Dạ Thiên Tử

Quyển 4 – Chương 83: Tôn giả thần kỳ.

Thần phi kia quả nhiên là phụng mệnh Tôn giả đến mời Diệp Tiểu Thiên.

Diệp Tiểu Thiên đi theo nàng leo lên thuyền nhỏ đi vào dưới chân Thần điện. Sau khi lên bờ men theo thềm đá đi lên, Thần phi không hề dẫn hắn vào đại điện mà là đi một vòng ra phía sau đại điện.

Bên ngoài đại điện là từng dãy cột đá to, trên cột đá chi chít đầy dấu vết của thời gian, đi dưới kiến trúc hùng vĩ như thế này khiến người ta bất giác cảm thấy mình thật nhỏ bé. Đại khái là thiết kế có tính toán, khiến người đi vào thấy nơi đây thật bí ẩn, tăng sự uy nghiêm của Thần điện.

Phía sau Thần điện có một bậc thang dẫn lên tòa lầu, cũng là bằng đá nhưng hơi hẹp, nếu so với cả một tòa Thần điện to lớn như vậy thì nơi đây xây dựng thực tiết kiệm. Chỉ có một loại giải thích rằng nơi đây người của Thần điện ra vào không nhiều.

Từng bậc thềm đá đi lên, mỗi một tầng đều có lối dẫn hình vòm thông vào bên trong Thần điện. Lúc vô tình nhìn thoáng ra hắn phát hiện không chỉ trên vòm mà còn cả hai bên của thông đạo có một số lớn tượng đá, đây mới chính là công trình khổng lồ nhất.

Thần phi dừng ở tầng cao nhất cửa thông đạo, quay lại mỉm cười với Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên đi sau lưng nàng ngửi ngửi mùi hương hoa lan, nhìn bờ eo mượt mà uốn éo theo từng bước đi, cặp mông tròn vo ẩn hiện sau làn váy mỏng như cánh ve, đây chính là một loại hưởng thụ cảnh đẹp.

Khi Thần phi quay người lại, thì mắt của Diệp Tiểu Thiên vốn đã dời đi chỗ khác, thong dong, chân thành, mỉm cười thân thiết đầy phong thái của chính nhân quân tử. Thần phi cười nói tự nhiên với hắn, đưa tay mời vào bên trong thông đạo, Diệp Tiểu Thiên gật gật đầu không chớp mắt đi về phía trước.

Thông đạo rất dài, hai bên rìa có chút tia sáng xuyên vào. Càng đi vào trong thì ánh sáng ngày càng mờ ảo, các pho tượng hai bên phảng phất như sống dậy nhìn hắn, làm cho Diệp Tiểu Thiên cảm thấy bị áp lực.

Đi về phía trước, Diệp Tiểu Thiên bỗng nhiên dừng chân cười cười:

- Thật sự là hồ đồ rồi, đây có lẽ là một trong những ước nguyện ban đầu của người thiết kế nhỉ. Nếu có người yết kiến Tôn giả, nhìn thấy Thần điện rộng lớn như vậy, lại đi qua thông đao thật trang nghiêm thậm chí có chút bí hiểm, tới lúc hắn nhìn thấy được Tôn giả thì đã bị dọa sợ đến không nói nên lời, ta còn chịu ảnh hưởng đây này.

Diệp Tiểu Thiên đứng bình tĩnh trong chốc lát, rốt cuộc cũng thoát được ảnh hưởng của ngoại cảnh. Đi về phía trước, xuất hiện cánh cửa gỗ hình vòm cao khoảng ba thước đang đóng kín. Diệp Tiểu Thiên cũng không nhìn nữa mà đi thẳng về phía trước đến cuối lối đi, trước mắt liền sáng lên.

Diệp Tiểu Thiên đã đi tới phía sau của Thần điện, vừa bước đến là một vườn treo cực lớn, hoa viên được kiến tạo trên nóc cung điện, có dây leo cổ thụ lâu năm, còn có cả các loại cây ăn quả, trái lạ hiếm có.


Thậm chí có dòng suối phun, phun nước lên không trung rồi rơi xuống một tượng đá bên dưới.

Diệp Tiểu Thiên có một cảm giác kinh diễm, hắn đưa mắt nhìn quanh thưởng thức nơi như tiên cảnh này, sau đó liền thấy Thị thần Tôn giả.

Trên mặt đất đầy cây cỏ, lá cây xanh biếc, trên cành có một loại trái tựa như viên mã não đỏ. Thị thần Tôn giả đang khom người hái từng trái, phía sau có một người phụ đón lấy bỏ vào giỏ trúc.

Diệp Tiểu Thiên đi qua, người đang cầm giỏ nghe được tiếng bước chân bèn quay đầu lại nhìn hắn. Đây là một người trung niên gần bốn mươi, nhìn cách y ăn mặc hẳn là người làm vườn. Tôn giả thấy Diệp Tiểu Thiên liền cười ha hả đi tới.

Lão phân phó người làm vườn kia:

- Đi xuống rồi rửa sạch.

Sau đó nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Đến đây, mời ngồi.

Tôn giả tập tễnh đi đến lan can vườn treo ngồi xuống một cái ghế dài, vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý bảo Diệp Tiểu Thiên cũng ngồi. Diệp Tiểu Thiên đâu phải tín đồ của lão mà kinh sợ, bởi vậy không từ chối mà ngồi ngay. Trong mắt Tôn giả hiện lên một tia thưởng thức.

Nếu như Diệp Tiểu Thiên kinh sợ lão, vậy thì lão làm sao tâm sự cùng Diệp Tiểu Thiên chứ? Lão cần một người ngang hàng đến cùng trò chuyện.

Nhưng buồn cái là lão ở vị trí này quá lâu, đến nỗi lão muốn cái gì được cái đó, chỉ có điều bằng hữu thì không một người nào có thể ngang hàng để kết giao. Lão rốt cuộc thành một người cô đơn ở vị trí cao cao tại thượng.

- Ngươi là Diệp Tiểu Thiên đúng không, người đến từ đâu vậy?


Tôn giả bắt đầu mở miệng, sau khi nghe Diệp Tiểu Thiên trả lời ngẫm nghĩ một chút đáp:

- Kinh thành? Ta từng đi qua, lúc trẻ ta từng chu du khắp thiên hạ. Lúc ta đến kinh thành thì Chính Đức thiên tử đang ở ngôi, hắn là một hoàng đế rất thú vị!

Diệp Tiểu Thiên ngạc nhiên nói:

- Tôn giả đã gặp qua Chính Đức hoàng đế?

Tôn giả vuốt râu mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Ừm! Chính Đức hoàng đế không thích lễ nghi phiền phức, không thèm xem trọng cao thấp tôn ti, nho gia lễ pháp Thành Huấn tổ chế, đối với hắn mấy thứ đó đều là chó má. Hắn xây một tòa hành cung, tên là “Báo phòng”, trong đó không chỉ nuôi dự trữ dã thú quý hiếm, mà còn có Lạt ma đạo sĩ, Hòa thượng thuật sĩ, cao thủ võ lâm, nghệ nhân, phàm là người, phàm là người tài năng ở một lĩnh vực thì đều được mời vào.

- Khi đó ta đang du lịch kinh thành, lại lộ một chút công phu nho nhỏ, bị chính Chính Đức hoàng đế mời vào Báo phòng. Ha ha, Báo phòng a, Chính Đức hoàng đế chính là một gã tự kỷ, bướng bỉnh, cả triều văn võ bá quan chả ai can ngăn được hắn,... Cũng đau đầu vì hắn vô cùng.

Kể chuyện bản thân lúc còn trẻ, Tôn giả thổn thức cảm thán một hồi nhưng mặt đầy tươi cười, rồi nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Đúng rồi, ngươi lần trước nói với ta giáo phái Tây phương kia, bọn hắn căng buồm qua biển đến Kinh thành truyền giáo rồi sao? Kể về bọn hắn cho ta nghe được không?

Diệp Tiểu Thiên đối với chuyện này tự nhiên vô tri bất ngôn, mọi thứ hắn biết đều có hạn. Lúc trước thực ra là quà nhàn rỗi nên hiếu kỳ với bọn Tây dương mắt xanh tóc vàng mà chạy đi xem náo nhiệt, chứ nếu để nói kỹ càng thì hắn chẳng biết gì về tôn giáo của bọn Tây dương hết. Bất quá hắn nói vài câu, hoặc là miêu tả vẻ ngoài, Tôn giả lắng nghe rất chân thành. Diệp Tiểu Thiên nói một hồi thì thẹn nói:

- Ta biết có nhiêu đấy thôi hà.

Tôn giả nhẹ gật đầu, thở dài nói:


- Thiên hạ thật sự rất lớn, ta cho rằng tất cả địa phương đều đã đi qua rồi, không thể tưởng được thiên ngoại hữu thiên, còn nhiều chỗ như vậy. Nếu sớm biết, thì có lẽ ta đã đi tham quan...

Tôn giả quay sang Diệp Tiểu Thiên, mỉm cười nói:

- Nghi vấn của ngươi là đúng, Cổ thần giáo của chúng ta đúng là có quan hệ sâu xa với giáo phái Tây phương kia.

Diệp Tiểu Thiên đột nhiên cả kinh, hắn vốn cho là mình ẩn giấu tâm tư rất tốt, thủ đoạn lại xảo diệu, lại không nghĩ rằng lão nhân này sớm đã nhìn ra. Lúc này hắn mới nghĩ đến chuyện lão già yếu đuối trước mắt này vốn là giáo chủ đứng đầu một giáo phái cơ mà.

Thái Dương muội muội chỉ là một cô gái nhỏ mười lăm mười sáu tuổi, hiểu biết chút ít Cổ thuật thô thiển, vừa ra tay thủ đoạn đã kinh khủng như vậy.

Vậy thì Lão tổ tông chơi cổ này là nhân vật lợi hại tới bậc nào? Chỉ sợ có năng lực mà quỷ thần cũng khó lường?

Diệp Tiểu Thiên từng gặp qua rất nhiều quan lại quyền quý, có thể so với vị lão nhân trước mắt này có quyền quý hơn, thậm chí cả hoàng đế đã bái kiến. Tri thức của hắn đều do người khác truyền bảo lại, mà lão nhân trước mắt này lại từng du lịch thiên hạ, nhỡ lão động tâm cơ chơi tâm nhãn thì hắn sao có thể là đối thủ của lão chứ?

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Tiểu Thiên đổ mồ hôi lạnh, Tôn giả tựa hồ nhìn ra hắn đang thấp thỏm lo lắng, mỉm cười nói:

- Sợ rồi sao? Ngươi không cần lo lắng, lão phu sẽ không làm gì người đâu.

Tôn giả quay đầu nhìn về phương xa, xa xa là một tòa núi kỳ quái. Đỉnh núi là màu đỏ, chung quanh vùng núi thực vật rất thưa thớt.

Tôn giả nói:

- Có kẻ có dã tâm, nhòm ngó ngai vị của Tôn giả, liền lén cấu kết ngoại nhân mưu đồ chiếm đoạt. Ha ha, kỳ thực dùng bản lãnh của hắn, hắn đã có phần tâm huyết như vậy thì lão cũng để vị trí này lại cho hắn ngồi một chút cũng không sao. Bất quá...

Sắc mặt Tôn giả trầm xuống:

- Bất quá, dã tâm của hắn không chỉ là làm Tôn giả, hắn có mục đích lớn hơn. Cổ thần giáo truyền thừa đã 1500 năm, trong tay ta cũng có quang cảnh gần bốn mươi năm rồi. Ta hy vọng nó có thể tồn tại, không bị người lợi dụng mà mất đi ngàn năm truyền thừa.


Diệp Tiểu Thiên càng kinh hãi hơn, hắn không có ngờ lão gia hỏa này biết rõ mồn một chuyện Dương Ứng Long kết cấu với Cách Cách Ốc trưởng lão, thậm chí...Dương Ứng Long muốn mua chuộc mình, chắc trong nội tâm lão cũng đều biết rõ, nếu không lão nói với mình mấy lời này làm chi.

Dương Ứng Long sở dĩ công khai thiết yến trên ngọn núi đằng kia, không phải bởi vì lão già này ẩn cư sơn lâm không biết chuyện sao? Chẳng lẽ hết thảy đều là biểu hiện giả dối, kỳ thực nhất cử nhất động tại đây lão đều nắm trong lòng bàn tay?

Tôn giả tựa hồ biết ro suy nghĩ trong lòng hắn, đột nhiên dời ánh mắt từ ngọn núi màu đỏ kia, mỉm cười nhìn Diệp Tiểu Thiên nói:

- Dương Ứng Long kia, tâm thuật bất chánh! Chớ nhìn hắn được trời ban lộc, trước kia phát đạt, công thành danh toại. Nếu hắn không biết thế nào là đủ thì sớm muộn gì cũng gặp tai ương diệt tộc, ngươi cách xa hắn một chút.

Diệp Tiểu Thiên giật mình nói:

- Tôn giả biết rõ vậy sao?

Tôn giả mỉm cười nói:

- Nếu như phát sinh trước mắt của lão phu, lão phu lại không biết không hỏi không quan tâm, há chẳng phải sẽ bị gọi là lão già hồ đồ?

Một cái ý niệm kỳ dị trong đầu Diệp Tiểu Thiên đột nhiên nảy ra: “Cái gì mà tuổi thọ sắp hết, lão già này chắc giở trò quỷ rồi, lão cố ý giả vờ chết thừa cơ để những dã tâm yêu ma quỷ quái kia lòi ra, một mẻ tóm gọn?”

Tôn giả mỉm cười nói:

- Không, tuổi thọ của lão phu sắp hết, cũng sắp qua đời rồi.

Diệp Tiểu Thiên bị lão nói toạc ra ý nghĩ của chính mình, chỉ biết trợn mắt há mồm, tóc gáy đều bị dựng lên.

Tôn giả trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt có chút tinh nghịch trẻ con:

- Ngươi đừng quên ta là Thị giả (giúp việc, tùy tùng, hầu cận) của Cổ thần, dù không phải là thần nhưng cũng là bán thần. Thần không có vĩ đại như ngươi nghĩ nhưng ít nhất so với phàm nhân cũng cao cấp hơn, ngươi nói có đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận