Dạ Tâm


Nhìn cặt mắt còn đang mơ của Bùi Nam Thành , Trần Nhiên có chút bất ngờ.

Không ngờ anh lại đưa tiền cho cô thật , cô còn tưởng phải làm ra một bản kế hoạch mới có cơ hội thông qua.

Ai ngờ lại dễ dàng như vậy
Nhìn lại bộ dáng ỉu xìu của Bùi Nam Thành , cô nhất quyết đè người anh xuống.

Tay vỗ vỗ nhẹ vai anh ,hát ru cho anh ngủ
Một lúc sau , Trần Nhiên cầm chiếc thẻ , động tác nhẹ nhàng rời khỏi vị trí.

Đi tới một góc phòng , cô ngồi đối diện với vách tường , ngắm nghía chiếc thẻ tự nhiên có được trên tay
Ánh mắt liếc nhìn Bùi Nam Thành.

Anh ta đang còn mơ ngủ , không biết lúc anh ta tỉnh hẳn có lấy lại chiếc thẻ không ? Không được, mình không thể để anh ta lấy lại được
Trần Nhiên cầm chiếc thẻ nhét vào túi , bước từng bước chận đến bàn , cầm lấy chiếc điện thoại.

Lặng lẽ rời đi
Sáng hôm sau khi Bùi Nam Thành tỉnh dậy, nhìn xung quanh không một bòng người.


Anh lo lắng dùng điện thoại gọi điện cho Trần Nhiên , cô không bắt máy
Anh không có được tin tức gì , anh càng lo sợ , vội vàng chạy nhanh ra ngoài tìm người.

Đầu tóc anh rối bù , áo quần xộc xệch , vẻ mặt hốt hoảng
Bộ dáng Bùi Nam Thành vội vàng , anh chạy quanh khu vực công ty rất lâu.

Nóng vội khiến đầu óc anh không linh hoạt, anh chỉ biết chạy quanh không một chiến lược
Chạy mấy vòng Bùi Nam Thành muốn cầm điện thoại lên , mấy lần định báo cảnh sát , nếu đồn cảnh sát không giới hạn 24 giờ mất tích thì anh đã xông thẳng vào đó.

Một tiếng đồng hồ chạy quanh , cuối cùng anh cũng tìm được Trần Nhiên
Nhìn bóng dáng cô nàng đang thông thả tựa người ngồi trước một máy ATM ngủ , Bùi Nam Thành đi chậm lại , anh bật cười bất lực
" Anh thật sự chịu thua em rồi "
Bùi Nam Thành tiến đến , dịu dàng bế Trần Nhiên lên.

Có lẽ lúc khi đêm khuya Trần Nhiên đã chạy quá nhiều , giờ đây cô mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ say.

Khi bị Bùi Nam Thành nhất bỗng cô vẫn không tỉnh
Thời gian trôi qua , một lần nữa khi cặp mắt anh đào hé mở, Trần Nhiên đưa tay vô thức chạm vào chiếc đệm mềm dưới lưng.

Lập tức cô bật người ngồi dậy
Sao mình lại ở đây , bộ não Trần Nhiên chạy loạn
Không để cô suy nghĩ quá lâu , phía sau lưng đã có người lên tiếng
" Dậy rồi à "
Lập tức Trần Nhiên gật mình , cô nhanh chóng đưa tay sờ chiếc thẻ ngân hàng trên túi.

Vừa chạm vào Trần Nhiên liền thở phào
" Phùuu may vẫn còn " Trần Nhiên thì thầm nói nhỏ
Trần Nhiên quay người lại , cô nở nụ cười đi về phía Bùi Nam Thành hỏi thăm
" Sao tôi về đây được vậy ? Anh đưa tôi về à ?"
Trần Nhiên còn nhớ khi tối là tự cô chạy đến chỗ máy ATM để chờ rút tiền, sau đó hình như là cô đã ngủ quên mà khi tỉnh dậy cô đã trở về nơi này
Bùi Nam Thành nhìn khuôn mặt bối rối của cô , anh từ tốn trả lời
" Là tôi đưa cô về "
Nở nụ cười trên môi Trần Nhiên còn tươi hơn , cô nhìn về phía Bùi Nam Thành.


Lòng cô bấn loạn
Kẻ này không có ý đồ gì đó chứ , sao vẫn chưa đòi điền lại.

Hay là chuẩn bị đòi sao ? Không được, bây giờ không thể trả lại tiền được.

Trần Nhiên cuối đầu xuống ' Được rồi , có những lúc phải mặt dày mới được '
Khoé môi Trần Nhiên nở nụ cười , cô cười đến mức cứng đờ.

Điệu bộ dịu dàng ngồi xuống ghế đối diện Bùi Nam Thành , đã lâu cô không nhờ vả người khác nên có chút không quen.

Trần Nhiên khó khăn mở lời
" Cái đó , à thì thì , anh khi tối anh có cho tôi mượn tiền..."
Bùi Nam Thành nhìn cô , anh cảm thấy có buồn cười.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng e thẹn này của cô.

Bình thường cô rất kêu ngạo , không ngờ chỉ vì số tiền đó cô lại có thể làm ra bộ dáng này
Đẩy một cốc cà phê về phía Trần Nhiên , Bùi Nam Thành đưa tay mời
" Tiền thì..."
Không để anh nói hết câu cô đã cướp lời, khuôn mặt cô trở nên nghiêm túc
" Tiền anh đã cho tôi mượn rồi, không thể lấy lại " Cô sợ anh lại đòi lại
Tiền đã vào túi cô ,đừng mơ cô trả tiền lại.


Người cô nợ tiền trước giờ chỉ có hai con đường , một là chờ cô tự trả , hai là cô sẽ cho người đó không thể xuất hiện trước tầm mắt của cô
Tất nhiên cô không phải là kẻ vô lại , chỉ cần khuông làm việc gì rất quá đáng thì không sao.

Ví dụ như vừa cho mượn liền lấy về ngày lập tức
Nói ra có chút xấu hổ nhưng con đường kinh doanh đã biến cô thành một kẻ nữa xã hội đen
Nhìn ánh mắt sắc bén của cô , anh lại đẩy ly cà phê gần về phía cô
" Được rồi, đừng lo.

Tôi sẽ không lấy lại "
Nghe được câu nói, tâm trạng Trần Nhiên dịu lại.

Cô cầm lấy cốc cà phê hớp một ngụm nhỏ.

Cô đi đến khoát vai Bùi Nam Thành
" Phải thế chứ người anh em , anh em tốt "
Khoé miệng Bùi Nam Thành dật dật.

Sao anh lại trở thành anh em của cô rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận