Dạ Thiên Tử

Hoàng hôn, ánh tà dương đỏ như máu.

Trời chiều đỏ máu trải đầy trên mặt đá, trên mặt nước mờ mịt của suối nước nóng, biến cả vùng thành một màu máu, trông như địa ngục. Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi ủ rũ ngồi bên cạnh suối.

Phương pháp của Diệp Tiểu Thiên rất tốt, nhưng nơi đây cũng không phải là một vùng đất bằng phẳng, các dòng suối và những gò cao ở khắp nơi, thỉnh thoảng hai người lại phải đi vòng, hơn nữa còn đi vòng khá xa, thì làm sao có thể đi thẳng được? Mặc dù cuối cùng hai người không trở về chân núi lúc này, nhưng vẫn bị lạc đường.

Vũng nước suối này có nhiệt độ không cao, nhưng màu nước hơi lạ, mặc dù nhìn rất gần, cũng có màu xanh lam khác thường, thật ra thì đó là do trong nước có khá nhiều khoáng chất nào đó, nhưng đương nhiên Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngung Nhi không rõ nguyên nhân, cho nên t thấy có con cá bơi lội trong đó, hẳn là nước không độc, nhưng Triển Ngưng Nhi vẫn không dám uống nước.

Diệp Tiểu Thiên khát nước không chịu nổi, hắn nghĩ cá có thể sống trong vũng nước này, thì uống nước này vào chắc không có vấn đề gì, cho nên hắn đánh bạo uống no cả bụng. Hắn dùng một cành cây đâm trúng một con cá lớn, nặng chừng mười cân, hơi giống cá chép. Có lẽ chưa bao giờ thấy con người, con cá không hề đề phòng đối với Diệp Tiểu Thiên, cho nên bị hắn dễ dàng đâm trúng, mang lên bờ.

Diệp Tiểu Thiên gom lại một đống củi khô và có lá khô, vừa gõ hai tảng đá cứng vào nhau “chát chát” cho tóe lửa, vừa quay lại nhìn Thiên Ngưng Nhi, thấy môi nàng hơi bị nứt nẻ, bèn nói:

-Uống chút nước đi, nước này nhìn có vẻ hơi lạ một chút, nhưng không có độc.

Triển Ngưng Nhi liếm môi một cái, rốt cuộc không chịu nổi sự hành hạ của cơn khát, đi tới cạnh con suối, vốc lên một bụm nước, cẩn thận uống vào.

Hai tay Diệp Tiểu Thiên nhanh chóng mỏi rời, rốt cuộc cũng đánh được lửa. Đống lửa cháy rực, Diệp Tiểu Thiên cũng không làm sạch ruột cá, liên xuyên cả con cá lên cành cây, gác trên lửa nướng, rất nhanh, mùi cá nướng thơm thơm bốc lên.

Triển Ngưng Nhi ngồi bó gối bên cạnh đống lửa, lo lắng nhìn lên bầu trời trời đã hoàn toàn xuống núi, một vầng trăng đang từ từ nhô lên. Thiên Ngưng Nhi thở dài nói:

-Có lẽ vùng cấm địa của Lôi thần cũng không lớn lắm, vì sao đi mãi mà không ra được? Chúng ta không đến nỗi phải ở chỗ này cả đời đấy chứ?


Diệp Tiểu Thiên đang cẩn thận xoay con cá, tránh cá bị cháy khét, nghe Triển Ngưng Nhi nói vậy, hắn liếc nhìn nàng, bỗng cười ha hả.

Triển Ngưng Nhi cau mày nói:

-Ngươi cười cái gì?

Diệp Tiểu Thiên nói:

-Ta cảm thấy bị nhốt ở chỗ này cũng không tệ. Ở đây có nước uống, có cá ăn, lại có một cô nương xinh đẹp ở chung, nếu ra không được, chúng ta liền kết nghĩa vợ chồng, sinh một đống con cái ở đây đi! A! Ngẫm lại thật không tệ chút nào!

-Nói linh tinh! Triển Ngưng Nhi tức giận, lập tức đứng phắt dậy,

Diệp Tiểu Thiên liền nói:

-Này này, cô định làm cái gì? Ở đây chỉ có hai chúng ta thôi đó, cô phải tương thân tương ái tới ta mới đúng chứ? Nếu cổ đánh ta chạy mất, chỉ còn lại một mình cô, nếu sấm sét lại đánh xuống.

Diệp Tiểu Thiên vừa nói tới đây, xa xa liền vang lên tiếng sấm rền, Triển Ngưng Nhi sợ tới mức cả người khẽ run lên, cũng không dám ra oai nữa.

Diệp Tiểu Thiên đắc ý cười rộ lên.

Diệp Tiểu Thiên chưa hiểu rõ về cấm địa Lôi thần này, mặc dù hắn cảm thấy địa hình nơi đây hơi khác thường, nhưng chỉ cần không đói chết, sẽ tìm được cách để ra ngoài. Dù nơi này có rộng lớn, cũng có thể dần quen thuộc, lúc đó chẳng lẽ không đi ra được? Bởi vậy hắn không hề lo lắng, thản nhiên đùa giỡn với Triển Ngưng Nhi.


Cá chín, Diệp Tiểu Thiên bất chấp bị phỏng, liền xé một miếng cá, vội vội vàng vàng bỏ vào miệng, nhai nhồm nhoàm, nói:

-Ừm! Thơm quá! Nào, mau tới ăn đi!

Nấp sau một khối nham thạch ở phía xa xa, Bạch Tiểu Hiểu thò đầu ra quan sát động tĩnh bên này, ngửi ngửi mùi cá nướng theo gió bay tới, lặng lễ nuốt nước miếng.

***

Trong một sơn động bí mật giữa rừng rậm, một đống lửa đang cháy ở sâu trong động. Bởi vì sơn động quanh co, ngăn ánh lửa lại, chỉ cần ở xa cửa động, sẽ rất khó phát hiện ánh sáng trong động. Trong sơn động, một đám người Miêu ngồi lặng lẽ, họ vừa mới ăn tối xong, đang nghỉ ngơi.

Chỗ sâu nhất sơn động rất rộng rãi, cao hơn mười trượng, chu vi chừng mười trượng. Trên vách đá, một cái bóng cao lớn đang liên tục đi tới đi lui.

Bên cạnh đống lửa, Cách Mão Lão chắp tay sau lưng, đôi mày nhíu chặt, đi đi lại lại, trong lòng không sao quyết định được. Ông ta là trưởng lão được tôn giả tín nhiệm nhất, cũng là người có thực lực gần với trưởng lão. Cách Cách Ốc, ai cũng biết ông ta trung thành và tận tụy đối với tôn giả, nhưng nào ai biết ông ta cũng ngấp nghé vị trí tôn giả?

Lúc trước bị đuổi khỏi Thần điện, đến khu vực Lạp Khoa Trại truyền giáo, ông ta cũng đã canh cánh trong lòng: Ông ta nhiều năm trung thành tận tụy phục vụ lão già kia, chẳng phải là vì một ngày kia có thể thừa kế địa vị của lão? Nhưng bây giờ ông ta bị đuổi đi, vị trí tôn giả rõ ràng là không có duyên với ông ta rồi.

Từ đó trở đi, ông ta liền nổi dị tâm, muốn chiếm lấy địa vị tôn giả. Sau khi tin tức tôn giả gặp nạn truyền ra, thỉnh thoảng Cách Mão Lão mới xuất hiện công khai ở Lạp Khoa trại, phần lớn thời gian, ông ta canh giữ gần Thần điện, bí mật liên lạc với thân tín chuẩn bị đối phó với biến đổi đột ngột.

Xem ra hôm nay tôn giả sắp chầu trời rồi, các thế lực khắp nơi đã tụ tập chung quanh Thần điện, tôn giả phong tỏa Thần điện, hiển nhiên là muốn đợi người mang ngọc bài tới. Đáng tiếc là lúc đó bọn thuộc hạ ra tay quá nhanh, không giữ người sống, nếu không cũng có thể biết rõ là tấm ngọc bài này rốt cuộc là muốn giao cho ai, để giải quyết tận gốc.


Lúc này Cách Mão Lão tuyệt đối không ngờ rằng, tấm ngọc bài này là đưa cho mình, người biết rõ nội tình chỉ có Diệp Tiểu Thiên, Triển Ngưng Nhi và An Nam Thiên, đoán ra dụng ý của tôn giả chỉ có một mình Dương Ứng Long, mấy người đó làm sao lại truyền tin tức lung tung ra ngoài?

Kết quả là Cách Mão Lão lấy được ngọc bài, cũng không dám tùy tiện xuất hiện, vẫn ở nơi này ra sức suy đoán rốt cuộc tôn giả định đưa ngọc bài cho ai, coi như ông trời cũng trêu ngươi.

-Không thể đợi thêm nữa!

Cách Mão Lão dừng bước, cẩn thận tính toán: “Một khi ngọc bài đưa tới không đúng địa chỉ, không dám chắc tôn giả không có hậu chiêu. Nếu như trước lúc tắt thở, lão ta đã tìm được người thừa kể và công khai tuyên bố trước chín động, tám mươi mốt trại, thì trừ phi mạo hiểm trở thành kẻ địch của chín động tám mươi mốt trại, nếu không, sẽ không ai dám làm khó dễ người thừa kế, lúc đó mình sẽ không còn cơ hội nữa.

Trước mắt, chỉ có lợi dụng miếng ngọc bài này để lẻn vào Thần điện, vạn bất đắc dĩ sẽ tiêu diệt tôn giả, đứng ra giả mạo ý chỉ của tôn giả để tiếp nhận vị trí, đến lúc đó An gia cùnõa nhòm ngó vị trí tôn giả, nhưng thực lực của họ không bằng mình, chứ chưa nói Cách Cách Ốc, không dám sinh dị tâm, cũng chỉ có thể ủng hộ mình đăng vị. Tuy đối thủ duy nhất là Cách Cách Ôc có Dương Ứng Long hậu thuẫn, lúc đó cũng sẽ vô kế khả thi. Đợi mình trở thành tôn giả, sẽ tìm cơ hội giết chết hắn, việc lớn tất thành!”

Nghĩ tới đây, ánh mắt Cách Mão Lão lóe lên vẻ kiên quyết: “Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con! Sẵn có ngọc bài trên tay, bất kể thế nào ta cũng phải xông vào Thần điện một phen!

***

Vầng trăng nhô lên cao, sáng tỏ như lụa. Trên mặt nước luôn tràn ngập hơi nước, dưới ánh trăng chiếu rọi, tựa như ảo mộng. Lúc hoàng hôn, cảnh tượng trông như địa ngục, lúc này lại có vẻ tao nhã của chốn thiên đường.

Diệp Tiểu Thiên dựa vào một tảng đá bóng loáng ngủ say. Tảng đá hơi ấm áp, là do địa nhiệt mà ra. Suốt một ngày bôn ba vất vả, Diệp Tiểu Thiên thật sự mệt mỏi, cho nên lúc này ngủ rất say.

Triển Ngưng Nhi ngủ trên một tảng đá lớn ở cách đó không xa, ở giữa có một chỗ hõm xuống, vừa đủ để náu thân. Tuy tảng đá cứng rắn, nhưng đối với một người đã quá mệt mỏi, cũng vẫn là một chiếc giường tốt nhất, cho nên nàng ngủ cũng rất say sưa.

Cách đó không xa dưới ánh trăng, một đám côn trùng màu đỏ chậm chạp bò tới, trong bóng đêm, vô số côn trùng đỏ hơi ngả thành màu đen, lớp đá màu đỏ thẫm tiệp màu với chúng, chỉ khi chúng bò trên mặt đất, mới có thể mơ hồ phát hiện được sự tồn tại của chúng. Vô số côn trùng tập trung lại một chỗ trên mặt đất, tựa như một tấm thảm màu đen, chậm chạp nhích tới trước.

Con cá lớn hơn mười cân bị Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi ăn hết một phần ba, xương cá ném trên mặt đất, còn hơn phân nửa con cá trên nhánh cây, mùi cá hấp dẫn lũ sâu. Lúc đầu tấm thảm côn trùng chuyển động không mục đích, dần dần hướng về phía chỗ ngủ của Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi bò tới.

Bạch Tiểu Hiểu rón ra rón rén đi tới, ngửi được mùi cá thơm, nàng không kìm được nuốt nước miếng, hôm nay nàng cũng vừa mệt vừa đói, bụng sôi lên òng ọc. Liếc mắt nhìn thấy Triển Ngưng Nhi và Diệp Tiểu Thiên đang ngủ say, Bạch Tiểu Hiểu liền giơ tay cầm lấy nhánh cây xiên con cá.


Cá lớn nướng chín, vẩy cá đã tróc ra, do cá nhiều thịt, dù chưa làm sạch nội tạng cũng sẽ không đến mức cắn phải, Bạch Tiểu Hiểu yên tâm cắn ăn. Mặc dù con cá đã nguội, nhưng mùi thơm vẫn xông vào mũi, miếng cá vừa vào đến miệng, lập tức khiến nàng ứa nước bọt.

Bạch Tiểu Hiểu ăn ngấu nghiến như hổ đói, đến khi con cá chỉ còn lại một phần, cơn đói mới dịu đi một chút. Bạch Tiêu Hiểu cẩn thận đặt lại con cá vào chỗ cũ, nhẹ nhàng giơ đao lên.

Sau một lát suy nghĩ, Bạch Tiểu Hiểu quyết định giết Triển Ngưng Nhi, để lại Diệp Tiểu Thiên, võ công của Triển Ngưng Nhi còn cao hơn cả nàng và rất nguy hiểm, nếu như bỏ lỡ cơ hội rất tốt này, lần sau chưa chắc còn có cơ hội hạ thủ, mà Diệp Tiểu Thiên không cό νό công, nàng có thể tùy ý định đoạt.

Đối với khu cấm địa kỳ dị này, Bạch Tiểu Hiểu cũng hết sức sợ hãi, nàng không muốn một mình ở nơi này, cho nên mới muốn giữ lại người yếu thế hơn cho có bạn, muốn giết thì đợi sau khi rời khỏi câm địa này rồi tính sau. Quyết định xong, Bạch Tiểu Hiểu liền rón rén tới gần Triển Ngưng Nhi đang say ngủ.

-Phụp!

Chỉ còn một chút nữa là Bạch Tiểu Hiểu đến gần Triển Ngưng Nhi, chợt dưới chân nàng vang lên tiếng giẫm vỡ thứ gì đó, nàng vội vã dừng bước, cẩn thận nhìn Triển Ngưng Nhi, thấy nàng ta ta không tĩnh dậy, mới đưa mắt nhìn xuống chân, nhưng không phát hiện được cái gì lạ, nên lại hết sức cẩn thận bước tới một bước.

-Phụp!

Lại một tiếng động vang lên, Bạch Tiểu Hiểu chán nản dừng bước, thấy Triển Ngưng Nhi vẫn chưa tỉnh, vội lặng lẽ ngồi xổm xuống, cố gắng xem thử rốt cuộc mình đã giẫm vỡ thứ gì. Nàng cúi thấp đầu xuống mặt đất, mơ hồ nhìn thấy dường như có vật gì đó ngọ nguậy, liền đưa tay ra sờ thử.

Trên mặt đất là lũ côn trùng đang bò lúc nhúc, vừa rồi bị Bạch Tiểu Hiểu giẫm chết khá nhiều, nhưng vô số con khác đã bỏ dọc theo chân nàng, nhanh chóng bò lên mình nàng. Khi Bạch Tiểu Hiểu đưa tay ra sờ, lũ côn trùng trên mặt đất đột nhiên giương cánh ra bay lên, lao về phía mặt nàng.

Khả năng tự bảo vệ của loại côn trùng này rất kém, dễ dàng bị người giết chết, mặc dù nó có cánh, nhưng khoảng cách bay được cũng không xa, tối đa chỉ khoảng một thước, nhưng trong tình thế này, như thể cùng đã đủ, những con côn trùng nhỏ lập tức bu đây mặt Bạch Tiểu Hiểu.

-A...!

Một tiếng hét vô cùng thảm thiết vang lên, khiến Triển Ngưng Nhi và Diệp Tiểu Thiên bừng tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận