Dạ Tâm


Cười một lúc , khuôn mặt Trần Nhiên dần trở nên vô cảm.

Ánh mắt cô như con dao , đầy sát khí nhìn về đám người.

Đôi tay đặt trên bàn gõ từng nhịp đều đặn " Cốc cốc cốc ..."
" Có chuyện gì cứ nói thẳng đi "
Sau câu nói hàng chục ánh mắt hận thù đáp lại Trần Nhiên , bầu không khí ở trong căn phòng trở nên ngột ngạt.

Trần Tuấn đứng dậy , anh ta cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn , phóng về phía Trần Nhiên.

Con dao bay nhanh cấm thẳng vào quả táo đặt trước mặt Trần Nhiên
Lập tức đôi lông mày Trần Nhiên nhíu chặt , cô nhìn con dao ở trước mặt rồi lại nhìn về phía Trần Tuấn.

Giọng cô nhẹ nhàng nhưng mang đầy sự vô cảm
" Có chuyện gì cứ nói đi "
Lòng cô đầy phẫn uất, đám người trước mặt bị câm à ? Đã hỏi là có chuyện gì mà cứ không trả lời , cứ làm mấy chuyện không đâu.

Cô không muốn động thử chứ không phải đánh không lại đâu
Trong thâm tâm Trần Nhiên có chút bực bội , cô muốn nói chuyện tử tế nhưng theo tình hình này có tử tế được không thì còn dựa vào may mắn
Nhìn con dao trên tay Trần Chỉ, Trần Nhiên biết không thể nói chuyện đàng hoàng.

Trần Nhiên nhanh tay rút con dao trước mặt phóng tới cắm vào đĩa hoa quả trước mặt bọn họ

Trần Nhiên nhún vai.

Bây giờ bọn họ cũng biết cô có thể dùng dao đâm chết họ rồi chứ, giờ thì hai bên hoà nhau
Phía nhóm người bên kia cuối cùng cũng chịu nói chuyện tử tế
Trần Xuân Phong:" Nói gì chứ , chính cô là người ép Trương Bạch Tố không được quay show.

Cô ghen ăn tức ở áp đặt người khác "
Trần Nhiên hơi bất ngờ:" Ép buộc , ai ?"
Trần Nam lạnh lùng chỉ vào Trần Nhiên :" Đừng giả ngốc , chính là cô "
Đừng động tác gõ bàn lại , khuôn mặt Trần Nhiên tỏ ra vẻ tò mò
" Là ai nói với mấy người"
Trần Tuấn tiếp tục rút ném con dao về phía Trần Nhiên lần hai :" Đừng có giả ngủ , Tố Tố đã nói với chúng tôi rồi "
Trần Nhiên nhìn động tác của Trần Tuấn ' Làm trò ' , cô chống cằm
" Trương Bạch Tố ?"
Không ngờ cô ta lại là người như vậy , có lẽ nguyên chủ đã không hiểu rõ cô ta rồi.

Đúng là kí ức cũng không đáng tin
Trần Nhiên gật gật đầu , cô đứng dậy vỗ bàn :" Được rồi , vậy chúng ta cắt đứt quan hệ đi.

Kể từ bây giờ tôi không còn là em , là cháu của mấy người"
Đã không có niềm tin thì cũng không cần phải dây dưa.

Chỉ bằng một câu nói của người ngoài thì đã như thế này thì không cần phải ở lại
Nực cười thật không một câu hỏi về sự thật chỉ có sự trách móc
Xoay người rời đi , trái tim Trần Nhiên có chút đau.

Cô nhìn xuống cơ thể mình
" Trần Nhiên , cô nên buôn bỏ rồi"
Bây giờ nhìn lại chuỗi ký ức của nguyên chủ một lần nữa , Trần Nhiên cảm thấy cô ấy hiểu rõ mọi chuyện hơn cô.

Trong những lúc bị đối xử bất công , cô ấy không buồn.

Cô ấy chỉ quá chấp niệm với Tình cảm gia đình
Trước khi bước ra khỏi cánh cửa phòng ăn , Trần Nhiên dừng lại , cô không quay người lại chỉ giơ tay lên chào
" Hẹn không gặp lại "
Bây giờ tôi sẽ chính thức giúp cô thoát ra
Phía sau bóng lưng đã đi xa , đám người trong phòng im lặng.

Họ thở phào vui sướng khi trút được gánh nặng là Trần Nhiên , giờ đây họ không cần cảm thấy có lỗi với Trương Bạch Tố
Trong căn phòng đầy ấp người, chỉ có bóng dáng hài người già ủ rũ đối lập với bầu không khí xung quanh.


Trong con tim cho hai người họ biết , họ vừa đánh mất một thứ quan trọng
Ngoài sân căn việt thự Trần Nhiên nhìn thấy phía xa có bóng dáng một người đàn ông đàn nhìn chằm chằm về phía cô
Thấy cô đi ra , bóng dáng ấy tiến lại gần.

Trần Nhiên nở nụ cười
" Sao anh còn ở đây "
Cái bóng ấy quá quen thuộc, không ai khác ngoài người anh em Bùi Nam Thành.

Trái tim Trần Nhiên có chút ấm áp
Bùi Nam Thành bước nhanh tới, anh giữ người cô lại, nhìn từ trên xuống dưới người cô
" Không sao chứ ?"
Trần Nhiên quơ quơ tay :" Không sao " Cô xoay người anh lại ,đẩy anh về phía trước:" Đi thôi , chúng ta về ngủ thôi.

Không phải anh thiếu ngủ à "
Thấy cô còn năng động như vậy Bùi Nam Thành cũng yên tâm phần nào.

Anh biết cô có năng lực nhưng cũng sợ lỡ có chuyện gì
Trở về căn phòng làm việc cũ , Trần Nhiên ngồi nhìn Bùi Nam Thành chìm vào giấc ngủ.

Cô thẩn thờ , bây giờ cô cũng phải làm một chút việc chuẩn bị cho tương lai
Trần Nhiên cầm lấy máy tính ở trên bàn, cô quyết định sẽ lập một vài công ty, kiến chút tiền cho tương lai.

Về phần Trương Bạch Tố , nhất định cô sẽ không bỏ qua
Công ty đầu tiên của Trần Nhiên , cô quyết định sẽ là một vông ty giải trí.

Ánh mắt Trần Nhiên sắt lẹm , cô nhìn về phía ngoài cửa kính
" Cô chơi tôi à , tôi nhất định sẽ không cho cô sống yên "

Người đối xử tốt với cô , cô sẽ trả lại gấp trăm lần.

Người muốn hại cô , cô sẽ khiến người đó sống không bằng chết
Nhanh chóng Trần Nhiên nhắm được một vài toà nhà.

Muốn trả thù nhất định không thể để lâu
Kiểm tra lại số tiền trong tài khoản, số tiền trong tay Trần Nhiên có vẻ không đủ.

Cô có thể dùng số tiếng này phát triển từ từ nhưng hiện tại cô muốn vùng dậy thật nhanh
Khẽ tiến tới phía Bùi Nam Thành , Trần Nhiên ngồi xuống bên cạnh chiến đệm.

Cô dùng tay chọt chọt nhẹ vào cánh tay của anh.

Cô thì thầm
" Bùi Nam Thành , tôi có chuyện muốn nói"
Giấc ngủ vốn không sâu , cô vừa chạm vào người, anh liền tỉnh
" Sao vậy , cô cần tôi giúp gì à ?"
Trần Nhiên gật gật đầu:" Anh có thể cho tôi mượn chút tiền không"
Nở nụ cười Bùi Nam Thành đưa tay xoa đầu cô , anh lấy trong người ra một chiếc thẻ đen
" Đây, cô cứ dùng thoải mái, mật khẩu là 444444 "
Tiền của tôi , em muốn bao nhiêu tôi cũng có thể cho.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận