Dạ Tâm


Trong một căn biệt thự rộng lớn , khung cảnh tối om, không gian chỉ lấy ló vài ánh sáng nhỏ bé của những ngọn nến.

Nơi này rất quen thuộc với Trần Nhiên nhưng hôm nay khung cảnh có chút lạ
Căn biệt thự trước đây người hầu đầy ấp , bây giờ đi dạo một vòng lớn vẫn không thấy ai.

Trần Nhiên bước từng bước chân nhỏ , cô vừa đi vừa dùng đèn ở điện thoại để quan sát
Đi ở phía sau Bùi Nam Thành vỗ vào vai Trần Nhiên , anh nói đùa
" Nhà cô sao giống nhà ma vậy "
Trần Nhiên nhìn xung quanh cười gượng
" Tôi cũng không biết là vì sao "
Cũng hơn một tháng rồi cô mới về đây , có trời mới biết vì sao nơi này lại thành ra như này.

Phá sản à ? Không không , tập đoàn Trần Á vẫn bình thường.

Trần Nhiên phân tích trong tâm trí, cô thật sự không hiểu
Lấy điện thoại ra , Trần Nhiên gọi điện cho bà Trần.


Không có chuyện gì mà người trong cuộc không biết
Tiếng điện thoại reo một hồi vẫn không có người bắt máy.

Đứng giữa đại sảnh Trần Nhiên nghe được tiếng nhạc chuông điện thoại từ điện thoại của bà Trần phát ra .Trần Nhiên rất quen thuộc với nhạc chuông này , nó là do cô cài đặt
Nghe được tiếng nhạc Bùi Nam Thành nhìn qua phía Trần Nhiên
" chúng ta đi chứ ? "
Trần Nhiên gật đầu , vừa nhất chân Trần Nhiên đã sơ ý vấp phải thứ gì đó.

Cả người cô ngã về phía sau.

Trần Nhiên phản ứng nhanh , cô chuẩn bị điều chỉnh tư thế để nhảy lên tránh bị ngã
Chưa để cô phản ứng thì Bùi Nam Thành đã nhanh chóng tiến tới đỡ lấy cô , dáng người cao gầy của Trần Nhiên được Bùi Nam Thành ôm trọn vào lòng
Trong bóng tối mờ ảo, trái tim Trần Nhiên đập liên hồi, ánh mắt cô nhìn vào xương quai hàm mờ mờ của anh vành tai đỏ ửng
Tiếng chuông điện thoại kêu hồi lâu đã tắt , Trần Nhiên nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cô đứng thẳng người dậy thoát khỏi vòng tay của Bùi Nam Thành.

Cô bước nhanh về phía trước
Ở đằng sau nhìn vào bóng lưng cô , tay chân Bùi Nam Thành có chút cứng đờ.

Anh nhìn vào hơi ấm còn sót lại trên tay mà lơ lửng.

Ngước đầu lên cô đã đi xa , anh nhanh chóng chạy theo
Bước chân anh chạy có chút run run , trái tim trong lồng ngực đang đập liên hồi
Điểm cuối của tiếng chuông điện thoại là phòng ăn của căn biệt thự.

Trong màn tối u ám , một nhóm người đang ngồi trước bàn ăn , ở giữa họ là một cây nến
Chiếc điện thoại đang reo đang được đặt gần ngọn nến
Trần Nhiên quay đầu nhìn lại , cô kéo Bùi Nam Thành đẩy anh tiến lên phía trước
Nhìn thấy bóng dáng người lạ giọng lạnh lùng của Trần Chỉ vang lên
" Ai đây ?"
Trần Nhiên bình thản bước tới, cô ngồi vào ghế , quay lưng lại với đám người.


Trên khuôn mặt hiện lên nét bất cần đời
" àaa"
Làm cái trò gì vậy trời, tổ chức thần bí à.

Tôi không tin căn nhà này không có điện , có chuyện gì mà tiền không thể giải quyết được chứ
Thấy cô không lên tiếng , Trần Chỉ đập bàn :" Nói , người này là ai " cô ta chỉ tay vào Bùi Nam Thành
Trần Nhiên ngước mặt lên nhìn Bùi Nam Thành , cô hất hất tay
" Anh về trước đi , tôi có chút chuyện nhà cần giải quyết"
Nhìn bầu không khí của căn nhà Bùi Nam Thành không yên tâm để Trần Nhiên ở lại một mình , anh sợ cô bị ức hiếp
" Cô ở đây có được không , hay là tôi ở lại với cô "
Trần Nhiên lắc lắc đầu:" Không sao anh về đi "
Mau thuẫn giữa nguyên chủ với mấy anh chị em này Trần Nhiên hiểu rõ , họ có quá đáng đến đâu thì cũng là anh chị em ruột.

Sẽ không bao giờ làm hại cô, ít nhất là không làm hại về mặt thể chất
Nhìn tư thế kiên định của Trần Nhiên , Bùi Nam Thành đành rời đi.

Anh lo cho cô nhưng cũng tin tưởng cô , tin tưởng người anh yêu sẽ không yếu đuối đến thế
Bùi Nam Thành đã đi xa , Trần Nhiên quay người lại ngồi ngay ngắn ở trên ghế
" Được rồi , bật đèn đi.

Không cần tắt đèn tạo không khí đâu , bật đèn lên chúng ta nói chuyện đàng hoàng "

Không cần nghĩ Trần Nhiên cũng biết cái ý tưởng tắt đèn này của ai.

Không ai ngoài tên điên Trần Xuân Phong, cái tên không bảo giờ làm chuyện bình thường
Ánh đèn vừa sáng , không biết từ đâu mấy chục con mắt nhìn chằm chắm Trần Nhiên.

Thật bất ngờ, trong căn phòng căn một đám người hầu không biết đến từ khi nào đã đứng bao kín căn phòng
Cuộc trách mắn bắt đầu , giọng nói giận dữ của đám người liên tục chỉ trích Trần Nhiên
Trần Chỉ :" Ai cho cô cái gan đi bắt nạt Tố Tố chứ "
Trần Tuấn :" Cô bắt nạp Tố Tố tôi sẽ không tha cho cô "
Trần Xuân Phong :" Tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết "
Trần Nam :" Đồ quỷ dữ, cô nhất đĩnh sẽ không số yên "
Sau lưng cô là hàng loạt tiếng sì xào bàn tán về cô
Nhìn qua phía hai ông bà Trần, hai người đang nhìn qua một phía khác lảng tránh ánh mắt của cô
Nhìn khung cảnh Trần Nhiên phì cười:" Ha ha ha, thật nực cười" Cô lắc đầu
Áp chế về tinh thần, ở mấy tháng tình cảm của cô với hai ông bà Trần chỉ mới nhú mầm mà cô đã cảm thấy trái tim của mình đau như vậy.

Nguyên chủ ở trong tình trạng này sống gần mười năm trời , làm sao có thể chịu đựng được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận