Dạ Sắc Biên Duyên

“Không sai.” Rolin đứng dậy, “Hai vị, các anh hiện nay là Huyết tộc duy nhất trong căn cứ này, tôi nghĩ tôi cần hai anh hiến cho một ít virus X.”

Thane đi tới, cảm giác được không khí giữa các nghiên cứu viên có chút thoải mái, trong lòng không khỏi dấy lên một tia hi vọng, “Sao rồi? Mọi người tìm được biện pháp rồi sao?”

“Phương pháp nhất định thành công thì không có” Rolin đang đi về một hướng khác, “Như chúng ta biết, với những bệnh nhân bị lây nhiễm bệnh viên gan siêu vi hoặc các virus khác, bác sĩ thường tiêm cho họ một vài loại thuốc nhằm tăng cường hệ miễn dịch. Đây chính là việc nhóm chúng ta cần làm.”

“Tăng cường sức miễn dịch?” Thane đi theo sau Rolin, “Tiến sĩ, anh cũng biết mấy thứ thuốc đó căn bản không có tác dụng với Josephine!”

“Virus X thì sao? Chúng ta sẽ tiêm cho nàng thật nhiều virus X có thể.”

Rolin lấy máu Oliver và Feldt, sử dụng phương pháp nuôi giống nhân tạo làm virus X sinh sôi mạnh trong môi trường nuôi cấy, sau đó tiêm vào cơ thể Josephine.

Thế nhưng tình huống thực sự không mấy lạc quan, lượng virus X đó dường như không làm hệ thống miễn dịch của Josephine khởi sắc, cũng không tự nhân đôi, rất nhanh đã bị virus Leen thôn tính.

“Biện pháp này không được sao?” Rolin ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà.

Cậu đang ở trong một phòng độc lập, khóa cửa, ngửa đầu nhắm mắt.

Cậu cần yên tĩnh để suy nghĩ, không muốn Thane vì sốt ruột mà đến quấy rầy mình.

Có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, suy nghĩ của cậu dần trở nên hỗn loạn.

Cảm giác có thứ gì đó mềm mại chạm vào môi mình, là ai?

Không phải Oliver, nụ hôn của hắn bá đạo đến không để kháng cự.

Là Feldt… Lưu luyến như vậy…

Trong đầu vụt qua một tia sáng, Rolin mở to mắt, vừa lúc thấy hàng lông mi tinh tế trên đôi mắt khép hờ.

Nếu là bình thường, Rolin sẽ nổi giận tặng cho anh ta một quyền, nhưng lúc này cậu lại hưng phấn muốn chết, giữ lấy Feldt, lại hôn mạnh vài cái lên môi anh.

“Rolin?” Rất rõ ràng, Feldt có chút thụ sủng nhược kinh.

“Chính xác, tôi có thể phân biệt rõ là anh hay Oliver, cho nên Josephine cũng có thể phân biệt!” Rolin mở lớn hai mắt, giống như Columbus khi phát hiện đại lục mới.

“Tôi… chưa hôn qua Josephine…” Đương nhiên Oliver cũng chưa từng…

Rolin đổi sang đồ phòng hộ, bắt đầu so sánh trạng thái máu của Feldt và Oliver, giống như cậu suy đoán, virus X của Feldt và Oliver không hoàn toàn giống nhau. Lý do không giống nhau này là vì mỗi một người bình thường đều có tủy khác nhau, khi cần ghép tủy sẽ phải tìm kiếm trong bể người mênh mông, nếu vận khí tốt mới có thể tìm được tủy phù hợp.

Có điều làm Huyết tộc rất may mắn, họ không cần tìm kiếm tủy, virus X của mỗi Huyết tộc đều được truyền từ cha mẹ hoặc Master. Đây cũng là nguyên nhân vì sao virus X của Feldt và Oliver không thể củng cố hệ thống miễn dịch của Josephine.

“Tiến sĩ D, rốt cuộc anh có tìm ra biện pháp nào không… Josephine cô ấy…”

“Master của cô ấy là ai?” Rolin lớn giọng hỏi.

“Katherine Viina…”

Katherine? Rolin nhớ rất rõ vị Huyết tộc tinh khiết bị tấn công bởi Huyết tộc bị nghiện ở Combination, Feldt dường như quen thân với nàng.

Lúc này, Feldt cùng Oliver đã đi tới, Rolin túm lấy Feldt, “Mau, gọi điện cho Katherine, hoặc một huyết hệ khác của Katherine, chỉ có bọn họ mới có thể cứu Josephine.”

“Cậu đã tìm được biện pháp?” Oliver nhìn bộ dáng hưng phấn của Rolin hỏi.

“Tìm ra rồi! Chỉ chưa nghiệm chứng!” Rolin nhìn hắn, ở một giây ấy, đáy mắt Oliver có một tia mềm mại vụt qua.

Feldt liên lạc với vài huyết hệ của Katherine, bọn họ đến rồi cung cấp mẫu máu của mình, trải qua kiểm nghiệm, virus X của họ ăn khớp với Josephine.

Rolin mất một ngày để nuôi dưỡng ra đủ số lượng virus cần cho một liều thuốc, sau đó tiêm vào mạch máu của Josephine.

Một giờ sau, virus X trong cơ thể Josephine lại bị cắn nuốt giảm đến mức thấp hơn bình thường, Rolin cũng không sốt ruột, lại tiêm vào liều lượng gấp đôi. Ba giờ sau, hàm lượng virus X lại giảm xuống, Rolin tiếp tục thêm vào.

“Này căn bản không có tác dụng… virus Leen vẫn đang chiếm thế thượng phong trong cơ thể cô ấy.” Thane nhìn Josephine đang hôn mê, nắm tay thật chặt.

“Ngu ngốc.” Rolin xoay người đi tới phòng nuôi cấy, Thane có chút bực bội theo sát sau cậu, trong hành lang tiêu độc, giữ cậu lại.

“Anh nói cái gì? Ngu ngốc?! Mong cô ấy khỏe hơn là ngu ngốc sao?!” Thane có chút kích động, nháy mắt, hắn liền cảm thấy bả vai đau nhức, bàn tay Oliver đang đặt trên đó.

“Ngươi chính xác là một kẻ ngốc.” Tiếng nói lạnh như băng làm Thane yên tĩnh trở lại.

Rolin bắn ánh mắt cảm kích tới Oliver, đối phương liền xoay người bỏ đi.

“Thời gian virus Leen cắn nuốt virus X ngày càng dài, anh biết vì sao không?”

Thane ngẩn người.

Khóe miệng Rolin dâng lên một nụ cười, “Bởi vì virus X đã bắt đầu phân biệt được virus Leen, chỉ cần tiếp tục, hệ thống miễn dịch sẽ bắt đầu bài xích chúng vì cho rằng chúng không thuộc về mình.”

“Ý anh là…” Thane lộ ra thần sắc mừng rỡ.

Rolin đánh nhẹ vào người hắn, “Đừng mừng quá sớm, trước khi Josephine tỉnh lại, bất luận trường hợp xấu nào cũng có thể phát sinh.”

Trở lại phòng nuôi cấy, thấy Feldt và Oliver mỗi người chiếm một cái bàn, đều im lặng.

Rolin biết, như vậy đã là không tệ rồi, hai người bọn họ nếu bất hòa, sẽ muốn đánh nhau, đến khi ấy căn cứ quân sự này còn không xong đời?

Nhìn đồng hồ, cách lúc Josephine cần tiêm thuốc khoảng nửa tiếng, Rolin cũng không quản hai người kia còn trong phòng nuôi cấy, mặc nguyên đồ phòng hộ trực tiếp ghé lên bàn, ngủ.

Thẳng cho đến khi bị Kevin lay tỉnh.

“Rolin, Rolin! Josephine tỉnh rồi!”

Cái gi? Tỉnh?

Rolin mở mắt, nhìn lướt qua đồng hồ, vậy mà đã ngủ qua bốn tiếng!

“Sao không ai đánh thức tôi!”

“Đánh thức anh làm gì?” Rolin trưng ra biểu tình ngây ngô, “Rút máu, kiểm tra hàm lượng virus, sau đó tiêm virus X vào, mấy chuyện này lão đại và Feldt đều có thể làm.”

Rolin ngẩn người, “Tôi đi xem Josephine!”

Đi vào phòng bệnh, thấy Josephine thần sắc hồng hào ngồi trên giường bệnh trò chuyện với Thane.

Da thịt cô đã khôi phục đồ đàn hồi, lưu quang trong ánh mắt cũng có vẻ rất khỏe mạnh.

Chỉ cần tiêu diệt virus Leen, năng lực tự hồi phục của Huyết tộc đích thực rất mạnh.

Khi gặp Rolin, Josephine nở nụ cười cảm kích, “Tiến sĩ D phải không? Lúc này thật sự rất cám ơn cậu.”

Rolin ngẩn ngơ, cậu không thể ngờ rằng mình đã thật sự thành công.

“Trong máu đã không còn virus Leen.” Feldt không biết đã đứng sau lưng Rolin từ lúc nào, mặt nạ bảo hộ chạm vào mặt nạ bảo hộ của Rolin, lúc này mới làm cậu tỉnh táo lại.

Những chuyện sau đó tuy là có chút rườm rà, nhưng sau khi nộp một bảng báo cáo thật dài, Rolin liền có thể về nhà.

Thane từng nói qua, tuy việc Huyết tộc bị nhiễm virus Leen đã tìm được giải pháp trị liệu, nhưng nếu người thường bị nhiễm bệnh, cũng chỉ bó tay chịu trói – không có biện pháp.

“Nếu tiến sĩ Leen tạo ra loại virus này, hiển nhiên cũng phải chế ra thuốc kháng bệnh.” Rolin hơi chút ngạc nhiên, “Không lẽ phòng nghiên cứu của hắn không có sao?”

Thane cười khổ, “Anh cũng biết chuyện virus bị rò rỉ khỏi phòng nghiên cứu cũng không phải đơn thuần chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Có người lấy virus, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua thuốc kháng bệnh. Hơn nữa toàn bộ nhân viên nghiên cứu ở trung tâm đều chết sạch, đã không còn ai biết loại thuốc này chế như thế nào nữa rồi.”

“Lilith…” Rolin nheo mắt, mục đích của người đàn bà kia nhất định là Huyết tộc, trong tay nàng có thuốc kháng bệnh, cũng không khó đoán rằng mục tiêu của nàng chính là dùng loại virus này để diệt trừ hết thảy người gây trở ngại cho mình, bất luận là nhân loại hay Huyết tộc.

Nói không chừng bản thân mình bây giờ đã nằm trong sổ đen của nàng.

“Anh nói ai?” Thane có chút ngạc nhiên.

“Không có gì.” Rolin thu dọn xong đồ đạc rồi rời khỏi phòng, bước trên nền nhà lót gạch, gót giày phát ra tiếng vang có quy luật, khi đi ngang qua phòng nghỉ được cấp cho Oliver, vốn định nói một tiếng ‘cám ơn’, nhưng nhìn qua cửa sổ, thấy bên trong được thu dọn sạch sẽ chỉnh tề, giống như chưa từng có người ghé qua.

Oliver… Thật lòng rất muốn trở thành bạn bè với anh.

Rolin hít sâu một hơi, chợt nhìn thấy một thân ảnh thon dài phía trước.

Là Feldt.

Rolin híp mắt, cậu cảm thấy đã rất nhiều lần cậu nhìn thấy anh chờ đợi mình như vậy, giống như vĩnh viễn không biết chán cũng như mệt mỏi.

“Đi thôi.” Rolin đút tay vô túi, đi ngang qua người anh, bả vai cọ qua quần áo đối phương.

Quay lại phòng thí nghiệm, Mike đang xem một quyển sách, Rolin vừa đi đến, cậu nhóc liền hưng phấn chạy qua ôm lấy cậu.

Rolin đưa tay xoa đầu Mike, phát hiện cậu nhóc đã cao hơn nhiều, phỏng chừng cuối năm thì chiếc giường nhỏ kia không thể dùng tiếp được rồi.

Feldt theo sau cậu tiến vào, Rolin nói một tiếng, “Em mệt”, rồi ngã xuống giường.

Một tuần này cậu cơ hồ chưa được ngủ, vừa chạm vào gối đầu, tư duy của cậu bắt đầu nặng dần.

Feldt cười cười, thay cậu cởi áo khoác và giày, đưa người cậu vào chính giữa giường, sau đó đắp chăn lên.

Rolin biết người này lại nhân cơ hội hôn mình, quên đi, xét thấy tuần này anh ta cũng rất vất vả, cậu không thèm so đo.

Feldt làm thủ thế chớ có lên tiếng với Mike đang thò đầu vào xem, rồi đóng cửa lại đi ra ngoài.

Không biết đã qua bao lâu, Rolin bị chuông điện thoại đánh thức, “Alo, Feldt… anh có chuyện gì…”

Còn chưa ngủ đủ giấc, đầu đau quá, người này tốt nhất có chuyện quan trọng, nếu không mình nhất định sẽ dùng đạn bạc bắn thủng đầu anh ta.

“Rolin… Tôi… Tôi rất yêu em…” Thanh âm kia đứt quãng, giống như phải dùng sức rất lớn mới có thể phát ra từ cổ họng, kèm theo là tiếng thở dốc suy yếu.

“Anh bị sao vậy?” Rolin tỉnh hơn nửa, “Anh đang ở đâu?”

Trực giác nói cho cậu biết rằng Feldt đã xảy ra chuyện.

Kéo rèm, đang là hoàng hôn. Mình đã ngủ thẳng tới năm giờ chiều hôm sau.

Nhưng bên kia điện thoại không có hồi âm.

Rolin càng không yên lòng, ngay cả áo khoác cũng không mặc đã chạy vội ra ngoài.

“Feldt – Nếu bị em phát hiện anh đang chỉnh em, em nhất định sẽ giết anh!”

Vừa chạy đến cửa, đối phương rốt cuộc cũng nói chuyện.

“Đừng… Đừng mở cửa…”

Rolin ngừng lại, “Vì sao không cho em mở cửa? Ah, anh tên chết tiệt này đang ở ngoài cửa.”

“Tóm lại… Đừng mở cửa.. Hãy để tôi nghe em nói chuyện…” Giọng Feldt có điểm không đúng, nghe như đang ngâm nga một khúc ly biệt.

“Anh làm sao vậy! Rốt cuộc anh bị sao vậy?” Tay Rolin chạm lên cửa điện tử, “Anh còn không nói em sẽ lập tức đẩy cửa!”

“Em nếu… mở cửa… tôi sẽ lập tức rời đi…” bên kia điện thoại truyền đến tiếng Feldt ho khan.

Trong đầu Rolin bỗng xẹt qua một cái tên – Lilith! Không lẽ nàng ta đã làm gì Feldt – virus Leen!

“Thực xin lỗi…” bên kia điện thoại, tiếng hít thở bỗng ngừng lại.

Trái tim Rolin cơ hồ đã vỡ toạc tại giây phút ấy, một tiếng ‘tạch’ vang lên, cửa phòng thí nghiệm mở ra, Rolin chạy ra nhìn xung quanh.

Ngay khi nhìn thấy thân ảnh đang ngồi dựa vào vách tường, Rolin ngây dại.

“Feldt… Anh làm sao vậy?” Rolin cứng nhắc bước hai bước, sau đó điên cuồng chạy qua, ôm lấy anh, bàn tay đỡ lấy gương mặt vì mệt mỏi mà rũ xuống của anh, “Feldt! Feldt!”

Sắc mặt anh còn trắng hơn so với Josephine, trên vạt áo dính máu bị văng tung tóe vì ho khan.

Rolin thất kinh muốn tìm ra mạch đập của anh, nhưng mọi thứ đều đình chỉ.

“Không đâu, anh không có việc gì đâu! Không thể nào! Em lập tức đi tìm Lena! Máu của cô ấy có thể cứu anh! Anh đừng chết!” Rolin muốn vực vị cộng sự dậy, nhưng đối phương lại nặng vô cùng.

Mắt cậu bị nước mắt che mờ, suy nghĩ hỗn loạn, tim như bị siết chặt, không biết phải đập như nào để duy trì sự sống, “Feldt! Feldt!”

“Tôi ở đây! Rolin tỉnh lại đi em! Mở mắt đi!”

Ah, bụng dưới Rolin đau quặn, khi cậu hoảng sợ mở lớn mắt, nhìn thấy chính là gương mặt Feldt.

Sững sờ, Rolin đưa tay áp lên hai má Feldt, sắc mặt anh thực bình thường, hô hấp vững vàng, ngoại trừ mi tâm hơi nhíu lại biểu thị anh đang lo lắng.

“Anh ở trong này… Anh không ở ngoài cửa…” Rolin nuốt nước miếng.

“Tôi vẫn luôn bên cạnh em. Em gặp ác mộng sao? Em lo sợ điều gì?” Tay Feldt nâng gáy Rolin lên, kéo cậu vào ngực mình.

Nhịp tim của Feldt rất chậm, nhưng rất có lực.

Rolin nhắm hai mắt lại, hẳn là mình đã thực sự rơi lệ, gò má lạnh buốt đến thế.

“Chỉ cần anh vô sự, em sẽ yêu anh…”

“Hả?” Feldt khẽ mỉm cười, “Sở dĩ em có thể nói ra như vậy, đó là bởi vì em đã yêu tôi rồi, ngốc à.”

“Em mơ thấy anh bị nhiễm virus Leen, anh chết, chết bên ngoài cửa phòng thí nghiệm.”

Nụ cười của Feldt càng rộng, “Tiến sĩ D, em hồ đồ rồi sao? Không phải em đã tìm ra biện pháp cứu chữa Huyết tộc bị nhiễm virus Leen rồi sao? Hơn nữa, nếu tôi thật sự bị nhiễm bệnh, sao tôi có thể đến tìm em…”

Rolin ngẩng đầu lên, nhìn Feldt đột nhiên im lặng, “Anh muốn nói anh căn bản sẽ không đến tìm em?”

Bởi vì anh sợ em cũng sẽ bị lây bệnh, cho nên anh sẽ rời xa em càng xa càng tốt.

“Trong trí nhớ của em có rất nhiều đoạn ký ức rời rạc, là những đoạn ký ức khi em ở cùng anh, nhưng chúng nó không thể ráp thành một câu chuyện đầy đủ.”

“Vì Lilith đã lấy đi phần lớn trí nhớ của em, cho nên khiến cho đại não vừa thức tỉnh của em bị một chút hỗn loạn.”

“Vậy nhưng, những đoạn ký ức này đều là thật, đúng không?”

Feldt vẫn mỉm cười như trước, tựa cằm lên đỉnh đầu Rolin.

“Nếu ký ức đó là sự thật, thì trong mỗi một đoạn nhỏ ký ức ấy, em đều rất đẹp.”

“Hả?” Rolin tránh khỏi cái ôm của đối phương.

Feldt rũ mi mắt, môi chạm vào nhau, khiến Rolin có chút bất ngờ.

Đầu lưỡi dọc theo khe hở giữa đôi môi dò xét đi vào.

Nụ hôn này không quá nhiệt tình dẫn đến lửa dục tăng vọt, nhưng Rolin cũng không tự kiềm chế được mà nhắm mắt lại.

Lúc này, một cô gái đang ở trong một cửa hàng xa xỉ ở nước Pháp, đang thử từng bộ đồ một, cô có sự lưu loát của nam tử và nét quyến rũ của nữ nhân, từng mốt thời trang khác nhau khi được khoác lên người cô đều thể hiện ra các nét phong tình khác nhau. Mọi người trong cửa hàng, bất kể là nhân viên hay khách hàng, đều không thể dời mắt khỏi cô.

Tao nhã lấy điện thoại từ túi xách ra, khóe miệng khẽ mỉm, ngay cả không khí cũng bị chấn động.

“Alo, ngươi nói Josephine đã khỏi hẳn?”

“Đúng vậy, thưa chủ nhân.”

“A… A…” Cô gái giống như buồn rầu nhíu mày, “Thật không nên khinh thường tiến sĩ D mà. Bất quá không sao, chúng ta vẫn có thể tiếp hành bước tiếp theo.”

Trong một khách sạn ở Washington, Kevin đang thu dọn hành lý.

“lão đại, anh nhất định phải chờ tôi a!”

Oliver hờ hững đứng bên cửa, nhìn Kevin luống cuống tay chân nhét mọi thứ vào vali, nếu gặp người bình thường thì đã sớm mất kiên nhẫn, nhưng hắn chỉ đứng yên đó.

Lúc này, điện thoại trong phòng vang lên, tiếp tân nói dưới lầu có bưu kiện cần tiên sinh Larsson ký nhận.

Đơn hàng viết là Rolin Dandes gửi tới.

Kevin ghé đầu qua nhìn nhìn, miệng dâng lên một nụ cười xấu xa, “Haha, lão đại, lòng ngứa ngáy lắm đúng không? Rất muốn lập tức mở ra đúng không? Không bằng tôi ra ngoài chờ anh?”

Không chờ Oliver nói chuyện, Kevin nhanh chóng đóng cửa lại vọt ra ngoài.

Xé mở bao bọc bên ngoài, bên trong là một cái hộp.

Nháy mắt khi mở nắp hộp ra, một luồng chất khí phun ra.

Oliver quay mặt sang chỗ khác, mở trừng hai mắt, dường như hiểu được điều gì.

“Lão đại! Là cái gì a? Tôi có thể vào chưa?”

“Lập tức gọi điện thoại báo cho Feldt, tôi bị nhiễm virus Leen.”

Oliver hờ hững mở bức thư dưới đáy hộp ra, bên trong là chữ viết tay của Lilith.

“Thân mến, đây là biến dị của virus Leen. Thượng đế phù hộ tiến sĩ D có thể cứu ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui