trưng bày mẫu thuốc?” Rolin cười nhìn về phía Keene, “Bí mật thương mại.”

Keene cười đẩy gọng kính, “Đúng vậy, nếu có một ngày tiến sĩ D trở thành một thành viên của chúng tôi, thì tôi nghĩ ngài có thể tùy ý ra vào nơi này.”

Rolin xoa gáy, “Đáng tiếc a, tôi đã ký một hợp đồng rất dài hạn với chính phủ.”

Sau đó, Rolin theo thông lệ mà hỏi Keene vài vấn đề, lúc gần đi cậu an ủi: “Tôi rất lấy làm tiếc về việc trợ lý nghiên cứu của cậu…”

Keene cúi đầu, mấp máy miệng.

“Có thể chúng tôi lại tới thăm anh, cho nên…” Rolin cùng Keene bắt tay, nhìn đối phương gật đầu, mới cùng Darune rời đi.

Xe chạy về hướng nội thành, suốt dọc đường đi, Rolin vẫn nghiêm mặt chống đầu, dường như đang suy tư điều gì.

“Làm sao vậy? Tiến sĩ D?”

“Tôi đang suy nghĩ… vì sao Keene không thấy đau?”

“Hả?” Darune vừa kiểm soát tay lái, vừa cảm thấy khó hiểu với lời nói của Rolin.

“Ngón tay anh ta bị cắt, khi tôi bắt tay anh ta, đã có ý bóp mạnh ngón tay bị thương của anh ta.” Rolin quay mặt qua.

“Có lẽ miệng vết thương bị cắt cũng không sâu?”

“Chắc vậy.” Rolin nhướng nhướng mày, “Dù sao qua hôm nay, vụ án này cũng không phải do tôi phụ trách.”

Quay về phòng khách sạn, Rolin từ từ mở cửa, thấy Feldt đang ngồi trên giường, hình như đang tự mình chơi cờ vua, ánh sáng từ ngọn đèn trên đầu giường pha trộn với khí trời làm ngũ quan của đối phương trở nên nhu hòa.

Cởi áo khoác, nhoài người lên giường, Rolin nằm nghiêng, một tay chống đầu nằm xuống cạnh Feldt, “Nè…”

“Sao vậy?”

“Anh nói xem, nếu anh vẫn cứ như thế này…” Tay xòe bàn tay, “Anh tuấn tiêu sái mị hoặc lòng người, còn tôi lại già đi, một ngày nào đó sẽ biến thành một lão già, đến lúc đó chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Vậy nghiên cứu một loại thuốc làm tôi cũng dần lão hóa là được rồi.” Feldt làm một tư thế suy ngẫm, “Kì thật, nếu ngày đó thật sự đến, tôi cũng sẽ thoải mái hơn nhiều.”

“A?”

“Như vậy tôi sẽ không cần lo lắng có ai đó để ý cậu.” Khóe miệng Feldt mang theo một tia giảo hoạt, ngón tay tao nhã đùa nghịch quân cờ.

Rolin hơi nhướn đầu lên, môi lướt qua cằm đối phương.

“Này, như vậy tôi sẽ không nhịn được đâu.” Feldt vừa cúi đầu xuống muốn hôn trả đối phương, Rolin đã bò qua đầu bên kia, ngồi ở phía bên kia bàn cờ.

“Nghe bạn của cha tôi nói, trước đây tôi rất thích chơi cờ vua, có điều rất ít bạn cùng tuổi lúc đó thích loại cờ này.”

“Bất luận cậu muốn chơi lúc nào, tôi đều chơi cùng cậu.” Feldt đi nước cờ đầu tiên.

“Haha, vừa lúc nghiệm chứng một chút, bộ não thiên tài đấu với kinh nghiệm ngàn năm, thắng bại sẽ như thế nào?”

“Được.” Ngón tay Feldt nhẹ nhàng mát xa mi tâm, trong ánh mắt có một loại dụ hoặc, “Nếu cậu thua, phải cùng tôi làm tình.”

“Uy! Nếu tôi thắng thì sao?” Rolin hừ lạnh một tiếng, nhếch khóe miệng nhìn đối phương.

Con ngươi đảo quanh, ánh mắt lưu chuyển, Feldt mỉm cười nói, “Tôi đây cho cậu làm.”

Chốc lát sau, Rolin bỗng nhiên cảm thấy trái tim đập loạn, thậm chí cổ họng cũng có chút khô, “Anh thật sự cho mình có thể thắng?”

Nam tử mỉm cười mà không nói, chỉ chỉ bàn cờ.

Tựa hồ vì câu nói kia của Feldt, Rolin đối với bàn cờ này đặc biệt phá lệ mà chơi rất cẩn thận, mỗi một nước cờ đều trải qua thâm tư thục lự (suy nghĩ, lưỡng lự), mà Feldt cũng là đối thủ khó gặp được.

Sau vài chục nước, lông mày Rolin dựng thẳng, ngón tay theo bản năng bắt đầu ma xát môi dưới của mình.

Mà đối thủ của cậu, tâm tư đã sớm rời khỏi bàn cờ, lẳng lặng nhìn đối phương, “Muốn ôm tôi đến vậy sao?”

“Ừ…” Rolin hình như cũng không ý thức được đối phương hỏi cái gì, khi chuẩn bị di chuyển con cờ tiếp theo, ngón tay lại bị đối phương đè lại, ngẩng đầu lên phát hiện nụ cười của Feldt gần trong gang tấc.

“Tôi hỏi cậu có phải rất muốn ôm tôi không,” Feldt nghiêng mặt, chóp mũi cơ hồ chạm vào má Rolin, “Bất quá, xem ra tôi đoán sai rồi, cậu chỉ muốn thắng tôi mà thôi.”

Rolin nghiêng người qua một bên, nhưng hơi thở Feldt lại đuổi sát tới.

“Tôi… vừa muốn thắng anh, vừa muốn ôm anh, không được sao?”

Ánh mắt kia lóe ra sự cố chấp và bướng bỉnh khiến nụ cười của Feldt càng sâu hơn, Rolin chống khuỷu tay, mới miễn cưỡng không bị áp đảo, “Nè, không phải chúng ta đang chơi cờ sao…”

Môi bị khóa chặt, bàn cờ bị Feldt lưu loát gạt qua một bên, Rolin không chịu nổi áp lực đối phương gây ra, nhưng cũng không dễ dàng thỏa hiệp, nhưng Feldt lại càng càn quấy hơn, hơi thở hỗn loạn không thể thu liễm.

Bỗng nhiên trong lúc đó, một trận trời đất đảo ngược, Feldt cảm thấy mình bị quăng mạnh xuống, nệm bị chấn động kịch liệt, Rolin ngồi khóa ngang hông mình, hai tay chống hai bên đầu anh.

“Cậu tiêm thuốc lúc nào?”

Rolin không trả lời anh, chỉ nhanh chóng kéo quần tây của Feldt xuống, quần lót CK bó sát người đem hình dáng của nơi đó phác thảo một cách rõ ràng.

Feldt vươn tay nâng đầu Rolin lên, “Hắc, chỉ có thể duy trì năm phút hai mươi giây, cậu xác định cậu có khả năng làm đến cuối cùng sao?”

“Anh nghĩ sao?” Rolin cười tà, kéo nốt quần lót của Feldt xuống, nâng hai chân đối phương lên, quấn quanh hông mình.

“A, khi nhìn cậu, tôi say mê.” Feldt vẫn mang biểu tình không hề gì, thậm chí vẻ mặt còn có vài phần hưởng thụ.

“Vớ vẩn! Ai nhìn thấy anh như vậy cũng biết anh quá không bình thường!” Rolin có chút tức giận chọt chọt đối phương

“Không có biện pháp a… bất quá cậu đã tiêm thuốc cho mình, phải chăng tôi có thể tận hứng một chút?” Feldt rũ mi mắt, đổ ra cực hạn mỹ cảm, Rolin hít sâu một hơi, càng cảm nhận rõ ràng luồng nhiệt khí vô danh kia, vừa muốn chen vào thân thể đối phương, lại không ngờ Feldt bỗng kẹp chặt hai chân quanh hông cậu, mượn lực từ cơ thể Rolin bật lên, Rolin vốn đang áp chết trên người Feldt bị đối phương lật ngã, còn chưa kịp phản ứng với mọi thứ, chỉ nghe thấy tiếng quần áo bị xé vụn.

“Anh! Tên khốn này! Đây là bộ đồ cao cấp tôi mới mua!” Tiến sĩ tức giận tung một đấm qua, Feldt cười cười né tránh, nâng mông đối phương lên, một cái động thân.

Rolin bị khuếch trương bất ngờ cả kinh kêu to, ý tứ cướp đoạt mãnh liệt bao phủ tất cả.

Nếu như nói có điều gì hối hận, thì đó là Rolin không nên tiêm liều thuốc kia. Cái con người luôn tự áp chế chính mình kia đã hoàn toàn bong ra lớp vỏ tao nhã bên ngoài, thỏa sức rong ruổi trong nơi ấm áp.

Rolin không ngừng dùng đầu đập lên người Feldt, đối phương trực tiếp lật người cậu lại, cuối cùng cậu hận không thể đem đầu vùi sâu vào gối mà chết ngạt, mãi đến một lúc sau, cậu không thể không khàn khàn cất tiếng nói: “Chết tiệt… dược hiệu hết… hết rồi…”

Feldt ôm chặt cậu, động tác điên cuồng bỗng dịu dàng lại, Rolin thở hổn hển, ***g ngực phập phồng, được đối phương mang đến thiên đường mê ly.

Khi mọi thứ đã lắng xuống, Feldt vẫn đem chính mình chôn sâu trong cơ thể Rolin, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt thoáng mệt mỏi của cậu, “Lần này dược hiệu được bảy phút đấy.”

“Ừm…” Rolin chỉ còn lại chút hơi hừ nhẹ.

Nhấc tay xem đồng hồ, Feldt vừa định goi điện hủy chuyến bay đêm nay, không ngờ cuộc điện thoại của Elina đến trước.

“Đã xảy ra chuyện, Feldt.”

Cầm điện thoại, chậm rãi kéo chăn đắp lên người Rolin, Feldt thay đổi quần áo, chạy tới bệnh viện thành phố.

Trong phòng bệnh, Lena ngồi bên giường, Elina ở cùng nàng cách đó không xa.

Nằm trên giường bệnh chính là Darune.

Lời nói của Rolin khi ở trên xe khiến Darune thấy có chút bất an, vì thế sau khi đưa Rolin về khách sạn, hắn liền chạy đến chỗ một vị quan tòa xin lệnh khám xét, hắn muốn đến phòng bảo quản ở phòng nghiên cứu kiểm tra thực hư thuốc là cái gì, ngay trên đường đi tới phòng nghiên cứu, xe lại tông vào rào chắn trên đường cao tốc.

Feldt không nói gì, chỉ nhìn Lena.

“Tôi thấy xác xe tại hiện trường, vụ tai nạn giao thông này không phải lỗi của Darune. Mặt sau xe có dấu vết bị người đụng chạm.” Lena mấp mé miệng.

“Ý cô muốn nói là có huyết tộc ném xe Darune đi? Nhưng Lena à, tai nạn của Darune là vào ban ngày.”

“Cho nên… tôi cũng rất nghi ngờ. Tôi muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… Nhưng tôi đã từng ước định với Darune, tôi tuyệt đối sẽ không đọc suy nghĩ của hắn.” Lena giơ tay che hai mắt của mình.

“Có lẽ lúc này đây, hắn hi vọng cô biết. Hơn nữa, tôi tin rằng so với việc để tôi đọc được những bí mật đã từng gởi lại trong đầu hắn, thì Darune càng tin cậy cô hơn.” Feldt vươn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Lena.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui