“Ta muốn dẫn Kim Mao đi, một tháng không thấy ta nó sẽ rất buồn.” Tiếu Dương ôm cổ Kim Mao ngồi chồm hổm trên mặt đất trêu chọc.
“Không được.”
“Tại sao “
Bối Nạp Đức an ủi, “Ngươi mang theo nó, chẳng khác nào nói cho người khác biết chúng ta biết chuyện tộc Sói Tuyết?”
“Vậy không thành vấn đề.” Rút đao ra, xoát xoát hai cái, phía sau tai Kim Mao, vài sợi lông mao màu đỏ bay xuống mặt đất.
“Ngươi, cái này…” Bối Nạp Đức bị hắn chọc cười, thật sự không biết phải nói cái gì cho phải với hắn.
“Nhìn không ra đúng không? Kim Mao nhiều lông như vậy, thiếu vài cái căn bản không có gì, ngươi nói đúng không Kim Mao?”
Kim Mao khóc, ta đây là minh chứng của huyết thống cao quý, không cần đến lông mao mà .
“Vậy ngươi giải thích như thế nào với người ta mang theo con sói đi tham gia Dịch lễ?”
“Nói nó là con ngươi?”
Bối Nạp Đức khiêu mi, “Con ta? Ta sao lại không nhớ ngươi đã sinh.”
“… Con nuôi cũng là con nha, ngươi xem các ngươi giống nhau nhiều như thế kia mà.” Đứng lên vỗ vỗ bả vai Bối Nạp Đức , “Bối đại nhân, đời này có lẽ ngươi sẽ không có con đẻ đâu, cho nên thừa dịp này, nhanh nhanh nhận đi.”
“Ta với nó lớn lên giống nhau?” Bối Nạp Đức vứt cho Kim Mao một cái liếc mắt, Kim Mao liền lui lui cổ, Bối Nạp Đức đối với uy áp của mình rất hài lòng.
“Đúng vậy, ngươi xem xem đều là bốn chân, một cái thân mình, một cái đuôi. Ngay cả đầu cũng giống nhau.”
“…” Người này logic hình dạng thần kì thật, “Vẫn muốn dẫn nó đi?”
Gật đầu gật đầu.
“Hai lần.”
Tiếu Dương lập tức xoay người, ôm lấy cổ Kim Mao, “Con à, ngươi ở nhà cho tốt, chờ cha trở về nha, muốn ăn cơm mà không có cơm ăn thì phải đến nhà Hi Nhĩ Đạt, trong phòng bếp bọn họ có rất nhiều thịt ngàn vạn lần không nên bạc đãi chính mình…”
Bối Nạp Đức ôm chầm Tiếu Dương, “Nó có đi hay không đều hai lần.”
Tiếu Dương đá hắn, “Ngày mai phải xuất phát ngươi có thể giữ tinh lực được không hả?”
“Ừm, nói cũng đúng.”
Cho nên không làm?
“Cho nên phải làm nhanh lên.”
…
Vì vậy hai người một đường xoay đánh tới phòng ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai Bối Nạp Đức đứng dậy trước tiên, mở cửa phòng ra liền nhìn thấy Kim Mao ngồi chồm hổm ở trước cửa phòng ngủ, đôi mắt nhìn hắn, Bối Nạp Đức hỏi, “Vẫn muốn đi?”
Kim Mao nức nở một tiếng, cúi đầu cọ xát chân Bối Nạp Đức.
“Vậy phải bảo vệ hắn tốt cho ta.” Vỗ vỗ đầu Kim Mao, Bối Nạp Đức bước đi ra ngoài chuẩn bị các công việc xuất phát.
Bộ lạc Lai Tạp có da lông và vũ khí rất nổi danh, hàng năm ở Dịch lễ bọn họ luôn mang mấy thứ này đi theo trao đổi với các bộ lạc khác tỷ như dầu đèn cầy và những thứ cần thiết.
Tiếu Dương mang theo Kim Mao đi vào rừng, nhìn thấy Hi Nhĩ Đạt dẫn người thu thập hành trang, bọc một đống lớn nhỏ.
“Mấy cái này sao có thể mang đi?”
“Ha hả, đương nhiên có thể mang được. Nhưng thật ra ngươi, mang theo nó làm gì chứ?”
Sờ sờ đầu Kim Mao, Tiếu Dương không ngẩng đầu, “Có lẽ nó cũng muốn đi xem cố hương của mình.”
“Yên tâm, mấy sợi lông mao đỏ chét của nó đều bị ta cắt rớt, không ai nhận ra được đâu.” Vén cái lỗ tai Kim Mao, Tiếu Dương khoe khoang hướng Hi Nhĩ Đạt khiêu khiêu mi.
“…”
Một tiếng thú rống rõ to truyền đến, Tiếu Dương cả kinh, “Tiếng kêu của Bối Nạp Đức! Xảy ra chuyện gì?”
“ Sao, lo lắng? .”
Tiếu Dương vứt cho hắn một cái liếc mắt, “Con trai, cắn hắn!”
Hi Nhĩ Đạt “…”
Kim mao “…”
Tiếu Dương không rảnh rỗi để ý đến vẻ mặt quái dị của hắn, Ngả Thụy Tư mang theo một đám sinh vật hình dáng giống lừa từ trong rừng đi ra, Bối Nạp Đức thì chậm như rùa theo ở phía sau.
Cân nhắc diễn đạt một chút, Tiếu Dương vẫn không nhịn được hỏi, “Ngươi mới vừa rồi kêu một tiếng, chính là la to cho bầy lừa này đi ra hả?”
Mặc dù không biết lưà là con vật gì nhưng chứng kiến vẻ mặt Tiếu Dương vặn vẹo, bộ dáng dương dương đắc ý, Bối Nạp Đức tức giận nói, “Cái này gọi là kỵ thú.”
“Dùng để cưỡi?”
“Còn có vận chuyển hàng hóa, sức chịu đựng hạng nhất đó~” Hi Nhĩ Đạt cười ha hả bổ sung.
“Chuẩn bị một chút, xuất phát.”
Các thú nhân đi ra đưa tiễn, tinh tế dặn dò bằng hữu người nhà bọn họ, Ngả Khắc cầm tay Tiếu Dương dặn dò hắn phải chú ý tốt an toàn nhất định phải bình an trở về, Tiếu Dương nhất nhất đáp ứng, “Yên tâm đi Ngả Khắc, trở về nhất định mang cho ngươi vải vóc đẹp nhất.”
Bối Nạp Đức cưỡi trên kỵ thú, đưa tay muốn kéo Tiếu Dương lên. Tiếu Dương trái nhìn phải nhìn, cuối cùng vươn tay tới.
Kỵ thú nơi này mặc dù lớn lên giống lừa, nhưng so với lừa trên địa cầu thì cao lớn hơn rất nhiều, Tiếu Dương mặc dù rất muốn thể nghiệm khoái cảm phóng túng phi lưà rong ruổi khắp nơi nhưng đó cũng là một suy nghĩ đáng để hắn cân nhắc.
“Bộ lạc giao cho các ngươi. Đạt Lực, nhất định phải phòng bị cho tốt.”
“Vâng, xin ngài yên tâm.”
Bối Nạp Đức gật đầu, “Đi thôi.”
Một chuyến ba mươi mấy người đi theo phía sau Vương bọn họ, tiểu Kim Mao chạy chậm theo sát Tiếu Dương.
“ Sao không trực tiếp đi xuyên qua?” Mấy ngày qua cưỡi thú vẫn vòng quanh đi bên ngoài rừng, Tiếu Dương có chút khó hiểu, “Như vậy không phải quanh quẩn rất nhiều đường sao?”
“ Ừ, ở bên ngoài ít dã thú có tính công kích hơn, chúng ta chạy đi tận lực không nên trêu chọc những phiền toái khác.”
“Oh.” Tiếu Dương hướng trong lòng ngực nam nhân lui lui, tìm một vị trí thoải mái chợp mắt dưỡng thần.
Mấy ngày nay vẫn cưỡi thú chạy đi, chỉ ở giữa trưa và buổi tối đội ngũ mới dừng lại nghỉ ngơi. Điều này đã làm cho thói quen luôn đi bằng phương tiện giao thông hiện đại trên địa cầu của Tiếu Dương rất không quen. Ban ngày, cưỡi lư ( động vật giống lừa) một ngày, mặc dù có Bối Nạp Đức hoàn toàn để y dựa vào nhưng vẫn làm cho Tiếu Dương rất không thoải mái. Mỗi ngày đều cưỡi thú, chân cũng cảm giác không hợp lắm, hơn nữa bởi vì trong rừng thường thường xóc nảy càng làm cho xương sống thắt lưng đau đớn.
“Mệt mỏi?”
Nam nhân bị chính mình dựa vào rõ ràng càng mệt hơn nhưng một chút cũng nhìn không ra trạng thái mệt mỏi. Người so với người thật tức chết ~~ Tiếu Dương có chút nghĩ không cam lòng.
“Ừ, ta ngủ một lúc.”
“Có muốn dừng lại nghỉ ngơi không?” Người này gần đây tinh thần càng ngày càng không tốt, ngủ suốt ngày ngay cả chính mình ôm hắn cưỡi thú cũng không biết, vuốt ve gương mặt Tiếu Dương rõ ràng có chút gầy, Bối Nạp Đức thần sắc có chút buồn bã.
“Không có việc gì, ta cũng không yếu đuối như vậy, chỉ là mệt nhọc, ngủ một hồi là tốt rồi.”
“Ừ, vậy ngủ một lúc đi.”
Đội ngũ trong phút chốc an tĩnh lại, Tiếu Dương không thích ứng được, tất cả mọi người đều nhìn thấy, mỗi buổi tối lúc lư dừng lại, sắc mặt cũng nhìn không tốt. Nhưng tiểu giống cái này chưa bao giờ vì vương được sủng ái mà tính tình nháo qua, thời điểm chưa thể nghỉ ngơi cũng chưa bao giờ yêu cầu dừng lại. Đối với tiểu giống cái kiên cường hiểu chuyện này các giống đực cũng rất bao dung.
“Ngả Thụy Tư, còn mấy ngày nữa có thể ra khỏi rừng?”
“Theo tốc độ này thì 3 ngày nữa là có thể.”
“Tới thảo nguyên là có thể bình an một chút…”
Ngả Thụy Tư sáng suốt, không nói tiếp.
Khắc Lỗ Tư cưỡi lư chạy vội, khi trở về liền nhìn thấy tiểu vương hậu ngồi phịch trong lòng Bối Nạp Đức ngủ say, vẻ mặt nhu tình của chủ tử nhà mình làm cho hắn kéo kéo da mặt mình, sờ sờ tóc.
Xem vẻ mặt thỏa mãn kia đối với Khắc Lỗ Tư thật sự nhìn không quen mà…
Bối Nạp Đức đương nhiên đã sớm nhìn thấy Khắc Lỗ Tư trở về, chỉ là một cái ánh mắt cũng lười nhìn hắn, “Nói.”
Khắc Lỗ Tư rõ ràng cảm giác tâm tình Vương nhà mình không tốt nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu, căn cứ nguyên tắc nhiều lời nhiều sai ít nói không sai liền nhanh chóng báo cáo tình huống phía trước, “Phía trước có một hồ nước.”
“Đó là tất cả?” Rốt cục cũng bố thí cho Khắc Lỗ Tư một ánh mắt nhưng lại đem đại hán lỗ mãng này sợ đến giật mình một cái.
Còn có cái gì? Không phải chỉ có một hồ nước sao?
“Vậy… vậy, Tiếu Dương tại sao lại ngủ?”
Vậy là xong, đụng trúng nòng súng rồi… Hi Nhĩ Đạt ở bên cạnh cười với vẻ mặt quỷ dị.
Bối Nạp Đức quả thật đen mặt, ánh mắt sắc lẻm xoát xoát bay về phía Khắc Lỗ Tư, “Dẫn đường. Đêm nay ăn cá, ngươi bắt.” Nói xong liền cưỡi lư dẫn đầu đi trước.
Lưu lại Khắc Lỗ Tư với vẻ mặt ủy khuất, đứng tại chỗ, khó hiểu nhìn Hi Nhĩ Đạt vui vẻ, “Ta đã làm sai gì sao?”
Hi Nhĩ Đạt quay đầu, đồng tình vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Lời nên nói thì ngươi lại không nói, không nên nói thì ngươi lại nói bừa. Ta thật sự là bội phục dũng khí của ngươi .”
Một người hai người cũng không hiểu, chỉ có thể theo người thành thật là Ngả Thụy Tư mà oán giận, “ Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Ngả Thụy Tư ngoắc ngoắc khóe miệng, “Đi.” Lưu lại cho Khắc Lỗ Tư một bộ dáng anh tuấn .
Không phải người tốt! Nhiều người như vậy muốn ăn cá ta phải bắt như thế nào đây! Dứt khoát ăn ta cho rồi.
Tới hồ nước phụ cận mà Khắc Lỗ Tư nói khi trời đã tối, mọi người đều xuống lừa, đem thú cưỡi buộc cùng một chỗ làm thành một vòng, rồi làm mấy cái lều vải giống nhà bạt (như nhà của dân tộc Mông Cổ), nổi lên đống lửa.
Sau khi nghỉ ngơi cả buổi chiều, Tiếu Dương rõ ràng là nhìn tốt hơn rất nhiều, đi theo mọi người tới tới lui lui khuân vác củi, nhìn thấy bộ dáng Khắc Lỗ Tư đăm chiêu ủ dột, liền chọt chọt hắn, “Làm sao vậy?”
“Đêm nay muốn ăn cá.”
Ăn cá tốt mà, trong bộ lạc rất ít ăn được cá cho nên cá đối với các thú nhân bộ lạc Lai Tạp mà nói coi như là một loại xa xỉ.
Vậy vẻ mặt hắn sao lại giống như bị táo bón? Ăn cá dị ứng? Hơi suy tư Tiếu Dương mở miệng nói, “Người nào sẽ đi bắt vậy?”
Khắc Lỗ Tư rốt cục vô cùng bi phẫn, kéo dài âm điệu, “Ta ~~~~~~~~~~~~~ “
“Ha ha ” Tiếu Dương không phúc hậu cười nhạo vài tiếng, nhìn nhìn Bối Nạp Đức, “Ngươi sao lại đắc tội với hắn?”
Vì đi đường nên mấy ngày nay bọn họ chỉ ăn thức ăn tự mang theo, thỉnh thoảng gặp mấy con thú nhỏ thì còn có thể bắt nướng ăn, vì vậy rõ ràng hôm nay Bối Nạp Đức đang đặc biệt chỉnh hắn.
“Ta chưa làm gì cả, chỉ mới nói hai câu Vương đã mất hứng.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Chỉ nói ‘ phía trước có một hồ nước ’ và hỏi ngươi sao lại ngủ thiếp đi. Tiếu Dương, ta nói gì đắc tội với Vương à?” Khắc Lỗ Tư một bụng bực tức rốt cục cũng có người chịu nghe hắn nói, hoàn toàn không nhận thấy người đang nghe mình kêu ca là vợ của người kia. Khắc Lỗ Tư nói tiếp, “Hắn bảo ta đi tìm hiểu tình huống phía trước thì ta đi, trở về báo cáo cho hắn thì hắn lại không vui. Ta thấy ngươi ngủ thiếp đi thì chỉ hỏi thăm quan tâm ngươi, nhưng hắn lại bắt ta đi bắt cá. Ta thà đi đánh Mông Bỉ Tượng còn hơn.”(Múp: Con dã thú xém lấy mạng Tiếu Dương ở chương trước)
Hiểu rõ mọi chuyện, lại vỗ vỗ bả vai Khắc Lỗ Tư, Tiếu Dương nói, “Nếu ta là Bối Nạp Đức cũng phạt ngươi.”
“Tại sao?”
Tiếu Dương hận không thể rèn sắt thành thép lắc đầu, “Cho ngươi đi tìm hiểu tình huống phía trước đó là phái ngươi đi làm lính trinh sát, ngươi phát hiện có một hồ nước rồi cũng nắm tình huống phụ cận tất cả rõ ràng. Ví dụ như ngươi phải biết rằng hồ rộng bao nhiêu, có dã thú không, cách chúng ta bao xa, … Những cái này ngươi cũng không biết? Bối Nạp Đức sao lại phái ngươi đi dò đường.”
Khắc Lỗ Tư bừng tỉnh đại ngộ, “Trước kia đều là Ngả Thụy Tư đi, không biết tại sao Vương lần này cho ta đi, ta đâu có biết làm. Nhưng mà Tiếu Dương ngươi thật giỏi nha.”
Đứa trẻ đáng thương, ngươi lãng phí sự đào tạo của người lãnh đạo đối với ngươi rồi.
“Hắc hắc đâu có đâu có.” Tại cảnh giáo muốn học cho giỏi thì rất vất vả, Tiếu Dương trở mình xem thường, không nhẫn tâm lại kích thích hài tử xui xẻo này.
“Vậy tại sao ta hỏi ngươi lại ngủ thiếp đi thì Vương lại tức giận?” Người trung thành bình thường đều thành thật, trong mắt Khắc Lỗ Tư thì Tiếu Dương chính là nhà thông thái phúc hậu.
“Á… Cái này ” Tiếu Dương có chút chột dạ, “Nhất định là của ngươi thất trách chọc giận hắn rồi. Hắn đây là nổi giận, nổi giận với ngươi, với lại ngươi đừng hỏi ta, ta đâu có liên quan gì.”
“Thật?”
“Thật!” Xem ánh mắt ta này chân thành thật sự đến không thể chân thành hơn. Cho nên cũng không phải do chuyện của ta nha ~
Đã làm sai chuyện sẽ thản nhiên tiếp nhận trừng phạt, điểm giác ngộ ấy Khắc Lỗ Tư vẫn phải có, “Thì ra là như vậy, Tiếu Dương đa tạ ngươi. Ta đây đi bắt cá.”
“Này đợi tí, ta đi với ngươi.” Lừa gạt đứa nhỏ thành thật như vậy, Tiếu Dương lại là có chút không đành lòng, huống chi việc này với mình cũng không phải không liên quan. Khi còn bé trèo cây lấy trứng chim hay xuống sông bắt cá lớn, Tiếu Dương cũng đều trải qua không ít, chút việc nhỏ ấy đương nhiên vẫn có thể làm nổi.
Vì vậy, trong mắt Khắc Lỗ Tư, Tiếu Dương địa vị từ nhà thông thái phúc hậu bay lên thành thần linh đến trái đất cả người lóe kim quang. Đứa nhỏ cảm động tột đỉnh, “Dương Dương ngươi thật sự rất thiện lương!”
… Cách xưng hô này ngàn vạn lần không thể để cho Bối Nạp Đức nghe thấy, nếu không hắn có thể cho ngươi đi bắt xỉ thú làm kiếm, vỗ vỗ bả vai Khắc Lỗ Tư, Tiếu Dương trượng nghĩa nói, “Yên tâm đi cứ giao cho ta.”
“Khắc Lỗ Tư, ngươi còn không đi?” Bối Nạp Đức giương mắt liền nhìn thấy hai người thân thiết với nhau, “Tiếu Dương, lại đây.”
Quay đầu lại, cấp Khắc Lỗ Tư một cái khẩu hình, “Ngươi đi trước.” Khắc Lỗ Tư hiểu rõ, nháy mắt mấy cái rồi hướng bên hồ đi đến