Trương Hoàn hẹn gặp Dật Ninh, mời Dật Ninh ăn cơm cảm ơn anh mấy ngày nay cùng cậu nói chuyện phiếm, tiện đường mua quà sinh nhật cho Triệu Trăn.
Lại nói, Trương Hoàn còn không quá coi trọng sinh nhật Triệu Trăn, tuy Triệu Trăn nói là sinh nhật bốn mươi tuổi, muốn Trương Hoàn nghiêm túc chuẩn bị.
Trương Hoàn lúc trước từng suy nghĩa phải tặng quà gì cho Triệu Trăn, nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra Triệu Trăn rốt cuộc thiếu thứ gì.
Trương Hoàn không phải người thích dính người khác, cũng khuyết thiếu tế bào lãnh mạn, cậu luôn theo chủ nghĩa thực dụng, những thứ nghĩ tới, cũng là xem Triệu Trăn thiếu cái gì, liền mua cho ông cái đó, mấy thứ như tặng hoa, tặng thơ tình mình viết, cậu chưa từng suy nghĩ qua.
Ngược lại là Triệu Trăn, ông tuy cũng thiếu tế bào lãng mạn, nhưng dù sao sống lâu hơn hai chục năm, dù sao cũng biết giá trị thị trường hơn Trương Hoàn một chút, cho nên, ông còn biết tặng hoa, nói lời ngon ngọt, có đôi khi chơi xấu điều hoà bầu không khí.
Hẹn Dật Ninh xế chiều ở đầu đường một phố đi bộ, Trương Hoàn từ trường học trực tiếp đón xe qua, lúc đến, Dật Ninh còn chưa tới.
Đợi một hồi, cuối cùng Dật Ninh cũng đến.
Đây là lần thứ hai Trương Hoàn gặp Dật Ninh, nhìn anh vóc người thon dài mảnh khảnh, mặc áo sơmi quần dài và giày thể thao, tóc hơi dài, đội một cái nón, Trương Hoàn cảm giác không phải là dáng dấp động tác của Dật Ninh có bao nhiêu nữ tính, mà là cảm giác từ trong thân thể anh toát ra khí tức quá mức yên lặng ôn nhu mà thanh tao lịch sự, làm người ta không tự chủ được cho rằng anh là một mỹ nữ có loại mỹ cảm thanh lãnh* cổ điển, thật sự không cách nào xem anh thành đàn ông.
(*trong trẻo lạnh lùng)
Trương Hoàn đối với bộ dáng này của anh, kỳ thật rất tò mò, rất muốn tìm hiểu anh rốt cuộc làm sao trưởng thành ra bộ dáng này, chỉ là không tiện hỏi. Bất quá, cậu thật sự thích anh ôn nhu và điềm tĩnh.
Cả người Dật Ninh như một loại ma lực, có thề làm cho người đang phiền lòng cũng yên bình.
Kỳ thật trước nay Trương Hoàn không thích chờ người, thế nhưng đợi Dật Ninh lâu như vậy, cậu lại không cáu kỉnh, thấy Dật Ninh, không tự chủ muốn cười với anh.
Cùng Trương Hoàn mua quà sinh nhật, có thể thấy, Dật Ninh xem việc này như một việc lớn, anh tựa hồ là tràn đầy nhiệt tình góp ý ý kiến cho Trương Hoàn, tuy chính anh cũng cảm thấy mình không phải là một người bạn cùng đi mua quà sinh nhật tốt.
Thế nhưng, Trương Hoàn lại không để Dật Ninh dốc sức, đi vào một cửa hàng, Trương Hoàn tuỳ tiện chọn một cái gạt tàn thuốc mang theo cây và nhà màu sắc rực rỡ như đồ chơi con nít, căn bản không để Dật Ninh cho ý kiến, thậm chí Dật Ninh nói cái gạt tàn này quá trẻ con, Trương Hoàn cũng một hơi bác bỏ ý kiến anh.
Trương Hoàn đã cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy Triệu Trăn cái gì cũng không thiếu, cho nên kỳ thật không cần mua gì cả, mua một cái gạt tàn ấu trĩ nhưng lại vừa vặn, Triệu Trăn thấy cái gạt tàn này sẽ không muốn hút thuốc nữa, như vậy càng tốt.
Tuy nói Dật Ninh đến giúp Trương Hoàn chọn quà, sau đó lại là Trương Hoàn cùng Dật Ninh đi dạo phố, đầu tiên là tiệm trang sức, còn cùng Dật Ninh đi bấm lỗ tai.
Dật Ninh theo bên cạnh Trương Hoàn, cảm thấy nam sinh tuấn tú cao ráo này tuy rằng mặt ngoài nhìn có vẻ như tính tình cao ngạo lãnh đạm, nhưng cậu kỳ thật rất tỉ mỉ, hơn nữa, tựa hồ rất có kinh nghiệm bồi người khác đi dạo phố.
Vốn đã hẹn đến một quán lẩu nổi tiếng gần đó ăn lẩu, nhưng đến nơi, bên trong đã không còn chỗ, hơn nữa ngoài cửa còn có một ít người đợi bàn, Trương Hoàn không thích chờ, sau khi suy nghĩ một chút, liền mang theo Dật Ninh lên trên lầu một toà nhà cách đó không xa ăn đồ Thái.
Trước đây Triệu Trăn từng mang Trương Hoàn đến ăn một lần, cậu cảm thấy mùi vị rất ngon, tuy giá cả rất đắt, nhưng mà, đáng giá để cậu mời Dật Ninh tới ăn.
Trương Hoàn nhìn Dật Ninh, cậu thích Dật Ninh sạch sẽ an tĩnh thanh nhã ôn nhu, cậu thậm chí có ảo giác, cảm giác mình nếu không phải gặp gỡ và yêu Triệu Trăn trước, nói không chừng, cậu sẽ thích Dật Ninh.
Dù sao, loại hình như Dật Ninh, thật sự phù hợp hình tượng xinh đẹp trong lòng cậu.
Triệu Trăn có cho Trương Hoàn hai cái thẻ, một cái Triệu Trăn nói là thẻ lương của ông, một cái là thẻ tín dụng vàng.
Khi Triệu Trăn đưa, Trương Hoàn đương nhiên không nhận, bất quá, Triệu Trăn lại dùng đôi mắt ôn nhu thâm thuý nhìn cậu, cười cười khuyên cậu, nói chỉ là để khi cậu cần dùng gấp, mà ông lại không có ở đây, để cậu không bị khủng hoảng tài chính.
Trương Hoàn hoàn toàn bị ánh mắt kia của Triệu Trăn mê hoặc, mới nhận thẻ vào tay.
Sau đó, cậu còn hiếu kỳ kiểm tra số tiền trong tấm thẻ Triệu Trăn nói là một năm tiền lương của ông, sau khi xem, Trương Hoàn không thể không khinh thường hừ một tiếng, bất quá, trong lòng kỳ thật không quá sảng khoái, nghĩ thầm chính mình lúc nào mới có thể khí phách dùng tiền mình kiếm được đập cho ông choáng váng đây.
Đây vẫn là lần đầu tiên Trương Hoàn quẹt thẻ của Triệu Trăn, trước khi quẹt còn phi thường không được tự nhiên, quẹt xong, hình như cũng không có cảm giác gì đặc biệt, ngoại trừ cảm thấy tuỳ ý quẹt thẻ tựa hồ có một chút sảng khoái, bất quá, đây đích thật tốt hơn lúc không có tiền xài.
Sau khi rời nhà hàng, Trương Hoàn liền phát hiện Dật Ninh hình như không quá thích hợp, nhưng lại không cách nào từ miệng Dật Ninh hỏi ra được chuyện gì, thấy sắc mặt anh trắng bệch, tinh thần hoảng hốt, Trương Hoàn lo lắng không thôi, muốn đưa anh đến bệnh viện khám, nhưng lại bị Dật Ninh từ chối.
Trương Hoàn chỉ đành gọi xe cho anh, nhìn anh lên xe rời đi, Trương Hoàn mới xoay người đi khỏi.
Trương Hoàn thật lo lắng Dật Ninh, trên đường về còn suy nghĩ Dật Ninh rốt cuộc làm sao vậy, tại sao đột nhiên tinh thần không tốt như vậy, nhưng là không nghĩ ra nguyên do, sau cùng chỉ đành buông tha chuyện này, quyết định sau này hỏi lại.
(*khúc này hình như là Dật Ninh nhìn thấy Chu Diên trong nhà hàng với ai đó thì phải)
Sinh nhật Triệu Trăn vào đầu tháng sáu, một ngày trước sinh nhật, ông về nhà ba mẹ, hơn nữa ngủ lại bên đó, buổi tối Trương Hoàn cùng ông gọi một cú điện thoại, xong rồi đi ngủ.
Vì là cuối tuần, hôm nay, Trương Hoàn không đến trường, cũng không sắp xếp chuyện gì khác, nghĩ tuy rằng tuỳ tiện mua quà cho Triệu Trăn, nhưng dưới tình huống sinh nhật tròn bốn mươi tuổi của ông, bỏ ra một ngày bồi ông mừng sinh nhật, vậy cũng là một sinh nhật rất không tệ.
Triệu Trăn từ nhà ba mẹ quay về thật sớm, còn cùng Trương Hoàn dùng bữa sáng, bất quá, ăn sáng xong, Triệu Trăn liền vào thư phòng cùng con gái bảo bối gọi video call.
Trương Hoàn nhìn ông bận bận rộn rộn, chính mình thật vất vả bỏ một ngày ra bồi ông, ông lại không có thời gian để ý đến mình, không khỏi có chút mất hứng.
Khi Triệu Trăn và con gái ông nói chuyện phiếm, cậu cố ý bưng trà vào, đẩy cửa vào rồi mới gõ cửa, còn cố ý lớn tiếng nói, “Triệu Trăn, phao Bích Loa Xuân*, muốn không?”
Triệu Trăn đang rất cao hứng nói chuyện với con gái qua máy tính, chủ yếu là con gái trêu chọc ông, nói ông gần đây mặt mày hồng hào, có phải ở chung rất dễ chịu rồi không.
Triệu Trăn đang rất vui vẻ, gần đây sinh hoạt thật không tệ, chỉ cần không quá phận, mỗi tuần một hai lần, Trương Hoàn liền cho phép ông làm tới cùng, sinh hoạt tính phúc hài hoà, với ông mà nói, các vấn đề khác đều không phải vấn đề.
Ông đang muốn cùng con gái nói một chút tiến triển gần đây, biểu đạt một chút ý nguyện muốn cầu hôn, không nghĩ tới Trương Hoàn lại đẩy cửa ra.
Lúc đó, Triệu Trăn bị giật mình, ông thật nhanh lấy tay bịt kín webcam trên laptop, sau đó tắt software nói chuyện với con gái, gập laptop xuống.
Bây giờ ông thật rất sợ con gái trông thấy Trương Hoàn, dưới tình huống còn chưa chuẩn bị tốt cho con gái, ông không biết nếu như con gái biết mình là cùng Trương Hoàn cùng một chỗ, cô sẽ tức giận bao nhiêu, ông vẫn biết con gái tính tình cố chấp, quả thật không khác gì ông lúc còn trẻ. Đến lúc đó, nếu như con gái trong cơn tức giận muốn đoạn tuyệt quan hệ ba con, ông làm sao bây giờ.
Trương Hoàn cũng không có vào trong thư phòng, cậu chỉ là nhàn nhã tựa vào cạnh cửa, trong tay bưng khay, nhướng mày nhìn Triệu Trăn.
Triệu Trăn nhìn cậu cười cười, trước dỗ người yêu quan trọng hơn.
Ông vừa tiếp nhận cái khay trong tay Trương Hoàn, vừa dán vào tai cậu khẽ hôn một cái, ôn nhu nói, “Nói với Sưởng Sưởng mấy câu nữa là xong rồi, gần đây con bé bận rộn bài vở, tôi và nó đã vài ngày không nói chuyện…”
Trương Hoàn lườm ông, còn bĩu bĩu môi, đưa tay nhẹ nhàng đẩy ông ra, “Ông nói tiếp đi nhé, em xuống lầu đây, một lát quay lại.”
Triệu Trăn còn muốn nói hai câu, Trương Hoàn đã đi ra, còn giúp ông đóng cửa thư phòng lại.
Triệu Trăn nâng chung trà uống một ngụm, uống vào thiếu chút nữa phun ra, trên mặt lại mang theo tươi cười, lẩm bẩm trong miệng, “Nhóc con hư hỏng này, cư nhiên cho nhiều muối vào trà như vậy.”
Triệu Trăn quay lại trước máy tính tiếp tục nói chuyện với con gái, Triệu Sưởng bất mãn, “Sao đột nhiên ngắt tín hiệu thế?”
Triệu Trăn nói, “Đoán chừng là mạng không tốt.”
Triệu Sưởng mới không phải đơn giản là có thể bị lừa, nói, “Con thấy mới không phải mạng không tốt, người yêu nhỏ của ba có phải vừa mới vào phòng không, con chỉ thấy bàn tay bưng khay trà, còn có tiếng người ta gọi ba, sao không cho con nhìn hắn một chút.”
Triệu Trăn vội vàng nói, “Chờ ba và cậu ấy tiến thêm một bước, liền mang theo cậu ấy, cho hai người gặp mặt, con xem có được không nào?”
Triệu Sưởng bất mãn hừ một tiếng, nói, “Ba, ba lúc nào cũng từ cố ý từ chối. Tuy không thấy được mặt hắn, nhưng con vừa nãy thấy vóc người hắn đẹp vô cùng, có chỗ nào không thể gặp người, ba thế nào cứ không cho con nhìn hắn chứ. Ba, con đều đã nói với ba rất nhiều lần, con thật không ngại ba tìm nam nhân, ba ngược lại bảo thủ như thế, thật là!”
Triệu Trăn ở trước mặt con gái bồi cười, “Chính là sợ con không tiếp nhận, đến lúc đó tức giận với baba, chờ thêm một chút đi, thật sự cùng một chỗ rồi, con còn sợ đến lúc đó không để hai người quen nhau sao.”
Triệu Sưởng thấy ba cô đánh thái cực, liền bĩu môi nói, “Ba, có phải ba sợ con biết hắn là ai, sau đó sẽ làm khó dễ hắn. Lại nói, con sẽ không, ba cho con là đứa trẻ không biểu chuyện, dám làm khó dễ mẹ kế sao? Hơn nữa, ba trước đây tìm mấy người tình nhân, con có gây khó dễ mấy cô ấy sao?”
Triệu Trăn nghe cô nhắc tới chuyện tình nhân, liền nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cửa thư phòng, ông rất sợ Trương Hoàn nghe được, đứa nhỏ này ấy mà, nói cái gì cũng không nói, thế nhưng lúc tức giận muốn người khác khó chịu, cậu một chút cũng không nương tay.
Triệu Trăn lại cùng con gái nói một hồi, hai người mới out, Triệu Sưởng ngồi trước máy tính le lưỡi, nghĩ thầm người yêu nam kia của ba cô rốt cuộc là ai, vì sao ba sợ mình biết như vậy, phi thường khổ não suy nghĩ một chút, thật sự không có manh mối, sau đó nhớ đến lúc nãy người kia gọi ba cô, giọng nói không hiểu sao có chút quen thuộc, Triệu Sưởng không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm lẽ nào mẹ kế cô không lẽ là con vị chú bác nào đó mà cô quen, bởi vậy, ba cô mới không dám để người khác biết?
Còn Triệu Trăn, sau khi dỗ con gái xong, liền nhanh chóng xuống lầu tìm Trương Hoàn.
—-
Chú thích:
_Bích Loa Xuân: là một trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc, được trồng tại núi Động Đình, huyện Thái Hồ, tỉnh Giang Tô. Những búp trà Bích Loa Xuân kết chặt, cuốn cong như con ốc, có chút trắng, trắng xen xanh, búp trà non nớt, vị trà sau khi pha từ từ tỏa ra, bay lượn trong không khí, nước trà trong mà xanh biếc, mùi thơm ngát hợp lại, vị ngọt lạnh, khiến cho người uống cam thấy thư thái, thoải mái, từ triều Đường, Tống đã liệt vào cống phẩm. Bích Loa Xuân, tên như trà, màu sắc xanh biếc, xoắn ốc, thu hái lúc đầu xuân.
Khi uống, nước đầu màu nhạt chước sắc đạm, mùi thơm, tươi mát, nước thứ 2 xanh biếc, thơm, vị thuần; nước thứ 3 xanh ngọc bích, hương mùi thơm nồng, quay về vị ngọt, thật sự là quý như trân bảo. (…) (nguồn Thế giới thảo mộc)
https://i0.wp.com/.tttgy.com/images/upload/Image/biluochuen.jpg
_Phao trà: phao trà hoàn toàn khác pha trà nhé. (có lẽ một số bạn thường đọc cổ trang sẽ biết) Nếu nhớ không lầm thì trong ‘Nam Cực Tinh’ có giải thích rất rõ chuyện này.