Dạ Sắc Chi Tiền (Trước Đêm Tối)

Triệu Trăn đi tìm Trương Hoàn, thấy cậu không ra ngoài, mà là ngồi trong phòng khách xem TV, còn giúp nữ giúp việc nhặt rau, mà nữ giúp việc đang bận rộn trong phòng bếp, Triệu Trăn mỉm cười đi tới bên người Trương Hoàn ngồi xuống, cũng cầm lấy đậu cô-ve ngắt thành đoạn nhỏ, bỏ vào rổ bên cạnh.

Mắt Trương Hoàn nhìn chằm chằm chương trình thế giới động vật trong TV, bên trong đang kể chuyện về chim cánh cụt, cậu hình như xem rất chuyên tâm, thế cho nên không thèm nhìn Triệu Trăn.

Vì vậy, Triệu Trăn đành vừa giúp nhặt rau vừa tiếp chuyện, “Kỳ thật tôi biết nấu ăn, nếu không, tôi đến nấu bữa trưa.”

Lúc này Trương Hoàn mới nghiêng đầu nhìn ông một cái, nói, “Không phải đã nói em mời ông ăn trưa sao? Đây là dì tự nấu cho chính mình. Hơn nữa, cho dù ông muốn nấu, em cũng không muốn ăn, ai biết đồ ông nấu có thể ăn hay không.”

Nói xong, còn khiêu khích nhìn Triệu Trăn.

Triệu Trăn nghĩ thầm những biểu hiện tức giận này của Trương Hoàn thật ấu trĩ, bất quá, ông lại phi thường thích bộ dáng này, cảm thấy Trương Hoàn đặc biệt chọc người, cho nên tâm can như nhũn ra.

Ông cười nói, “Dám nói đồ tôi nấu không thể ăn! Tôi thế nhưng từng được đầu bếp chỉ bảo, lần sau tôi xuống bếp thi triển bản lĩnh, em liền biết em là tuệ nhãn bỏ lỡ ngọc trai trước mắt.”

(*tuệ nhãn = con mắt nhìn thấu tất cả, ý là đôi mắt thông thấu hết thảy nhưng vẫn bỏ lỡ mất thứ quý giá ngay trước mắt, chắc vậy:p)

Trương Hoàn vì câu nói khoe khang này mà cười rộ lên, mới vừa rồi còn phụng phịu, hiện tại cười đến ánh mắt cong cong, thậm chí má lúm đồng tiền đều lộ ra, “Được rồi, đầu bếp Triệu, lần sau ông xuống bếp xem sao.”

Triệu Trăn bị cái dạng này của cậu chọc cho thèm miệng, trong tay còn cầm đậu cô-ve, đã cúi người dán đến hôn lên mặt Trương Hoàn, còn muốn hôn môi cậu, Trương Hoàn nhanh chóng tránh ra, nhỏ giọng nói, “Ông coi chừng ảnh hưởng…”


Triệu Trăn thả đậu cô-ve trong tay xuống, cầm lấy tay Trương Hoàn, ở trên môi cậu liếm hôn hai cái mới thôi, nói, “Ở nhà, phải coi chừng ảnh hưởng cái gì. Em yên tâm, đám chim cánh cụt trong TV so với chúng ta kinh nghiệm còn phong phú hơn, không cần lo lắng dạy hư chúng nó.”

Hoá ra trong TV đang nói tới ** của chim cánh cụt, Trương Hoàn đỏ mặt đẩy ông một cái, không nói nữa.

Mà nữ giúp việc mới vừa rồi đi đến lấy đậu cô-ve, thấy ông chủ nhà mình đang chọc ghẹo người yêu, đương nhiên nhanh lẹ lui về phòng bếp, hơn nữa sau đó vẫn không dám vào phòng khách nữa, đậu cô-ve vẫn là được Trương Hoàn tự mình mang vào phòng bếp cho bà.

Buổi trưa, Trương Hoàn cùng Triệu Trăn đến tiệm món Sơn Đông lúc trước từng đến, Trương Hoàn nói bữa này cậu mời.

Khi ở trên xe, Triệu Trăn cười nói với Trương Hoàn, “Em thật sự muốn mời sao? Tôi thấy em làm thêm chỗ bạn học họ Nghiêm kia kiếm tiền thật không dễ dàng, đi ăn chỗ đó em không đau lòng thì tôi cũng đau, nếu không, chúng ta đến cái quán nướng bên cạnh trường em đi. Tôi cảm thấy mùi vị chỗ đó không tệ.”

Trương Hoàn bị ông nói như vậy, sắc mặt liền khó coi, nói, “Nhà bọn họ buổi trưa không bán đồ nướng, chỉ bán từ buổi chiều tới rạng sáng.”

Thấy Trương Hoàn bắt đầu dỗi, Triệu Trăn cũng đành đổi giọng, nói, “Vậy được rồi, đi ăn món Lỗ.”

(Lỗ với Sơn Đông là 1 nơi nhé, tại vì vị trí của Sơn Đông hồi xưa thuộc nước Lỗ, nên là có hai cái tên)

Ông đích thật rất đau lòng Trương Hoàn mỗi ngày nỗ lực làm thêm kiếm chút tiền về, có lẽ số tiền đó đối với người bình thường mà nói coi như không ít, nhưng Triệu Trăn đương nhiên cảm thấy rất ít ỏi, như thế mời ông ăn một bữa cơm, liền tốn hơn nửa tháng tiền cậu kiếm được.

Triệu Trăn thật sự không đành lòng, bất quá, vừa nghĩ Trương Hoàn luôn luôn ngạo khí không bỏ xuống được tự tôn, nếu chính mình không để cậu mời, nói không chừng Trương Hoàn sẽ tức giận.


Hôm nay, vận may thật sự không tốt, hai người mới vừa vào tiệm ăn, được nhân viên phục vụ nhiệt tình dẫn tới phòng riêng Triệu Trăn thường dùng, nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, bên ngoài đi vào hai người, thấy bóng lưng Triệu Trăn, một người trong đó liền hô, “Ách, đây không phải Triệu Trăn sao, ông cư nhiên cũng đến đây ăn trưa.”

Triệu Trăn quay đầu lại xem, này còn không phải tên Chu Sam sát phong cảnh thì là ai, hơn nữa bên cạnh không phải là Lý viện trưởng Lý Tử Dịch sao.

Trương Hoàn cũng quay đầu thấy được hai người, trong lúc nhất thời cậu không tiến lên chào hỏi, Triệu Trăn cũng muốn giả bộ không nhận ra hai cái tên phá chuyện tốt của ông, trực tiếp mang Trương Hoàn vào phòng riêng.

Thế nhưng, nhiều năm làm anh em tốt như vậy, cũng không thể giả bộ không nhận ra, nếu không sau này chắc chắn bị đám người này truyền đi khắp nơi chuyện lần này, để ông bị chế nhạo.

Cho nên, cực kì không tình nguyện, Triệu Trăn chờ hai người họ đi đến, chào hỏi, ông trông cậy hai người này có thể thức thời không vào cùng bàn với ông và Trương Hoàn, thế nhưng bao giờ cũng không như mong đợi.

Lần trước đi săn thú, ấn tượng của Chu Sam đối với Trương Hoàn không tệ, cảm thấy đứa nhỏ này là một bạn săn khá tốt, mấu chốt là cậu không giống mấy người trẻ tuổi xinh đẹp khác người đôi khi mấy ông bạn khác mang đến, y còn chủ động chào hỏi Trương Hoàn, Trương Hoàn cũng rất lễ phép cùng y bắt tay, nói, “Chào Chu tiên sinh.”

Sau đó Trương Hoàn lại chào hỏi viện trưởng Lý, thế là, cũng không có hẹn trước, mọi người cùng được nhân viên phục vụ “phục vụ chu đáo thức thời” mang đến phòng tiêng Triệu Trăn thường dùng.

Nhìn bạn tốt ngồi xuống cùng một bàn, Triệu Trăn có chút ngượng, cảm thấy hai vị bạn tốt thật không biết xem sắc mặt người khác, thậm chí Chu Sam còn ngồi bên cạnh Trương Hoàn nói chuyện với cậu, thảo luận lần sau lại cùng đi săn vân vân.

Chọn món xong, nhân viên phục vụ liền đi ra.


Triệu Trăn nhìn Chu Sam đang nói chuyện rất vui vẻ với Trương Hoàn, lại liếc sang viện trưởng Lý vẻ mặt bình thản, trong miệng chua lè nói, “Hôm nay là Trương Hoàn mời, em ấy thật vất vả mời tôi đi ăn…”

Mấy chữ tiếp theo không cần nói, tất nhiên là, cư nhiên hai người các ông không biết xấu hổ đi theo cọ cơm.

Vì câu này, Lý Tử Dịch nhìn ông một cái, cười nói với Trương Hoàn, “Nguyên lai tưởng rằng ăn của Triệu Trăn, không ngờ là cậu bạn nhỏ đây mời, hôm nay thật sự vinh hạnh.”

Trương Hoàn nghĩ thầm không cần gọi tôi cậu bạn nhỏ.

Mà Chu Sam bởi vì lời này của Triệu Trăn, liền quay đầu chăm chú nhìn hai mắt Triệu Trăn, vẻ mặt bừng tỉnh nói, “Hai ngày trước hỏi có muốn làm sinh nhật cho ông không, ông nói không cần. Tôi đã nói mà, hoá ra là Trương Hoàn muốn mời ông. Bất quá, tôi nói, sinh nhật bốn mươi ba tuổi này, kỳ thật mọi người cùng một chỗ náo nhiệt có gì không được, Trương Hoàn cũng không phải phụ nữ, mọi người cùng nhau rất vui vẻ, chính là ông cứ không chịu.”

Một câu này của Chu Sam, nói xong Triệu Trăn ngay tại chỗ sắc mặt đại biến, lập tức nhìn sang Trương Hoàn, trên mặt Trương Hoàn mang theo mỉm cười gật đầu, hùa theo Chu Sam, “Mọi người cùng nhau rất vui, kỳ thật chú Triệu là một người thích náo nhiệt, ông ấy nhất định là vì tôi mới từ chối tiệc mừng Chu tiên sinh muốn làm cho ông ấy, mặc dù là sinh nhật 43 tuổi, chứ không phải sinh nhật đúng 40 tuổi, nhưng cũng nên hảo hảo náo nhiệt.”

Triệu Trăn nghĩ thầm Trương Hoàn lại đang cố ý gọi ông chú Triệu rồi, kỳ thật, ông không phải cố ý lừa Trương Hoàn rằng ông mới có 40 tuổi, chỉ là có một lần Trương Hoàn trong lúc vô ý hỏi ông bao nhiêu tuổi, ông nói đại một câu, nói còn chưa tới tứ tuần.*

(*raw là不惑之年 = bất hoặc chi niên, bất hoặc = chững chạc, có câu: ‘tứ thật nhi bất hoặc’, người tuổi 40 có thể biết rõ đúng sai nên không bị lầm lạc. Về sau từ 不惑 dùng để chỉ người tuổi tứ tuần, theo Luận ngữ)

Trương Hoàn tin thật, còn khinh thường nói ông kết hôn thật sớm, Triệu Sưởng đã lớn vậy rồi.

Thế là Triệu Trăn chỉ có thể lấp liếm, nói sắp bốn mươi rồi, cũng không phải kết hôn sớm vậy.

Kỳ thật Triệu Trăn không phải cố ý muốn giấu diếm tuổi tác, ông chỉ là không muốn thừa nhận mình lớn hơn Trương Hoàn rất nhiều mà thôi.

Dưới tình huống bạn tốt đang ở đây, Triệu Trăn đương nhiên không thể lập tức dỗ Trương Hoàn, nói mình không phải cố ý nói dối tuổi, thế là, chỉ phải lộ vẻ tươi cười nói, “Tôi nghĩ mấy người các ông cũng bận, nên không muốn làm phiền các ông tới mừng sinh nhật cho tôi, dù sao sinh nhật ấy mà, năm nào mà không qua một lần.”


Chu Sam uống trà, khí định thần nhàn nói, “Chúng tôi lại không bận như ông, gần đây hẹn ông ra ngoài, lần nào ông không nói bận. Bây giờ vừa vặn, ăn cơm xong, buổi chiều chúng ta đi chơi bóng, mọi người thật lâu không tụ tập lại chơi rồi, sau bữa tối vừa lúc có thể cùng đánh bài…” Nói xong, không nhìn thẳng Triệu Trăn, lại hỏi ý kiến Lý Tử Dịch, “Viện trưởng Lý, sinh nhật Triệu Trăn, ông dù sao cũng bỏ chút thời gian đến đi, buổi chiều không được chạy.”

Kỳ thật Lý Tử Dịch biết Chu Sam cố ý chỉnh Triệu Trăn, ông kì thật vẫn muốn giúp Triệu Trăn, nhưng bị Chu Sam ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm, ông chỉ biết, trước tiên cứ bán Triệu Trăn đi, vì vậy đáp, “Sinh nhật Triệu Trăn, tôi dù có việc bận, cũng phải dời đi, được, tôi nghe các ông an bài.”

Chu Sam lại hỏi Trương Hoàn, “Trương Hoàn, cậu không có việc chứ, buổi chiều cùng đi nhé?”

Trương Hoàn thấy Chu Sam rõ ràng đang cố ý làm khó dễ Triệu Trăn, cậu đương nhiên không thể theo người khác khiến Triệu Trăn không dễ chịu.

Cậu nhìn Triệu Trăn một cái, thấy Triệu Trăn mặt không đổi sắc uống trà, lên tiếng, “Có thể a, Triệu Trăn đi chỗ nào, tôi theo là được.”

Bởi vì câu này của Trương Hoàn, Triệu Trăn mới vừa rồi còn mặt không đổi sắc lập tức sống lại, ông nhìn Trương Hoàn, nghĩ thầm Trương Hoàn chắc là không tức giận mình, ở trước mặt bạn bè, Trương Hoàn cao ngạo như vậy cũng chú ý cho mặt mũi của ông mà nói như vậy, Triệu Trăn lập tức cảm động, cũng cười rộ lên, còn ở dưới bàn nắm nắm tay Trương Hoàn, bị Trương Hoàn tránh thoát ông cũng không giận, vẫn như cũ cười vui vẻ, nói, “Được, được. Hôm nay sinh nhật tôi, mọi người muốn chơi thế nào đều được, tôi trả tiền, mọi người quả thật đã lâu không tụ tập, người có thể tới, đều gọi đến đi.”

Nói ra khí phách vạn phần, kỳ thật trong lòng khẳng định sớm nghiến răng nghiến lợi với Chu Sam.

Một bữa cơm mọi người ăn rất vui vẻ, chén đến ly đi còn uống chút rượu, Triệu Trăn nghĩ thầm bữa cơm này, sợ rằng phải tốn mấy tháng tiền lương Trương Hoàn kiếm được.

Lúc trả tiền, Triệu Trăn muốn nói ghi sổ trước đi, về sau lại tính cùng một lượt, Trương Hoàn đã rút thẻ ra, đưa cho người phục vụ, Triệu Trăn vừa nhìn, liền thở phào nhẹ nhỏm, đó là tấm thẻ tín dụng ông đưa Trương Hoàn, thấy Trương Hoàn dùng thẻ của ông, ông thật cao hứng, cảm thấy cuối cùng Trương Hoàn không khách khí với ông nữa.

Mà Trương Hoàn thấy ông nhìn mình, liền nhướng mày với ông, uống hai ly rượu xong mặt cậu ửng đỏ, mắt lấp lánh ánh nước, một cái nhướng mày như vậy, Triệu Trăn đã bị cậu câu mất hồn.

Hai người ở đây liếc mắt đưa tình, Chu Sam ở bên kia giả bộ ho khan, thế là lại khiến Triệu Trăn nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm tên Chu Sam này, không phải từ chối mấy lần hẹn thôi sao, làm gì dữ vậy – kẻ phá đám người đang yêu đương, thật sự phải bị lừa đá a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận