Dạ Tâm


Công việc dồn lại nhiều ngày , khi Bùi Nam Thành sử lý xong thì đã 7 giờ tối.

Bùi Nam Thành vừa thu dọn đống tài liệu xong anh liền bước tới chỗ Trần Nhiên
Trên ghế sofa, không biết từ khi nào Trần Nhiên đã ngủ say.

Bùi Nam Thành bước đến , anh gọi cô dạy
Đang ngủ mê mang , vừa mờ mờ tĩnh lại.

Chiếc bụng nhỏ của cô đã đánh trống biểu tình.

Ý thức Trần Nhiên liền tỉnh hắn , người cô đói đến mức không còn sức lực.

Dáng vẻ đầy lười nhác chống tay ngồi dậy
" Đi thôi "
Vừa nói , cái đầu nhỏ của Trần Nhiên cứ lắc qua lắc về.

Lúc bước đi , đôi tay trắng trẻo thon dài đung đưa , đôi chân bước siêng vẹo tiếng về phía trước

Ở đằng sau , nhìn cái dáng vẻ vừa đói vừa buồn ngủ, bước đi như zombie của cô , anh vừa buồn cười lại vừa thương.

Bùi Nam Thành nhanh chóng bước đến, anh ngồi xuống trước mặt cô
" Lên đi , tôi cõng cô đi "
Trần Nhiên nhìn Bùi Nam Thành , giây phút này cô không nghĩ nhiều , bước một bước cũng khiến sức lực của Trần Nhiên tiêu tan nhanh chóng.

Trần Nhiên bước đến leo lên người anh
" Anh đi nhanh chút "
Trần Nhiên cúi đầu tựa đầu lên vai Bùi Nam Thành , tay cô thả lỏng đung đưa trước người anh
Dáng vẻ bước đi của hai người khiến cho nhân viên cả tập đoàn nháo nhào, hàng loạt ánh mặt ngỡ ngàng nhìn vị chủ tịch lạnh lùng có tiếng của bản thân lại tồn tại dáng vẻ dịu dàng.

Trong một đêm, nội bộ tập đoàn Bùi Thị đã xảy ra một cuộc thảo luận quy mô lớn
Ở một quán ăn nào đó , Bùi Nam Thành dịu dàng đặt Trần Nhiên xuống ghế.

Nhìn sự uể oải của Trần Nhiên , Bùi Nam Thành đoán bây giờ cô cũng không có sức để gọi món.

Anh dứt khoát gọi một bàn đồ ăn lớn cho cô
Nhìn thấy đồ ăn , đôi mắt Trần Nhiên sáng rực , từng đũa từng đũa thức ăn nhanh chóng được Trần Nhiên đưa vào miệng.

Khác với lần trước, lần này hai người họ không nói một lời, bầu không khí bị ánh mắt cưng chiều của Bùi Nam Thành làm cho ám muội
Phía trước Trần Nhiên như có khiên chắn , ánh mắt cưng chiều của Bùi Nam Thành bị đống đồ ăn trước mặt làm cho vô hình
Ăn xong Trần Nhiên lập tức đứng dậy vận động
" Aaa sống rồi, lâu rồi mới đói như này "
Bùi Nam Thành nhìn cô anh cười trêu chọc
" Sao vậy , thích tôi đến mức không có tôi không đi ăn được à ?"
Nhìn qua anh , Trần Nhiên cho anh một ánh mắt khinh bỉ
" Sì , tôi chờ anh vì không biết quán nào ngon thôi "
Vừa nói Trần Nhiên vừa quay người bước đi
Thật ra Trần Nhiên không sợ đồ ăn dở , chỉ không muốn một mình cô đơn ngồi ăn một góc khi mà có thể gọi người đi ăn cùng
Trùng hợp vừa bước ra đến cửa Trần Nhiên lại bắt gặp Trần Tuấn.


Khoảng khắc nhìn thấy cái khuôn mặt đáng ghét đó Trần Nhiên liền quay người lại định rời đi , cô bắt lấy tay áo Bùi Nam Thành
" Đi theo tôi " Trần Nhiên nói nhỏ
Mới bước đi được hai bước Trần Nhiên đã bị Trần Tuấn gọi lại
" Trần Nhiên , cô đi đâu đó.

Còn không mau cút về nhà "
Giọng nói của Trần Tuấn làm cơ thể Trần Nhiên phản ứng theo bản năng mà rung rẩy.

Cô quay người lại giây thần kinh nhanh chóng lấy lại quyền kiểm soát.

Giọng cô lạnh lùng
" Tôi không về , anh quản được tôi sao "
Ánh mắt hai người chạm nhau , tia lửa điện văng tung tóe trong không gian.

Trần Tuấn nghiêng mặt
" Cô mau cút về , ông bà nội ở nhà đang đợi cô "
Trần Nhiên nhìn chằm chằm Trần Tuấn , cô rút trong người ra chiếc điện thoại , tay bấm bấm gọi điện cho ai đó
Trong điện thoại nhanh chóng phát ra giọng nói dịu dàng của một bà lão
" Nhiên Nhiên , cháu gái yêu.

Cháu có việc gì thế "

Có lẽ là do giọng nói dịu dàng ở đầu dây bên kia , tâm trạng của Trần Nhiên đã dịu xuống , giọng nói cô cũng trở nên mềm mại
" Bà ơi , cháu ở ngoài thêm mấy ngày được không ạ ?"
Bên đầu dây bên kia giọng nói lưu luyến không nỡ của bà Trần vang lên
" Được , nhưng cháu phải về nhanh đó nhé "
Trần Nhiên đồng ý với bà , vẻ mặt cô vô cùng đắt ý
" Anh nghe rồi đấy , bà đồng ý rồi"
Không để Trần Tuấn trả lời, cô nhanh chóng kéo Bùi Nam Thành rời đi.

Ngồi trên xe ô tô , Bùi Nam Thành cầm lấy chìa khóa xe ô tô lắc lư thăm dò cô
" Anh trai cô đấy , sao hai người lại giống như kẻ thù "
Trần Nhiên lắc lắc đầu, cô gõ vào kính xe :" Anh trai hờ mà thôi "
Anh chị em của nguyên chủ từ lâu đã trở thành anh chị em ruột của Trương Bạch Tố rồi , đứa em hờ này từ lâu đã bị họ coi như kẻ không nên tồn tại
Trần Nhiên nhìn lại hình bóng của nguyên chủ phản chiếu trong gương chiếu hậu
Đứa em gái này tính tình có chút ngang ngược nhưng tại sao lại bị ảnh chị em ghét đến thế.

Suy cho cùng tính cách này cũng hình thành do cha mẹ mất sớm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận