Dạ Tâm


Trên một chiếc đệm, bóng dáng của một cô gái đang ngủ say , từng tia từng tia sáng le lói chiếu qua cánh cửa kính sưởi ấm cơ thể cô gái trong thời tiết lạnh giá của tháng 11
Từ bên ngoài Bùi Nam Thành gõ cửa, không thấy ai trả lời anh trực tiếp bước vào trong.

Phía trong căn phòng làm việc , một đống tài liệu chất đống , phía xa là một đống đồ ăn vặt
Ở một góc căn phòng là một chiếc đệm dày đang đặt sát vách tường , bên trên Trần Nhiên đang nằm ngủ.

Nhìn thấy khung cảnh trước mắt khoé môi Bùi Nam Thành dật dật
" Như thế này mà em cũng ngủ được " Bùi Nam Thành nói nhỏ
Sau lưng anh là một đám người đang chờ bước vào phòng.

Phan Văn Hàn thấy Nam Thành đứng lại lâu bèn liên tiếng thăm dò
" Xảy ra chuyện gì vậy lão đại, sao anh không đi tiếp"
Không đợi Bùi Nam Thành trả lời Phan Văn Hàn chen vào một chổ trống , ló đầu vào trong phòng.

Vừa nhìn thấy Trần Nhiên , Phan Văn Hàn liền chỉ tay
" Lão đại , sao cô ấy lại ngủ"
Bây giờ đã 12 giờ trưa mà cô vẫn chưa dậy
Bùi Nam Thành lách qua người Bùi Nam Thành chạy nhanh tới chổ Trần Nhiên , cậu ngồi xuống kéo kéo chiếc đệm cô đang nằm
" Chị Nhiên , dậy đi , chúng ta phải đi thuyết trình rồi "

Ở công ty Bùi Thị 2 tháng trời, Trần Nhiên đã trở thành lão đại thứ hai ở nơi này.

Khi cô làm việc rất khó tính , khiến những người ở đây khi tiếp xúc với cô điều sợ hãi.

Mọi người trong công ty đã thống nhất với nhau gọi Trần Nhiên là chị Nhiên , tôn cô là ác ma của nơi này
Nằm trên đệm Trần Nhiên kéo chăn trùm kín người
" Kệ đi , tôi không đi , mấy người tự đi đi "
Mấy người này thật lạ , khi cô vào đây là theo giao dịch tiền trao cháo múc.

Họ đưa tiền , cô làm việc.

Bây giờ lại kêu cô cùng đi thuyết trình , phiền chết được.

Phần việc này là của nội bộ , có liên quan gì đến cô đâu
Thức đêm liên tục 2 tháng khiến Trần Nhiên kiệt quệ tình thần , bây giờ việc quan trọng nhất đối với cô là ngủ.

Cô muốn ngủ đến lúc tự thức dậy, không muốn quan tâm mấy công việc không nên là của cô
Nhìn cái bộ dạng khiên quyết của cô , Bùi Nam Thành khẽ mỉm cười,anh quay người lại
" Đi thôi, kệ cô ấy đi "
Đám người lặng lẽ rời đi cùng Bùi Nam Thành để lại phía sau là một cục bông đang cuộn tròn ngủ
Không biết đã bao lâu , Trần Nhiên cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Cô ngồi dậy, nhìn vào thời gian trên điên thoại
" Mình ngủ đến tối ngày hôm sau luôn sao "
Đã lâu rồi Trần Nhiên mới ngủ nhiều như vậy.

Cô cột lại tóc , lấy đồ đi vào nhà vệ sinh của công ty
Màn đêm u tối , trên hành lang lúc 21 giờ 56 phút không một bóng người , những bóng đèn đã tắt được Trần Nhiên bật từng bóng.

Ánh sáng bùng lên khiến người đi cảm thấy yên tâm.

Nhưng sự yên tĩnh lại khiến người đi có cảm giác cô đơn
Dưới hoàn cảnh ghê rợn Trần Nhiên lại thong thả bước đi , khuôn mặt cô không chút dao động của cảm xúc , một bộ dáng như đã rất quen thuộc với hoàn cảnh
Mới bước từ trong nhà vệ sinh ra , Trần Nhiên nghe thấy có tiếng động đang đi về phía cô.


Trần Nhiên trau mày , cô hét lớn
" Ai đấy "
Tiếng động ngày càng nhanh , Bùi Nam Thành nhanh chóng xuất hiện trước mắt cô.

Anh giơ tay về phía cô
" Là tôi đây "
Dáng vẻ Bùi Nam Thành chậm chạp , cả người anh toát lên một bộ dáng buồn ngủ, quần mắt đen thâm sì hiện rõ.

Anh bước từng bước mệt mỏi
Trần Nhiên nhìn anh mà không nói nên lời
" Mấy ngày nay anh không nghĩ ngơi à ? "
Bùi Nam Thành dụi mắt :" Bận quá "
...
Không lẽ anh là chủ tịch mà trốn việc một chút không được.

Rõ ràng trước khi cô ngủ , tất cả mọi chuyện việc đã sắp xong , những việc còn lại cũng không cần đích thân anh phải giải quyết
Trần Nhiên nhìn chằm chằm Bùi Nam Thành :" Được rồi, anh đi tắm đi , tắm xong thì đi ngủ"
Bùi Nam Thành gật đầu , anh tiến nhanh vào trong.

Bên ngoài cửa Trần Nhiên đứng dựa sát vào tường.

Cô âm thầm chờ đợi, lắng nghe tiếng rì rào của nước chảy mà chờ anh
Bùi Nam Thành vừa bước ra ngoài thì đã bị Trần Nhiên kéo đi , cô kéo anh thẳng tới phòng làm việc của bản thân

" Được rồi, đi ngủ thôi "
Trong trạng thái buồn ngủ, xúc giác của đôi tay mềm mại của Trần Nhiên khi chạm vào tay anh lại khiến anh lân lân.

Toàn bộ tâm trí còn sót lại của Bùi Nam Thành giờ đây chỉ tập trung lên cánh tay
Trong phòng làm việc của Trần Nhiên , Bùi Nam Thành nằm xuống cái đệm cô vừa nằm , được cô vỗ vỗ ru ngủ.

Anh tận hưởng sự ấm áp, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ
Bên này , tay bên kia của Trần Nhiên nắm chặt , cô cố giữ bộ dạng nghiêm túc.

Cô kiềm chế bản thân không nở nụ cười
Cảnh này cô thấy quen quá , cứ giống như lúc cô dỗ tiểu Nhị ngủ
* Tiểu Nhị _ con chó kiếp trước Trần Nhiên nuôi *
Nhìn anh đã ngủ say Trần Nhiên lặng lẽ lùi về sau , cô ngồi lên ghế sofa xé mấy gói đồ ăn vặt trên bàn.

Ngủ đã lâu khiến bụng cô trống rỗng
Nhìn khung cảnh căn phòng , Trần Nhiên cảm thấy khá yên bình.

Có người ở cạnh , có đồ ăn , yên tĩnh không có phiền muộn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận