Dạ Tâm


Cầm chiếc thẻ ngân hàng trên tay Trần Nhiên đung đưa chiếc thẻ.

Cô nhìn về phía Bùi Nam Thành
" Bao nhiêu tiền ? "
" 5 tỷ " Bùi Nam Thành nhanh chóng trả lời
Trần Nhiên cất chiếc thẻ vào túi quần
" Được, nhưng tôi có một điều kiện.

Người bên cạnh anh phải làm người hầu cho tôi.

Đơn giản thôi , không cần thường xuyên ở đây.

Chỉ cần lo ăn lo dọn dẹp nhà đúng giờ cho tôi là được"
Bùi Nam Thành dứt khoát gật đầu :" Được " Anh nhếch mép cười nhìn cô :" cô không sợ tôi bắt cô làm mấy chuyện trái lẽ thường à ?"
Trần Nhiên che miệng cười :" Ồ hô hô , anh con chưa sợ tôi lấy tiền bỏ trốn sao tôi phải sợ anh muốn tôi làm gì.

Với lại...!"
Trần Nhiên nhìn qua Phan Văn Hàn đang đứng bên cạnh , ánh mắt cô loé lên sự nham hiểm
" Vừa nãy tôi mới tính toán một chút ôi , thấy được.


Người anh em bên cạnh anh TƯƠNG LAI KHÔNG TỐT " Trần Nhiên đổi chủ đề
Đứng bên cạnh , cảm nhận được bầy không khí quỷ dị toát ra từ cuộc trò chuyện của hai người , Phan Văn Hàn nổ hết da gà.

Cậu ta cảm thấy dự cảm không lành , mắt anh rưng rưng nhìn Bùi Nam Thành
" Lão đại"
Cầm lấy quả cherry trên bàn , Trần Nhiên ném lên người Phan Văn Hàn.

Cô dùng giọng nũng nịu trêu chọc đối phương
" Anh trai nhỏ , anh đi nấu giúp tôi một bữa cơm trưa đi.

Giờ anh là người của tôi rồi mà "
Phan Văn Hàn nhìn chằm chằm vào Bùi Nam Thành mà anh chỉ lạnh lùng ra lệnh :" Cậu đi làm đi " Cậu ta tuyệt vọng , không ngờ tình anh em cậu ta quý trọng lại rẻ mạt như vậy.

cậu ta hối hận vì đã đi tới đây , thù không trả được giờ lại phải làm người hầu cho người ta
Trong lòng đau buồn , Phan Văn Hàn quay đầu rời đi.

Lời của sếp bắt buộc phải làm, ai bảo cậu ta đã bán mình cho tư bản
Nhìn bóng lưng lủi thủi kia , Trần Nhiên đứng dậy.

Cô bước tới ngồi sát Bùi Nam Thành , tay cô đặt lên vai anh.

Cô ghé sát thủ thỉ vào tai anh
" Anh đẹp trai , anh giàu thế.

Làm bạn trai tôi đi "
Bùi Nam Thành giả vờ lạnh lùng hất tay cô ra , anh quay người lại đưa đặt nhẹ lên cổ Trần Nhiên.

Trần Nhiên nhanh chóng phản ứng, cô phản ứng lại né khỏi tay anh.

Đưa chân đạp lên người anh , người cô lùi về sau
Mặt Trần Nhiên nhăn nhó, cô phủi phủi quần áo :" Eo ơi kinh tởm , không ngờ mình lại có thể nói ta những lời đó "
Trần Nhiên nhìn về phía Bùi Nam Thành , cô che mặt lắc đầu :" Thật sự , những lời này không thể nói"
Đưa tay Trần Nhiên vỗ nhẹ lên má bản thân , giọng cô trở về tông lạnh lùng :" Được rồi , bàn chuyện chính.

Có cần tôi làm gì ? Nói đi "
Bùi Nam Thành nhìn một loạt hành động của cô , lông mày anh dật dật động tác anh đứng im.


Cái người đa nhân cách trước mặt khiến anh nghi ngờ cuộc hợp tác liệu có thể tiếp tục
Nhưng anh nhất định phải kéo cô về bên phe mình.

Tất cả những rắc rối mà cô gây ra anh có thể giải quyết giúp cô
Trạng thái trầm tư của anh diễn ra không lâu Bùi Nam Thành lại trở về trạng thái bình thường
" Hợp tác làm một hệ thống phòng vệ an ninh mạng "
Trần Nhiên đưa tay ra hiệu đồng ý :" Được, nhưng tôi bận đi làm diễn viên.

Lịch làm việc của tôi sẽ không cố định , vậy nên anh cứ sắp xếp việc gởi mail cho tôi , tôi sẽ xử lý xong trong ngày "
Bùi Nam Thành nhìn Trần Nhiên , anh bất ngờ
" Cô , mà làm diễn viên "
Nhìn nét mặt của anh , cô cười khổ :" Cuộc đời đưa đẩy thôi "
Trần Nhiên ngồi ngã người xuống lưng ghế , đôi mắt cô đậm ý buồn.

Một câu nói của anh đâm thẳng vào nổi đau hiện tại của cô , thực sự ngày mai cô không muốn đi
Buồn được 5 giây , Trần Nhiên ngồi bật dậy.

Cô la lớn
" Có đồ ăn chưa , tôi đói rồi"
Đứng trong bếp Phan Văn Hàn tức tối, anh chặt mạnh cây dao trên tay xuống tấm thớt gỗ , cây dao dính chặt vào thớt.

Giọng anh gào lớn
" Không có "
Nghe được câu trả lời Trần Nhiên lạnh nhạt :" Không cần nấu nữa đâu "

Cô lấy trong tủ bàn ra ba ly mì , Trần Nhiên đặt vào tay hai người kia trong nhà hai ly mì.

Bản thân thì tiếng thẳng đến nơi đựng nước nóng
" Tự xử đi , tôi đói rồi.

Không quản mấy người nữa "
Nhìn ly mì trên tay Bùi Nam Thành đặt xuống bàn , ánh mắt anh thẩn thờ.

Bùi Nam Thành đứng dậy :" Cô ăn đi , tôi có việc đi trước"
Anh không ngờ cô có thể mời anh ăn mì nhưng bây giờ anh thực sự có việc cần giải quyết ngay lập tức
Nhìn lão đại của mình đi xa , Phan Văn Hàn nhanh chóng chạy theo.

Trước khi đi Phan Văn Hàn còn đặt biệt chạy tới bàn lấy ly mì hải ly mì.

Cả buổi trời cậu ta đã bị ức hiếp rồi , bây giờ không thể chịu thiệt tiếp được
" Lão đại không ăn cũng phải lấy, phải để cô ta lỗ một chút mới được" Cậu ta nói nhỏ
Đứng bên ngoài chờ Phan Văn Hàn đi ra , khoảng khắc Bùi Nam Thành nhìn thấy hai ly mì trên tay cậu ta.

Anh bất lực , anh thừa nhận về phương diện chuyên môn cậu ta rất giỏi nhưng về các phương diện khác thì anh không thể nói nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận