Dạ Tâm


Rời show, Trần Nhiên đã buôn bỏ được một gánh nặng.

Tuy tâm trạng không tốt lên nhưng cũng được thả lỏng , không cần gò bó , sống theo sự phán xét của phan hâm mộ
Trần Nhiên nhếch mép cười :" À đúng rồi, vốn dĩ nguyên chủ cũng đâu có fan.

Đúng hơn là sống theo anti fan "
Cô đời trước chưa ai...!Nghĩ tới đây Trần Nhiên cúi đầu.

Không có ai quản chưa chắc đã tốt
Trần Nhiên ngẩn đầu cười:" Cuộc đời cũng chỉ thế "
Đột nhiên từ đằng sau có một bàn tay đặt lên vai Trần Nhiên
" Cuộc đời như thế nào ?"
Giật mình Trần Nhiên xoay người lại , tay đập về phía mặt đối phương
" Này , sao cô hung dữ thế ?"
Phía sau Bùi Nam Thành đã nhanh chóng giữ chặt tay cô lại.

Nhìn thấy khuôn mặt anh , Trần Nhiên thở phào
" Anh làm gì vậy ?" Giọng nói cô đầy tức giận
Kiếp trước kẻ thù của Trần Nhiên rất nhiều, đã tạo cho cô thói quen cảnh giác với mọi thứ xung quanh.

Kiếp này.


Theo Như trong nguyên tác , kẻ muốn giết nguyên chủ còn nhiều đến mức không đếm xuể.

Vì thế cô càng cảnh giác hơn với mọi việc xung quanh
Nhìn vẻ mặt tức giận của cô , Bùi Nam Thành cười cười, giọng nói anh đầy trêu chọc
" Tạo bất ngờ cho cô đó , thấy chúng ta có duyên không.

Tình cờ gặp đến thế mà "
Không hiểu sao , càng gặp cô lòng anh lại càng nao núng.

Cái vẻ lạnh lùng ban đầu càng ngày càng thay đổi.

Cái lạnh lùng của anh , giờ chỉ biểu hiện cho những người xung quanh.

Còn với cô , anh sẽ dịu dàng hết mức
Nhìn cái khuôn mặt cáo già yêu mị của anh , thật không hổ là nam chính , thay đổi nhanh thật.

Nhưng có cái gì không đúng , cái vẻ mặt này phải giành cho nữ chính mới đúng
Thôi , mà cô cũng không quan tâm.

Trần Nhiên nhìn về phía Bùi Nam Thành
" Đưa tôi tới công ty của anh đi "
Bùi Nam Thành cầm lấy chiếc vali trên tay cô , anh đưa tay ra hiệu mời
" Mời tiểu thư đi về phía bên này "
Xách vali , anh đi ngang hàng với cô , vừa đi anh vừa hỏi :"Tiểu thư , cô còn có yêu cầu nào không ? Có yêu cầu gì nhất định tôi sẽ phục vụ.

Hay là cô muốn tìm niềm vui không ? Ví dụ như , trai bao "
Nhìn qua Bùi Nam Thành , Trần Nhiên trợn mắt, giọng cô khó chịu
" Không cần , cảm ơn"
Không biết từ bao giờ quan hệ của cô với cái ánh chàng này có thể thoải mái trêu đùa như thế.

Khác xa với mối quan hệ của hai người trong nguyên tác
Trên quãng đường đi, Trần Nhiên bị Bùi Nam Thành trêu chọc liên tục.

Sự làm phiền của anh làm cô quên mất suy nghĩ ban đầu của cô
Khi chỉ cho Trần Nhiên vị trí làm việc xong anh không làm phiền cô nữa , đóng cửa rời khỏi phòng.

Cánh cửa vừa đóng lại , trên mặt Bùi Nam Thành nở nụ cười hạnh phúc
Mấy lời trêu chọc của anh nãy giờ cũng may có tác dụng.


Nhìn nét mặt buồn bã của cô khi vừa gặp khiến anh rất đau lòng , bây giờ tuy cô không vui nhưng cũng không còn nét buồn trên khuôn mặt
Trong phòng làm việc , đối mặt với đóng tài liệu trên bàn ,Trần Nhiên cúi đầu cặm cụi làm việc.

Việc xong càng nhanh , tiền vào túi cô càng sớm , cô càng nhanh chóng chạm tới cuộc sống bình yên cô mong ước
Nhưng mà...!Sao phía ngoài cửa cứ có người lấp ló, cứ hé cửa xong lại đóng lại
Đổi lông mày thanh tú của Trần Nhiên trau lại , vẻ lạnh lùng toát lên trên khuôn mặt trắng trẻo của cô.

Trần Nhiên đập bàn
" Ai đó , muốn vào thì vào.

Không thì cút đi chổ khác cho tôi "
Ở phía ngoài cửa Phan Văn Hàn chậm rãi bước vào.

Cái khí thế khi cô đánh anh ta ngày hôm qua làm Phan Văn Hàn trong thâm tâm vẫn giận cô nhưng không dám phản kháng
Giọng Phan Văn Hàn nhỏ nhẹ , đứng trước bàn làm việc của Trần Nhiên e thẹn, mặt cúi xuống đất
" Tôi tôi xin lỗi việc tự tiện xông vào nhà cô "
Trong tâm trí Phan Văn Hàn có hai cảm xúc đang đấu tranh , anh ta rất giận Trần Nhiên muốn trả thù.

Nhưng lại sợ Trần Nhiên không muốn hành động.

Anh ta muốn tránh thật xa cô nhưng lại bị Bùi Nam Thành ép buộc tới xin lỗi
Nhìn cái nét mặt ấm ức vô cùng của Phan Văn Hàn ,Trần Nhiên cảm thấy khó hiểu.

Cô phất phất tay không quan tâm
" Được rồi, tôi hiểu rồi , anh ra ngoài đi "
Phan Văn Hàn vui sướng , anh ta quay người chạy nhanh ra ngoài
Trần Nhiên lắc đầu , dáng vẻ vô tư của Phan Văn Hàn kiếp trước cô gặp được rất ít.


Bởi vì, những người không biết kiểm soát biểu cảm đã bị đối thủ của cô diệt
" Đơn thuần thật "
Suy tư xong ,Trần Nhiên cúi đầu tiếp tục hoàn thành công việc của bản thân
Chiều muộn, đã quen với công việc , Trần Nhiên đã không ăn gì từ sáng sớm tới giờ.

Nghe được tiếng bụng kêu , cô tắt máy tính , người đói meo đi ra ngoài
Cô muốn đi ra ngoài tìm một quán đồ ăn nhưng không biết quán ăn nào ngon , Trần Nhiên khá kén ăn.

Cô quay người đổi hướng đi về phía phòng làm việc của Bùi Nam Thành
Theo thủ tục Trần Nhiên nhờ thư ký ở ngoài vào báo cho Bùi Nam Thành là cô muốn vào trong.

Bước vào trong phòng , Trần Nhiên nhìn thấy trên bàn làm việc của anh là một đống tài liệu còn nhiều gấp đôi cô đang chất đống
Thấy anh nhìn mình bước vào mà cũng không nói gì ,Trần Nhiên tự nhiên ngồi xuống ghế sofa.

Cô ngã người nắm xuống
" Tôi đói quá , anh tìm nơi nào đó đi ăn cùng tôi đi "
...
Bùi Nam Thành vẫn không nói gì , Trần Nhiên khó chịu.

Cô đứng dậy đi về phía anh
Vừa nhìn thấy động tác tay của Bùi Nam Thành chỉ vào tai nghe đang đeo , Trần Nhiên dừng lại , cô quay người tiếp tục nằm trên ghế sofa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận