Dạ Sắc Biên Duyên

“Không có gì.” Feldt cười cười đổi đề tài câu chuyện, “Lần trước khi cậu đến gặp Mende, hắn không nhận ra rằng mình không thể đọc được suy nghĩ của cậu. Điều này chứng minh suy luận của tôi là đúng, kẻ biến đổi Mende đã không dạy hắn cách kiểm soát năng lực của mình. Do đó chúng ta có thể tìm một phụ nữ hóa trang thành mắt xanh tóc nâu để dụ hắn.

“Biết tìm ai đây?” Rolin nhún vai

Feldt liếc qua Melanie.

“Không được, tuyệt đối không được, quá nguy hiểm.” Rolin kiên quyết từ chối.

“Tôi đồng ý!”

“Cái gì?” Rolin trừng Melanie, “Cô có biết điều cô muốn làm là gì không?”

“Đương nhiên biết!” Melanie nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn thẳng vào mắt Rolin, “Tiến sĩ, là anh đã kéo tôi vào chuyện này, là anh đã bắt tôi khi khám nghiệm ba cỗ thi thể kia, cũng chính anh đã làm tôi phải chứng kiến sự đau khổ tột cùng của những gia đình khi mất đi người thân. Và giờ là lúc tôi có thể làm một điều gì đó cho họ, nhưng anh lại…”

“Mende là tên quỷ hút máu! Hắn sẽ cắn cổ cô, hút cạn máu cô sau đó đính cô lên trần nhà như một vật trang trí!”

“Không phải vẫn còn anh đó sao? Tiến sĩ sẽ không để tôi biến thành vật trang trí đâu nhỉ.” Melanie gằn từng chữ.

Rolin thở dài một hơi, quay lại hung hăng trừng tên Feldt đầu sỏ vẫn mang điệu bộ nhàn nhã dạo chơi kia, càng nhìn càng phẫn nộ.

Dựa vào cái gì mà trước mặt nghiên cứu sinh của ta lời nói của tên này lại có hiệu lực hơn chứ?

“Tôi đi hút thuốc!” Rolin chộp lấy gói thuốc lá trên bàn, đi ra ngoài phòng thí nghiệm.

Melanie nhún vai với Feldt, hắn cười nhạt một tiếng rồi đi theo sau Rolin, nhìn đối phương bước vào thang máy.

Đi xuống ghế đá dưới lầu, Rolin thờ dài một hơi, rút một điếu từ trong hộp thuốc, lấy hộp quẹt muốn châm lửa, gió đêm nay dường như có chút hỗn loạn (hình như nó không thổi theo một chiếu ấy =.=”), ngọn lửa vừa mới bùng cháy liền bị gió thổi đến nghiêng trái ngã phải.

Rolin lại càng thêm bực, có điều anh cũng không biết mình bực vì ai, là Melanie? Hay Feldt? Hay là chính mình?

Một giây sau, chiếc bật lửa đang nằm trong tay anh bỗng nhiên thoắt cái xuất hiện trong những ngón tay của người kia.

“Tách” một tiếng nhỏ, ngọn lửa được bàn tay Feldt chắn gió chậm rãi đốt chày đầu điếu thuốc.

“Hút thuốc có cảm giác như thế nào?” Ánh lửa chập chờn chiếu lên mặt Feldt tạo nên một cảm mỹ cảm hôn ám.

“Không thể miêu tả được.” Rolin tay kẹp điều thuốc, lùi lại mấy bước ngồi xuống ghế đá.

Feldt cũng bước tới trước hai bước, mũi giày vừa vặn chạm vào mũi giày Rolin, hai tay đút túi áo khoác, cúi thấp đầu, nhìn xuống hàng lông mày Rolin, “Tôi nghĩ cậu không phải người hay để ý đến chuyện của người khác, nhưng so với trong tưởng tượng của tôi thì cậu lại nhẹ dạ hơn rất nhiều ha.”

“Nhẹ dạ?” Khóe miệng Rolin câu lên nụ cười xấu xa, đầu ngón tay gõ gõ cho tàn thuốc rơi xuống, “Anh lầm rồi, Feldt. Melanie là một trợ lý tuyệt vời, nếu để cô ấy chết đi, sẽ rất khó để tìm được một người giống như cô ấy. Cái đó không liên quan tới chuyện tôi có nhẹ dạ hay không.”

Nụ cười trên môi Feldt lại càng thêm sâu, hắn cúi người, ghé vào bên tai Rolin nói, “Vậy hãy bảo vệ tốt Melanie – chứng minh cho tôi thấy cậu không phải phế vật.”

Rolin vừa mới vươn tay muốn xua đi hơi thở của Feldt thì đối phương đã đứng thẳng lưng, xoay người đi đến chỗ sâu nhất bên kia đường.

Khi điếu thuốc sắp tàn Rolin mới đứng lên quay trở lại phòng thí nghiệm.

Vừa bước vào cửa, anh liền nhìn thấy Melanie tay ôm đống tư liệu đã được chỉnh lý đang đứng trước mặt, “Tóm lại, cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng chuyện kia, tôi đã quyết định làm rồi!”

Rolin còn chưa lấy lại tinh thần, Melanie đã đem mớ tư liệu bỏ vào lòng anh rồi rời khỏi phòng thí nghiệm.

“Cô gái này…”

Buổi tối hai ngày sau, trong một nhà hàng cạnh cao ốc Mende, Karla Mende ngồi cạnh cửa sổ, một bên uống rượu đỏ, một bên chăm chú nhìn nữ phục vụ đang lau dọn bàn phía cách đó không xa.

Nữ phục vụ bưng khay đồ đi ngang qua Mende, suýt chút nữa trượt chân, chỉ trong giây lát, cô gái ngã vào lòng một người đàn ông, khay đồ trong tay cũng được người kia giữ lại.

Trên lầu tòa cao ốc đối diện bên kia đường, Rolin đang tựa bên bệ cửa sổ, quan sát kịch hay qua chiếc ống nhòm, không khỏi chậc lưỡi: “Người kia đang diễn điệp viên 007 sao? Ai không biết còn tưởng là đang đóng phim đó!”

Phía sau anh, Feldt đang nhàn nhã đứng đó, ngón tay đùa giỡn với điếu thuốc lá chưa đốt.

Chiếc eo Rolin lộ ra dưới vạt áo T-shirt, mảnh mai ngoài dự đoán, nhưng lại không hề yếu đuối. Rolin càng cố dùng sức nhoài người ra ngoài cửa sổ dò xét, “Bộ dạng Mende nhìn y chang Đăng Đồ Tử (1) chứ không giống quỷ hút máu a!”

Điếu thuốc trong không khí vạch ra một đường cong, rồi dừng lại trên đỉnh đầu Rolin.

Vị tiến sĩ trẻ quay đầu lại, “Anh làm gì vậy?”

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, tất cả huyết tộc đều sở hữu thị lực rất tốt, tên kia bất cứ lúc nào cũng có thế phát hiện cậu đang ở trên bệ cửa sổ này “rình coi” hắn.” Feldt lơ đễnh một tay túm Rolin kéo anh xuống.

“Hừ, vậy cũng tốt, mời anh dùng thị lực nhạy bén của mình mà hảo hảo theo dõi hắn đi!” Rolin hất tay Feldt ra, “Tôi muốn đi toilet – đừng có mà “rình coi” tôi!”

Nhìn thân ảnh Rolin bước vào toilet, Feldt cười cười, vươn tay day day huyệt thái dương mình.

Mình rốt cuộc là bị sao vậy?

Trong khoảnh khắc đó, thế nhưng lại rất sợ tên kia cứ như vậy mà té xuống.

Ba mươi giây sau, Rolin đi ra, “Này, tình hình ra sao rồi?”

“Mende nói đợi Melanie tan ca… sẽ đưa cô ấy về nhà.”

“Hiện tại thì sao?”

“Melanie đã theo hắn ra bãi đỗ xe rồi.”

“Cái gì?!” Rolin ra vẻ cần phải chạy thật nhanh ra cửa, “Chúng ta phải nhanh…”

“Chúng ta có thể rất nhanh.” Feldt đột nhiên chặn Rolin lại rồi vác anh lên vai, lao người nhảy ra khỏi cửa sổ, tiếng gió vù vù vang lên bên tai Rolin, cửa sổ thủy tinh từ to đến nhỏ lướt qua trước mắt, còn chưa kịp phản ứng, anh chỉ cảm thấy một trận chấn động, Fedlt đã mang theo anh đáp xuống mặt đất.

“Anh… Anh…” Rolin được đối phương thả xuống, dường như vẫn chưa thể hoàn hồn, chỉ há miệng thở dốc mà nhìn đối phương, không nói nên lời.

“Cậu không phải muốn chúng ta “phải nhanh” sao?” Feldt nở nụ cười, sau đó, một chiếc xe Cadiilac từ trong bãi đỗ xe nhà hàng chạy ra, ánh sáng từ đèn xe đảo qua thân ảnh thon dài của hắn, “Xem ra chúng ta thật sự cần phải nhanh một chút rồi.”

Trong nháy mắt, Rolin phát giác Feldt trước mắt đã biến mất không còn bóng dáng

“Hừ, tên này chỉ biết đùa bỡn mình!”

Melanie ngồi trong xe, thành phố về đêm đang dần lui về phía sau, ngón tay quấn vào nhau, có chút không dám nhìn người đàn ông đang lái xe bên cạnh.

“Làm sao vậy? Cô đang căng thẳng sao?”

“Đương nhiên là căng thẳng a.” Hít một hơi thật sâu, Melanie nỗ lực lặp lại mục đích mình ngồi vào chiếc xe này. “Tôi… lần đầu tiên gặp người giống như ngài Mende… không có dáng vẻ kiêu ngạo của kẻ có tiền…”

“Ha ha, cô cũng đã nói tôi “không có dáng vẻ kiêu ngạo”, vậy cô còn căng thẳng cái gì?”

“…Tôi cũng không biết… A, ngài Mende, xin ngài quẹo phải ở hẻm phía trước.” Melanie duỗi ngón tay chỉ.

Chiếc xe dừng lại ở hẻm nhỏ phía trước, Mende cười cười, “Chỗ này thật u ám, tôi nghĩ tôi nên đưa cô đến tận cửa nhà mới an toàn.”

“Hả?” Melanie ngẩn người, lúc này trong đầu bỗng có một giọng nói vang lên.

Đừng sợ, tôi luôn dõi theo cô. Cứ để hắn đưa cô về nhà đi.

“Cô sao vậy?” Mende cười cười nhìn cô.

“Tôi chỉ đang nghĩ hạt cà phê trong ngăn tủ không biết có còn hay không thôi.” Melanie cười mở cửa xe bước xuống, Mende cũng không nhanh không chậm theo sát phía sau cô.

“Tôi nghĩ cô nên mướn một căn phòng tốt hơn, nơi này đối với phụ nữ mà nói thì rất sơ sài.”

“Tôi là sinh viên nghèo vừa học vừa làm, chỉ hi vọng có thể tiết kiệm được chút tiền mà đóng tiền học.”

Melanie dẫn Mende đi tới tới cửa, móc chìa khóa ra, mở cửa. Mende ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, nhìn Melanie trong nhà bếp vừa xay hạt cà phê vừa chậm rãi thả mái tóc nâu dài đang buộc xuống, mượt mà như nước suối tuôn chảy.

Mende chậm rãi đến sau lưng Melanie, vén tóc cô lên, để lộ ra chiếc cổ mỹ lệ.

Melanie trong lòng cả kinh, quay đầu lại nháy mắt, Mende thoắt cái lộ ra hàm răng nhọn hoắt cắn vào da thịt non mềm trên cổ. Trong tích tắc, có loại cảm giác gì đó tràn ngập thần kinh, làm cô không thể cử động, cơ thể mềm nhũn trượt xuống dưới, bị đối phương một tay ôm lấy.

“Hừm, đang làm gì đó, ngài Mende?”

Tiếng nói ôn nhu thuận theo gió đêm tiến vào không gian nhỏ hẹp trong phòng.

Mende ngẩng đầu, trong mắt phản chiếu hình ảnh một người đàn ông đang ngồi trên bệ cửa sổ, nhưng đó chẳng qua chỉ là hình ảnh phác họa mờ ảo mà thôi, lại có thể tao nhã đẹp mắt chết người.

Hắn hoảng loạng vội vàng buông cô gái trong lòng ra, chỉ nghe thấy “loảng xoảng—–” một tiếng nhỏ, Mende đã xoay người chạy thục mạng.

“Gì vậy chứ… Cứ tưởng ít nhất cũng phải hỏi một câu tôi là ai chứ.” Người đàn ông bên cửa sổ dịch chuyển đến bên cạnh Melanie, đỡ cô dậy.

Sau hai ba giây sửng sốt, cô đưa tay bịt chặt miệng vết thương đang đổ máu trên cổ, kêu lên: “Bắt hắn a!”

“Rất vui được cống hiến công sức, nữ sĩ.” Feldt đứng lên, trong nháy mắt liền tiêu biến không thấy tăm hơi.

Mende điên cuồng lao trên đường, hắn biết rõ người âm thầm xuất hiện kia là đồng loại của hắn, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được cảm giác áp bức toát ra từ người kia.

Chỉ trong vài giây, hắn đã chạy ra khỏi con hẻm nhỏ, xuyên qua nền xi măng trong công viên thành phố.

Ngoại trừ lần bị “biến đổi”, hắn chưa bao giờ vì mạng sống mà phải tận lực đấu tranh như vậy, mà kinh khủng nhất là hắn vẫn cảm giác được người kia vẫn như trước đuổi theo hắn… như hình với bóng.

Nghiêng đầu, trái tim Mende như bị người hung hắn nắm lấy, người kia dĩ nhiên vẫn ở ngay bên cạnh hắn, dùng tốc độ bằng hắn mà di chuyển.

Mende chạy trốn càng thêm điên cuồng, linh cảm nói cho hắn biết, nếu như bị người dàn ông này bắt được, cuộc sống “ban đêm” của hắn sẽ lập tức chấm dứt!

Nhưng mà tại sao! Mình đã dốc toàn lực mà chạy, còn người kia vẫn như cũ sóng vai mình mà đi, hơn nữa khóe miệng lại chứa đựng một chút tiếu ý, giống như mình trong mắt hắn chỉ là một đứa trẻ nực cười?

“A!”

“Trời ạ! Chuyện gì thế này?”

Đám người sống về đêm la hét ỏm tỏi, chỉ thấy một loạt cửa sổ thủy tinh ở tòa cao ốc trong nháy mắt đột nhiên vỡ vụn ra, chỉ tiếc là mắt thường của bọn họ không cách nào thấy được đó là do Mende dùng lực quá mức lao vào bên hông tòa cao ốc mà gây ra cảnh tượng này.

Ngay giờ phút này, Mende hoàn toàn bị chôn vùi trong nỗi sự hãi bị đuổi bắt.

Bởi vì Feldt cùng hắn di chuyển từ nóc tòa cao ốc này sang nóc tòa cao ốc kia,thế nhưng dưới chân người kia thậm chí cả bụi đất cũng không bị hất lên.

(1): Đăng Đồ Tử là một nhân vật tiểu nhân, háo sắc nên chị Bí dùng để chỉ kẻ háo sắc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui