Dạ Tâm


Cái lạnh lẽo của nền nhà không đánh thức được Trần Nhiên , chỉ khi tiếng " Ục ục " của chiếc bụng đói kêu lên Trần Nhiên mới từ từ ngồi dậy
Trong ánh mắt mờ mờ chưa tỉnh ngủ Trần Nhiên nhìn thấy bóng dáng người đàn ông tối hôm qua đang ngồi trên ghế sofa.

Cô cất giọng nói mang chút mơ màng của bản thân
" Này , anh tên gì ? "
Giọng khàn khàn chững chạc mang theo chút lạnh lùng của người đàn ông ở phía đối diện vang lên
" Bùi Nam Thành"
Trần Nhiên dụi dụi mắt đứng dậy, cô sờ sờ vào chiếc bụng đói của bản thân.

Bộ não mơ màng của cô suy nghĩ một chút lại nhìn về phía người đàn ông, giọng cô không chút cảm súc mà lên tiếng
" Ồ , anh Thành , anh đi nấu giúp tôi bữa sáng đi "
Bữa sáng cô thường rất lười, vừa hay hôm nay lại có người ngồi đó giúp cô.

Quả thật rất tiện
Nói xong , cô dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn anh chàng đang còn ngồi trên ghế
Ngồi đó anh vẫn im lặng, không chút nhúc nhích.

Trần Nhiên thở dài, có vẻ như lời nói vu vơ của cô không thể khiến người trước mặt giúp đỡ được
" Nể mặt chút đi dù sao tôi cũng cứu anh mà " cô dùng giọng điệu làm nũng nhờ vả anh.


Vì miếng ăn Trần Nhiên quyết tâm bán đi cái liêm sỉ ít ỏi còn sót lại của bản thân
Cô vừa dứt lời Bùi Nam Thành liền đứng dậy , anh từ từ bước đến phía phòng bếp.

Đi được vài bước anh quay đầu lại nhìn cô.

Khuôn mặt anh vãn lạnh lùng
" Cô như vậy, là không sợ tôi giết à ?"
Cúi xuống cầm lấy cái chăn Trần Nhiên bình tĩnh lắc đầu , cô trả lời dứt khoát
" Không ,chuyện hôm qua có lẽ không lớn đến nỗi phải diệt khẩu chứ ?"
Mà nói đến sợ , cô còn sợ gì nữa chứ.

Chết cô cũng đã chết qua, đau khổ thì có cái nào cô chưa từng nếm trải.

Nói chữ " Sợ " đối với cô thật nực cười
Khoé môi Trần Nhiên hơi nhếch lên , khuôn mặt không có niềm vui chỉ hiện lên một nét bi ai nhỏ
Cô đi về phía phòng ngủ , căn phòng nằm đối diện hoàn toàn với phòng khách khiến cho Bùi Nam Thành không nhìn thấy nét bi ai trên khuôn mặt cô mà chỉ thấy sự lôi thôi ở sau bóng lưng cô
Bóng dáng cô giống hệt lúc lấy chăn ra , lần này cô vẫn kéo lê chăn dưới đất.

Đi vào phòng Trong căn phòng ngủ , căn phòng cô mọi thứ được đặt tùy ý.

Lối đi vào phòng tắm vốn rộng nhưng được cô đặt thêm máy giặt , tủ quần áo khiến lối đi trở nên khá hẹp
Biết sao được, khi mới xuyên qua cô đã quyết định kiếp này sẽ cố gắng sống lười biếng.

Trần Nhiên bỏ chăn vào máy giặt rồi tiện tay lấy một bộ quần áo ở tủ kế bên, mặc kệ người đàn ông lạ mặt ngoài kia cô bước vào phòng tắm
Một lúc sau , Trần Nhiên bước ra trên người cô mặc một cái áo phông và một chiếc quần sọc , trên đầu là mái tóc ướt vừa mới được lâu sơ qua.

Cô bước đến phòng bếp đưa mắt nhìn xung quanh
" Này anh Thành , đồ ăn xong chưa vậy ?"
Bùi Nam Thành đặt hai dĩa đồ ăn trên tay xuống bàn, trong dĩa có một cái bánh kẹp , bên trong là một quả trứng ốp la và vài lát cà chua.

Anh đưa tay mời cô
" Đó , mời dùng " Bùi Nam Thành chỉ vào cốc sữa nóng còn đặt trong bếp " Bên đó nữa "
" Ừ , cảm ơn nhé người anh em "
Trên mặt Trần Nhiên nở nụ cười , cô tiến tới cầm lấy cốc sữa trên bếp đi ra bàn ăn
Thế là bầu không khí tĩnh lặng giữa hai người xa lạ ngồi đối diện nhau được diễn ra , hai người ngồi ăn chỉ tập trung ăn không nói một lời
Uống xong cốc sữa trên tay Trần Nhiên nhìn chằm chắm vào mặt Bùi Nam Thành.


Cô chú ý quan sát cho kĩ dáng vẻ người đàn ông , nhanh chóng ánh mắt hai người chạm nhau
Một phút sau , Bùi Nam Thành rời tầm mắt đi phía khác.

Anh cảm thấy khó chịu với cái ánh mắt dò xét của Trần Nhiên
" Có chuyện gì , nói đi ? "
Trần Nhiên nhếch mép , cô nở một nụ cười gian xảo.

Trần Nhiên đưa tay về phía Bùi Nam Thành :" Cho mượn chút tiền đi "
Dù Trần Nhiên biết có tiêu phá sản tiền nhà họ Trần thì ông bà Trần cũng sẽ không ngăn cản nhưng cô cảm thấy không thoải mái.

Vốn dĩ cô đã chiếm lợi của nguyên chủ giờ cứ thế mà bám víu gia đình nguyên chủ thì hơi kì
Bên kia Bùi Nam Thành không do dự, anh lấy trong túi quần ra một chiếc thẻ ngân hàng đẩy về phía Trần Nhiên
" Đây , mặt khẩu là 03xxxx57 , cô lấy nó dùng đi"
Nợ ân tình của người ta khiến anh muốn nhanh chóng trả hết.

Anh sợ cô sẽ bám theo anh , anh không thích có người sẽ cứ bán theo anh
Trần Nhiên gật gật đầu :" Vậy thì xong rồi " Trần Nhiên nở nụ cười, cô đưa tay tiễn khách " Mời anh đi , cửa ở đằng kia"
Trần Nhiên cũng không thích dây dưa với người lạ , cô không quan tâm số tiền trong thẻ là bao nhiêu, cho dù không có cô cũng chẳng màn tới.

Chỉ là , cái ông thần mặt lạnh lại không rõ thân phận này.

Cô không có nhu cầu tiếp đãi
Ánh mắt hai người chạm nhau , họ như đạt được một sự đồng thuận nào đó.

Hai người cùng đứng dậy , họ bước về hai hướng khác nhau
Vừa tiễn đi được một kẻ phiền phức thì một chuyện phiền phức khác lại tìm đến Trần Nhiên " Reng reng reng" tiếng chuông điện thoại vang lên , trên màn hình điện thoại hiện lên cái tên Tiểu Như

Trần Nhiên nhăn mày , cái người Tiểu Như này là trợ lý của nguyên chủ.

Nhìn tới cái tên là Trần Nhiên biết cô sắp phải làm việc rồi
" A lô"
" Chị Nhiên à , Show hẹ hò tình nhân ngày mai quay rồi.

Chị nhớ chuẩn bị , sáng sớm mai em qua đón chị nhé ?" _ Giọng nói trẻ trung của một thiếu nữ vang lên
Tâm trạng Trần Nhiên lập tức có chút dịu lại không còn căn thẳng.

Trần Nhiên rất thích nghe những giọng nói khiến người ta dễ chịu , giọng nói của cô cũng nhẹ xuống
" Được , chị sẽ chuẩn bị tốt "
Kết thúc cuộc gọi Trần Nhiên không khỏi thở dài " Haizzz" cô lại phải đi làm người của công chúng.

Tất cả chỉ vì châm ngôn gây dựng sự nghiệp không phải dùng tiền của gia đình của nguyên chủ
Tất nhiên việc này không xấu mà cái không tốt là chỉ vì thấy bạn thân làm diễn viên được nhiều người quan tâm nên nguyên chủ cũng theo nghề này
Éo le hơn nữa là căn bản nguyên chủ không biết diễn nhưng vì sở thích của cháu gái mà ông bà Trần lén lút đầu tư mời nguyên chủ đóng những vai quan trọng trong những bộ phim trọng điểm.

Kết quả bây giờ chỉ cần bước ra đường đâu đâu cũng là anti fan của nguyên chủ
Trần Nhiên thở dài
" Haizzz tạo nghiệp mà ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận