"Bởi vì không cần thăm dò."Hắn nói ra với vẻ không chút quan tâm, Thượng Quan Thiển khẽ hít vào một hơi sâu, rồi chậm rãi thở ra.Quen rồi, không đau nữa."Chuyện tân nương, dừng ở đây." Cung Thượng Giác đưa ra kết luận, những người khác cũng đừng cãi lại."Chuyện của các nàng không có vấn đề gì, nhưng chuyện của ngươi thì không nhất định.
Kim Phồn, gọi Giả quản sự tới."Giả quản sự vu cáo Cung Viễn Chủy sai khiến đổi bách thảo tụy bên trong thần linh hoa thành linh hương thảo.
Vì vậy lão Chấp Nhận mới có thể bị độc giết vì bách thảo tụy mất đi hiệu lực.Thượng Quan Thiển rõ ràng trong lòng, hết thảy chuyện này đều là ván cờ mà Cung Hoán Vũ bài bố, thờ ơ nhìn anh em bọn họ tranh chấp.Nếu như nàng nhớ không lầm, Giả quản sự thả khói độc, nàng cùng Vân Vi Sam giả vờ té xỉu.
Về sau là Cung Nhị dùng nội lực xua tan khói độc trong điện, Cung Viễn Chủy dùng ám khí đánh chết Giả quản sự.
Nhưng mà Cung Viễn Chủy biện bạch trên ám khí của hắn chỉ nhúng thuốc gây tê, chỉ làm cho người ta tay chân tê liệt không cách nào hành động, còn Giả quản sự là tự mình cắn nát túi độc giữa răng mới chết.Dù cho sự thực như thế nào, Giả quản sự chết rồi, một người chết, thích hợp nhất làm người chịu tội thay.Vì vậy trong vùng khói độc, nàng lập tức tóm cổ Vân Vi Sam.Vân Vi Sam không hề phòng bị, xương cổ bị nàng bóp ra tiếng, chưa kịp mở miệng kêu cứu, đã khó có thể hít thở, sắp bị nàng bóp chết.Ngay lúc nàng sắp thành công, nàng lại nghe được Cung Tử Vũ kêu một tiếng "Nguy rồi", chạy tới vài bước, nàng chỉ có thể buông tay ra, giả bộ té xỉu.
Vân Vi Sam ngã vào bên người nàng, không biết là giả bộ, hay là bị nàng túm choáng rồi..........Giác Cung.Cung Thượng Giác buông chén trà nhỏ: "Viễn Chủy đệ đệ, có chuyện ta không tiện làm, nhưng mà giao cho người khác, ta lại lo lắng."Cung Viễn Chủy cười rất vui vẻ, không che giấu được hưng phấn: "Ca, huynh cứ việc nói.""Ta muốn đệ đón Thượng Quan Thiển từ sân viện nữ khách trở về, ở tạm Giác Cung."Lúc nghe thấy ba chữ Thượng Quan Thiển thì nụ cười của Cung Viễn Chủy cũng biến mất không thấy gì nữa, hắn nhịn không được nhíu mày: "Nhanh như vậy?""Việc hôn nhân đã định, nhanh cũng vậy, chậm cũng thế, có gì khác nhau à."Hắn muốn để người ngay dưới mí mắt mình để tiện theo dõi, xem nàng có thể chạy đi đâu."Ca, đệ không hiểu, có gì mà lo lắng, mọi người đều biết huynh đã chọn nàng ta, nàng ta có thể có nguy hiểm gì.""Ta sợ người khác gặp nguy hiểm." Còn sợ không đón được, để con mồi chạy mất."Nữ nhân càng xinh đẹp, càng nguy hiểm." Cũng càng muốn giam nàng lại, liên tục khống chế.Trong lòng Cung Viễn Chủy có chút không vui, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe ca ca khen người ta xinh đẹp: "Nàng ta xinh đẹp sao?"Khóe môi Cung Thượng Giác nở nụ cười chân thật, trêu chọc người em còn chưa trưởng thành này của mình: "Ta hỏi đệ một câu, Vân Vi Sam cùng Thượng Quan Thiển, ai đẹp hơn."Vẻ mặt đệ đệ hắn lập loè, bộ dạng có chút xấu hổ: "Đều xinh đẹp cả, mỗi người một vẻ.""Không sai.
Vì vậy, các nàng ai cũng có nguy hiểm riêng."Cung Viễn Chủy không hoàn toàn bị hắn thuyết phục, có chút chưa từ bỏ ý định: "Ca, ngoại trừ xinh đẹp, huynh còn vừa ý cái gì ở Thượng Quan Thiển?"Hắn cầm chén uống trà, che đậy khóe môi cong lên.**Tác giả có chuyện nói: A a a chương sau ôm cún con rồi!Cung Nhị: Thích mà cần lý do à.
Là đón trở về đón trở về! ! Không phải đón sang! ! !.