Sau đó Trương Hoàn và Triệu Trăn về nhà, Trương Hoàn có hẹn với Nghiêm Lập Bản bàn chuyện, sau khi về nhà, liền thu thập túi xách nói muốn đến trường, hơn nữa trường lại có trận bóng rổ, cậu còn muốn cùng đồng đội luyện tập phối hợp.
Nghĩ không có bao nhiêu thời gian dây dưa với Triệu Trăn, cậu liền lấy quà sinh nhật đưa cho ông, cái gạt tàn được bỏ trong hộp dùng giấy gói quà bao kĩ, ngoài ra, còn có một ổ cứng di động vỏ ngoài màu đen.
Triệu Trăn nhận trong tay, cười nhìn Trương Hoàn hỏi, “Đây là quà sinh nhật em tặng tôi?”
Trương Hoàn nói, “Sinh nhật vui vẻ.” Thần sắc không thay đổi chủ động hôn lên mặt Triệu Trăn một cái.
Triệu Trăn cầm quà trong tay, còn đưa tay ôm Trương Hoàn, cúi đầu nhìn thẳng mắt cậu, ôn nhu nói, “Tuy tôi muốn em làm quà, bất quá, hôm qua đều bị Chu Sam cố ý quấy rối, nhưng không sao, hôm nay em về lại bù cho tôi.”
Trương Hoàn đưa tay đẩy ông ra, chuyển mắt sang một bên, lạnh mặt nói, “Đó là do ông nói sinh nhật đúng bốn mươi, em mới nói có thể, nhưng mà, ông thật sự sinh nhật đúng bốn mươi à?”
Nguyên bản Triệu Trăn còn tưởng rằng Trương Hoàn sẽ không nhắc tới chuyện này, không nghĩ tới cậu không quên chuyện mình nói dối tuổi, đối với việc này, ông chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, nói, “Tôi không phải cố ý, tôi còn không phải sợ mình quá lớn tuổi, em chướng mắt tôi sao?”
Triệu Trăn thản nhiên thừa nhận việc này, cũng làm cho Trương Hoàn đột nhiên không khỏi có chút kinh hoảng, kỳ thật, cậu không phải cố ý muốn đâm vào vết sẹo của Triệu Trăn, cậu chỉ buồn bực ông lừa gạt mình mà thôi.
Trong lòng Trương Hoàn phi thường không được tự nhiên, muốn đẩy Triệu Trăn ra, nhưng tay lại không tự chủ ôm lấy ông, mắt không dám nhìn thẳng vào mắt Triệu Trăn, chỉ chôn đầu vào vai ông, thấp giọng nói, “Em làm sao ghét bỏ ông lớn hơn em bao nhiên, đều là ông tự phán đoán. Sau này…, đừng lại đoán suy nghĩ của em như vậy nữa. Em mới sẽ không bởi vì tuổi thật của ông lớn hơn ba tuổi mà chướng mắt ông, giống như ông không ngại em là người trẻ tuổi vô tri ấu trĩ mà cùng một chỗ với em.”
Triệu Trăn vì những lời này ngây ngẩn cả người, trong lòng dâng lên cảm động sâu đậm, khoé miệng mang theo ý cười, thấp giọng nói bên tai Trương Hoàn, “Em mới không cần cho mình là vô tri ấu trĩ, bảo bối nhà tôi, vô tri ấu trĩ chỗ nào.”
Nếu là bình thường, ngôn ngữ đùa giởn này vừa ra khỏi miệng, Trương Hoàn sẽ đánh ông một chút, nhưng hôm nay Trương Hoàn cư nhiên không làm gì, chỉ là trầm mặc càng ôm chặt Triệu Trăn hơn.
Từ trước cậu đã mơ hồ cảm thấy được, khi Triệu Trăn ở cùng cậu, tựa hồ đặc biệt quan tâm tuổi tác, Trương Hoàn tuy rằng ý thức được, nhưng lại không đặc biệt để ý, hiện tại, cậu mới rõ ràng biết được, khi chính mình đặc biệt để ý vì Triệu Trăn sự nghiệp thành công mà bản thân lại hai bàn tay trắng, hoá ra Triệu Trăn cũng bởi vì lớn tuổi hơn cậu rất nhiều mà cảm giác ở vào thế yếu.
Trong lòng Trương Hoàn cân bằng, cư nhiên còn dâng lên cảm xúc thương tiếc Triệu Trăn, dù sao, Trương Hoàn cảm giác tương lai mình sẽ có công việc tốt, thế nhưng Triệu Trăn vô luận có nỗ lực thế nào, cũng không thể khiến thời gian đảo ngược để ông trẻ lại. Cho nên, Trương Hoàn luôn luôn kiêu ngạo cuối cùng tìm được điểm thăng bằng, tâm bình khí hoà rồi.
Khi Trương Hoàn đến trường, Triệu Trăn muốn đích thân lái xe đưa cậu đi, Trương Hoàn cũng không cho, nói, “Tối qua ông một đêm không ngủ rồi, tinh thần không tốt, lái xe sẽ gây tai nạn. Nhanh đi ngủ đi, em nhờ tài xế đưa qua là được.”
Triệu Trăn đáp ứng, nhìn cậu lên xe, lúc này mới xoay người vào nhà.
So với đi ngủ, xem quà sinh nhật Trương Hoàn đưa ông quan trọng hơn.
Mở hộp đựng gạt tàn thuốc, thấy bên trong là một cái gạt tàn đầy tính trẻ con, mà bên trong cái gạt tàn còn vòng vo viết vài chữ “Hút thuốc có hại cho sức khoẻ”, Triệu Trăn nhìn món quà này, liền cười lắc đầu, nói, “Xú tiểu tử này, hạ quyết tâm muốn mình cai thuốc đây mà.”
Lại mở máy tính xem thứ bên trong cái ổ cứng di động Trương Hoàn tặng, mới đầy còn nghĩ không biết có phải Trương Hoàn tự quay cái gì đó bỏ bên trong không, ông liền đặc biệt chờ mong, mở ra xem xong, phát hiện bên trong là gần hai trăm bộ GV đủ các thể loại, từ loại nghệ thuật đến loại hướng dẫn, cái gì cần có đều có, còn là bản chất lượng cao không che, tinh phẩm thuộc các loại, ngoại trừ GV, AV cũng có.
Triệu Trăn mở ra xem, nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ thầm Trương Hoàn từ đâu lấy được nhiều thứ như vậy. Lẽ nào đứa nhỏ này không nghiêm túc học hành, mà ở trong phòng nghiên cứu hoặc làm việc xem mấy thứ này?
Triệu Trăn xoắn xuýt, ngay cả ngủ đều không ngon, hoàn toàn quên mất đây là Trương Hoàn đã đáp ứng ông lúc trước, kêu ông không cần tuỳ ý lên mạng down xuống để máy nhiễm virus, mà để chính mình tìm cho ông.
Tuy trong lòng Triệu Trăn xoắn xuýt, nhưng vẫn không có biện pháp gọi điện cho Trương Hoàn hỏi cậu, thế là chỉ đành ở nhà phiền não.
Ông nghĩ thầm, nhất định phải giáo dục Trương Hoàn một phen, để cậu không được xem nhiều mấy thứ này, có hại cho thân thể.
Bất quá, ngẫm lại, ông cảm giác mình nói với Trương Hoàn mấy lời này chắc chắn sẽ không có lực uy hiếp quá lớn, dù sao, ở trong lòng Trương Hoàn, đã coi ông thành một người háo sắc, một người háo sắc, nói những lời giáo dục này với cậu, làm sao có thể có hiệu quả?
Vì vậy, Triệu Trăn lại hối hận, tại sao mình lại cho Trương Hoàn ấn tượng háo sắc chứ, cuối cùng cảm thấy ông là tự làm bậy không thể sống, không có biện pháp gì.
Sau đó, ông nghĩ đến có thể để bác sĩ đến nói với Trương Hoàn chuyện này, quyền uy của bác sĩ, Trương Hoàn hẳn là sẽ nghe.
Triệu Trăn ở trong lòng làm quyết định, nghĩ thầm chờ Trương Hoàn về, liền dẫn cậu đi khám trung y. Ông đánh tiếng với lão trung y bên kia trước, nói đại khái tình huống, yêu cầu ông ấy làm sao khuyên Trương Hoàn, sau đó, ông cảm thấy vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu Trương Hoàn trở về.
Triệu Trăn an bài mọi chuyện xong, ông mới an tâm lên giường ngủ.
Buổi chiều Trương Hoàn về, trực tiếp muốn vào phòng tắm, tắm xong đi ra, vừa lau tóc vừa xem Triệu Trăn còn đang ngủ trên giường, khi Trương Hoàn vào phòng ngủ Triệu Trăn đã tỉnh, nhưng ông không đứng lên, Trương Hoàn tới bên giường, liền bị ông đưa tay kéo lại, một phen kéo ngã cậu xuống giường, Trương Hoàn dùng tay chống thân thể, cau mày nhìn Triệu Trăn, “Làm gì đó?”
Triệu Trăn ôm hông cậu, ở trên gương mặt còn mang theo hơi ẩm hôn hai cái, nói, “Tôi hẹn bác sĩ trung y, lát nữa chúng ta đi khám đi, hoặc mời ông ấy về nhà cũng được.”
Trương Hoàn bị Triệu Trăn ôm như vậy, đành buông lỏng tay, ngã vào trên người Triệu Trăn tuỳ ông ôm, nói, “Thân thể không có vấn đề, khám bệnh cái gì!”
Triệu Trăn nói, “Bệnh nặng đều là từ bệnh nhẹ mà thành, bệnh nhẹ trước khi phát bệnh cũng có dấu hiệu, cho nên, bình thường phải chú ý kiểm tra, hơn nữa để trung y xem một chút, điều dưỡng thân thể, như vậy không phải càng tốt? Cho dù bệnh nhẹ, đều có thể phòng bị không mắc phải.”
Trương Hoàn bất mãn nói, “Vậy phải uống thuốc Đông y sao? Đắng lắm.”
Triệu Trăn nói, “Cho dù không uống thuốc, để trung y bắt mạch, nhìn tình huống lục phủ ngũ tạng khí huyết kinh mạch cũng tốt. Em nói có đúng không?”
Dưới tình huống Triệu Trăn khuyên bảo một hồi, Trương Hoàn đành đáp ứng, Triệu Trăn để tài xế đi đón bác sĩ tới nhà xem bệnh, như vậy, cho dù Trương Hoàn muốn đổi ý cũng đổi không được.
Vị lão bác sĩ này, là Lý Tử Dịch giới thiệu, lão trung y phi thường nổi tiếng.
Sau khi ông chẩn mạch cho Trương Hoàn, cảm thấy tình huống cơ thể của Trương Hoàn tốt vô cùng, ngoại trừ tinh lực thân thể không đủ tràn đầy, không có vấn đề lớn lao gì.
Do Trương Hoàn không chịu uống thuốc Đông y, ông liền viết phương thuốc, nói chế thành thuốc viên uống là được.
Sau đó, dựa theo Triệu Trăn nhắn nhủ, ông cho Trương Hoàn một buổi nói chuyện, chủ yếu là thanh niên phải có nhân sinh quan thế giới quan đúng đắn, nói đến nổi Trương Hoàn một đầu mê man, thầm nghĩ mình chỉ là tinh lực không tràn đầy, nhân sinh quan thế giới quan cái gì.
Sau đó trung y lão tiên sinh mới nói đến trọng điểm, từ nhân sinh thế giới quan giảng đến chuyện phải đối đãi dục vọng thân thể một cách đúng đắn, ngàn vạn lần không thể xem nhiều mấy thứ không sạch sẽ, cũng không nên trầm mê vào dùng tay… Nói một đống lớn.
Trương Hoàn nghe xong vẻ mặt hắc tuyến, nghĩ thầm ông lão này rốt cuộc là từ chỗ này nhìn thấy mình là loại người thích xem mấy thứ không sạch sẽ, mình có trầm mê vào dùng tay sao, cho dù trầm mê, cũng đều là Triệu Trăn làm hại.
Bác sĩ đi rồi, Triệu Trăn liền đen mặt nói với Triệu Trăn cách xa mình ra một chút.
Vừa rồi bác sĩ nói với Trương Hoàn những lời này, Triệu Trăn ngồi ngay bên cạnh, cái gì cũng nghe rõ ràng, ông lập tức ý thức được bác sĩ biểu đạt sai ý mình rồi, ý tứ biểu đạt với Trương Hoàn quá lố rồi, nhưng cho dù ông nháy mắt với bác sĩ, ánh mắt lão gia gia không được tốt, căn bản không phát hiện.
Hiện tại, Trương Hoàn lại hướng Triệu Trăn phát giận, Triệu Trăn cũng chỉ có thể chịu, sau khi bị Trương Hoàn cự tuyệt làm chuyện yêu đương, Triệu Trăn bị ép bất đắc dĩ, chỉ đành nói kỳ thật không cần nghe vị bác sĩ kia nói, đồng thời nói là mình yêu cầu bác sĩ nói như vậy, kỳ thật bác sĩ nói Trương Hoàn như vậy, cũng không có căn cứ gì.
Trương Hoàn nghe Triệu Trăn nói ra chân tướng sự tình, liền mặt hắc tuyến, nói, “Bác sĩ kia cũng nên giáo dục ông mới đúng, thế nào ngược lại giáo dục em. Mấy thứ không sạch sẽ này, đều là ông xem mà.”
Triệu Trăn cười ở bên tai Trương Hoàn thổi khí, “Lẽ nào em không xem?”
Trương Hoàn liếc nhìn ông, “Vốn không có xem, chẳng lẽ em không thể thừa nhận chuyện này sao. Đó là em mượn của bạn, nói là tinh phẩm cậu ta sưu tập, ông thứ bên trong máy ông đi, em còn phải mang ổ cứng trả cho cậu ta.”
Triệu Trăn kinh ngạc nhìn Trương Hoàn, “Lẽ nào cái ổ cứng kia không phải quà sinh nhật em tặng.”
Trương Hoàn nói, “Cái gạt tàn kia mới phải, ổ cứng chỉ là cho ông mượn.”
Triệu Trăn buồn cười áp Trương Hoàn lên giường, nói, “Làm ra hiểu lầm lớn vậy, em nói em phải bồi thường tôi thế nào. Còn có, trong ổ cứng kia có vài thứ thật không tệ, nếu không, chúng ta cùng nhau xem luyện tập một chút.”
Trương Hoàn không được tự nhiên dời mặt sang chỗ khác, lẩm bẩm trong miệng, “Mau kêu bác sĩ kia tới tẩy não cho ông đi! Ông mới nên bị tẩy não…”
Còn chưa nói xong, đã bị Triệu Trăn hôn môi, toàn bộ chữ tiếp theo biến thành tiếng hôn môi vô cùng thân thiết.
—
Tiểu Bảo: *bò bò bò* mười mấy chương nữa thôi (。>ω<)。