Dạ Thiên Tử

Vừa thấy đám kia tới gần, La Đại Hanh hoảng hốt lôi một cục gạch từ trong cặp ra siết chặt hét lớn:

- Các người muốn làm gì?

Sắc mặc Diệp Tiểu Thiên đại biến. Hắn vốn tưởng rằng những tên “nhị thế tổ” này không rành thế sự, dùng lời ngon ngọt lừa gạt một tí là qua chuyện, ai ngờ những người này lại khó đối phó như vậy.

Kỳ thực đây cũng là sai sót của Diệp Tiểu Thiên. Hắn không có quen biết với “nhị thế tổ” nên nào biết đặc điểm lớn nhất của loại người này chính là không nói đạo lý, không sợ đe dọa, không biết trời cao đất rộng, nếu muốn bọn họ chịu thua chỉ có cách phải mạnh mẽ hơn bọn họ. Nếu như bọn họ thấu tình đạt lý hoặc là cân nhắc lợi hại thì đâu có phải gọi họ là “nhị thế tổ” chứ?

*Nhị thế tổ là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.

Mắt thấy bọn họ nhao nhao ào tới mình, Diệp Tiểu Thiên cũng luống cuống lui về phía sau, lớn tiếng gào:

- Các người không được qua đây! Tổn thương mệnh quan triều đình là tội lớn đấy.

La Đại Hanh siết chặt cục gạch, thấy bọn họ lao tới cũng quát to:

- Không được chém ta!

Trong nháy mắt gã cầm cục gạch đập xuống, quơ quào nhưng mà... gã trợn mắt xem xét lại thì thấy đám người dữ dội kia đã vượt qua mình mà đuổi theo Diệp Tiểu Thiên.

La Tiểu Diệp thấy tình cảnh này vội vàng hô:

- Các người không nên khinh cử vọng động, hắn là mệnh quan triều đình, các ngươi muốn gặp đại họa sao?

Đám tú tài ngừng lại một giây, không biết là ai hô một tiếng: “Pháp bất trách chúng!” rồi lại tiếp tục đuổi theo.

La Tiểu Diệp thấy thế vội vàng phân phó tên lính, bộ khoái cùng dân tráng:

- Nhanh! Nhanh mang Ngải Điển sử về đây. Tuyệt đối không làm bị thương những người kia.

Diệp Tiểu Thiên cùng La Tiểu Diệp dẫn người lên núi vốn là để ngăn cản hai phe tú tài quyết đấu, trước đó không hề nghĩ tới Diệp Tiểu Thiên sẽ là mồi lửa trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Hôm nay Diệp Tiểu Thiên bị vây quanh, bọn họ muốn xông vào cứu nhưng lại không thể làm những người tú tài kia bị thương, nói cứu Diệp Tiểu Thiên ra đâu có dễ như vậy.

Diệp Tiểu Thiên không ngờ khả năng đe dọa của những vị tú tài này lớn hơn một chút, dù sao hắn và những người này cũng đâu có quan hệ gì, lần này ra mặt vì can ngăn bọn họ quyết đấu, nói cho cùng là có lòng tốt. Hắn lại có thân phận mệnh quan triều đình. Không ngờ những tên nhị thế tổ này lại ương ngạnh không biết cảm kích mình.

Trong nội tâm nghĩ như vậy là một chuyện, mắt thấy hơn mười cây đao sắc bén đang kề trước cổ, đó lại là một chuyện khác. Diệp Tiểu Thiên nhanh chóng lui về phía sau bối rối, chợt thấy không xa bên cạnh gốc cây Tùng có một Miêu nữ, đang lấy tay che miệng mà giao phó cho một tên nam tử điều gì.

Miêu nữ này toàn thân trang sức bạc lóng lánh, bên hông còn có loan đao tinh xảo. Diệp Tiểu Thiên không chút nghĩ ngợi lập tức chạy tới thò tay rút bội đao bên hông Miêu nữ kia, kề cổ nàng:

- Không ai được tới đây!

Khi Diệp Tiểu Thiên vừa đến huyện Hồ, tận mắt thấy đàn ông tộc Miêu bảo vệ người cùng bổn tộc như thấy nào, trong mắt thấy chí ít một nửa bọn tú tài này là người Miêu, nếu mình có con tin trong tay bọn họ sẽ không dám vọng động, ngăn cản được người khác tiến lên.

Những tên tú tài kia quả nhiên đứng lại. Đại hán bên người Miêu nữ kia vừa sơ vừa giận quát to:

- Ngươi dám!

Gã thò tay muốn rút đao, Diệp Tiểu Thiên cũng là nhân vật cầm được buông được, trước mắt không hề tỏ ra thương hương tiếc ngọc, tay khẽ động làm bộ như muốn cắt yết hầu cô nương.

- Lùi lại!

Diệp Tiểu Thiên quát chói tai, đại hán kia nhìn động tác của hắn nhất thời sắc mặt đại biến:

- Không được động thủ! Ta lui! Ta lui!

Gã lui ba bước rồi đứng lại.

La Đại Hanh cầm theo cục gạch quát:

- Không cho phép tổn thương đại ca của ta!

Rồi co chân đuổi theo Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên trong nội tâm cảm thấy được an ủi:

- Vị huynh đệ này quen biết nhau vì 50 ngân lượng lại là cái người nghĩa khí. Mặc dù hơi khờ một chút nhưng mà thực đáng giá để tương giao.

Bất quá, đáng giao kết thì vậy chứ thằng nhỏ này thường xuyên thành sự thì ít bại sự thì nhiều, không giao cho nó chuyện lớn được, Diệp Tiểu Thiên cũng không dám để cho gã can vào chuyện này liền la to:

- Đại Hanh! Ngươi đừng tới đây! Ta không sao!

Đại Hanh thực nghe lời, ngoan ngoãn lui sang một bên. Diệp Tiểu Thiên lại hét lớn:

- Lùi lại! Mọi người lùi lại hai mươi bước cho ta! Nếu không tiểu nha đầu này nhất định phải chết.

Đại hán bên người Miêu nữ nhỏ kia nghiến răng nghiến lợi một phen, quay đầu lại rống ro:

- Lùi lại, lùi lại hết cho ta!

Nói cũng kỳ quái, những tên tú tài kia trước nay không coi ai ra gì lại nghe lời gã, nhao nhao lui ra ngoài, trong đó cũng có vài người không chịu nghe theo nhưng mà lại có người khác rỉ tai gã nói vài câu, nhất thời biết sắc cũng nhao nhao lui ra.

Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: “Bọn chúng đối với đồng tộc quả nhiên đặc biệt ân cần, có con tin trong tay, nguy hiểm tới tính mạng đã không còn. Nói không chừng ta đây quậy thêm chút nữa có thể sẽ dẹp yên trận quyết đấu hôm nay. Nếu bọn chúng quay lại tìm ta thì cứ ném cho đám người Hoa Tình Phong, Mạnh Khánh Duy là được.”

Lý Vân Thông đứng bên ngoài thấy vậy ngây người, Ngải Điển sử tột cùng là quan hay là phỉ? Bắt cóc con tin?

Diệp Tiểu Thiên cười lạnh, liếc nhìn đám tú tài kia, thấy bọn họ thay đổi sắc mặt, nhưng nhìn kỹ thì thấy ánh mắt lại rất cổ quái, dường như... có chút hả hê?

Diệp Tiểu Thiên cảm giác kỳ quái. Miêu nữ đang bị hắn dùng đao khắc chế hơi quay đầu lại, nghiêng nghiêng nhìn hắn, âm thanh lạnh lùng nói:

- Vốn là lên kế hoạch lợi dụng ta, lại dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt ta, hiện tại ngươi lại dám biến ta thành con tin! Chào ngươi! Lá gan của ngươi còn lớn hơn cả Thiên Đô!

Diệp Tiểu Thiên nhìn lại, nghẹn ngào kêu lên:

- Ngưng Nhi cô nương!

Hắn kinh động, loan đao đang đặt trên cổ Triển Ngưng Nhi liền run rảy hạ xuống. Triển Ngưng Nhi bất động không hoảng hốt, một cái đùi phải đột ngột nhấc lên.

Một dấu giày đường đường chính chính đạp vào trán Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên cảm thấy trời đất quay cuồng “lộp bộp” lùi lại ba bước, ngã ngồi trên mặt đất, loan đao trong tay cũng vứt qua một bên.

La Đại Hanh thấy thế hét lớn một tiếng, vừa định cầm cục gạch xông tới thì bị mấy tên tú tài kia đè lại. Sự tình kỳ quái, Diệp Tiểu Thiên đã mất đi con tin, mọi người vẫn như trước đứng cách đó hai mươi bước, không một ai tiến lên.

Triển Ngưng Nhi lạnh lùng, từng bước tiếng gần Diệp Tiểu Thiên, đi đến cạnh chiếc loan đao, giẫm nhẹ một cái, đao kia liền bay lên không trung, “vút” một cái chuôi đao liền nằm trong tay Triển Ngưng Nhi.

Triển Ngưng Nhi dùng ngón tay cạo nhẹ lưỡi đao, một đôi ánh mắt không ngừng lưu luyến trên cổ Diệp Tiểu Thiên. Mắt thấy một đôi giày da hươu nhỏ thong tha bước đến trước mặt, Diệp Tiểu Thiên đột nhiên giơ lên một tay:

- Giao dịch!

Diệp Tiểu Thiên giơ một tay cao cao, nói với Triển Ngưng Nhi:

- Giao dịch! Ta và ngươi làm một giao dịch! Ngươi buông tha ta... ta nói cho ngươi biết một bí mật!

Triển Ngưng Nhi vốn ngẩn ngơ, lập tức cười mà như không cười:

- Lại muốn gạt ta? Ngươi cho là ta còn có thể mắc lừa?

Triển Ngưng Nhi thổi nhẹ lưỡi đao, nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Ngươi không cần sợ, ta không thể giết ngươi! Chỉ là cho ngươi một chút ký hiệu, giúp ngươi nhớ kỹ giáo huấn này. Ngươi xem ta lấy một lỗ tai của ngươi có được không? Cho ngươi lưu lại thanh danh Điển sử một tai, nghe rất thú vị nhỉ!

Triển Ngưng Nhi vung tay, ánh đao xẹt một đường hồ quang.

- Từ Bá Di!

Diệp Tiểu Thiên lại kêu to một tiếng, Triển Ngưng Nhi lập tức ngừng đao, lưỡi dao sắc bén đặt bên trên lỗ tai hắn, một giọt mồ hôi từ trán Diệp Tiểu Thiên lăn xuống, hắn không dám thất lễ, vội vàng nói:

- Ta dùng bí mật của Từ Bá Di Từ công tử đổi cho ngươi, ngươi tha ta một mạng, như thế nào?

- Từ công tử?

Triển Ngưng Nhi hơi nghi hoặc:

- Từ công tử... Bí mật gì?

Diệp Tiểu Thiên biết rõ đem vị thiên sứ cứu mạng này ra nhất định có tác dụng, Diệp Tiểu Thiên lập tức chắc chắn hơn, cười hắc hắc, duỗi một ngón tay tiêu sái đẩy đao Triển Ngưng Nhi ra, từ dưới đất bò dậy, chỉnh ngay ngắn quan phục, phủi phủi bụi đất...

Triển Ngưng Nhi đạp một chân vào mông hắn, Diệp Tiểu Thiên thoáng cái té trên mặt đất, Triển Ngưng Nhi hung hăng nói:

- Tha cho ngươi một cái mạng không có nghĩa là sẽ không đánh ngươi! Có chuyện mau nói! Có rắm mau thả! Còn dám làm bộ ta tự đi hỏi Từ công tử.

Diệp Tiểu Thiên xoa mông từ dưới đất bò dậy, cắn răng nghiến lợi: “Mụ la sát sao dữ như vậy! Làm ta bị vây khốn, còn bắt ta làm bảo bối! Nếu như không phải vì bối cảnh của ngươi rất lớn, ta không muốn gây phiền toái thì đã sớm ra thủ đoạn bắt ngươi phải quỳ phục dưới chân ta...”

Diệp Tiểu Thiên trong lòng kiêu ngạo, lại ngẩng đầu, nhưng mặt mũi tràn đầy vẻ tươi cười:

- Ngưng Nhi cô nương, nếu là bí mật thì Từ công tử làm sao lại đi nói cho ngươi biết? Chuyện này chỉ có ta ở đây, ngươi mới có thể biết được.

Triển Ngưng Nhi nhìn hắn chằm chằm nói:

- Đừng lắm mồm nữa, nói mau!

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Tốt! Từ Bá Di là đệ tử của huyện học, ngươi biết chưa?

Triển Ngưng Nhi ung dung nói:

- Tại đây? Ta đương nhiên biết rõ, ta còn biết huyện Hồ có nhiều tú tài như vậy, chỉ có mình hắn là có thực tài, tương lai thi cử đậu Tiến sĩ, tài năng của hắn, toàn bộ người trên Hoàng Đại Tiên lĩnh cộng lại cũng không sánh nổi!

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Trừ cái đó ra, gia cảnh của hắn như thế nào Ngưng Nhi cô nương cũng biết sao?

Triển Ngưng Nhi nói:

- Nhà hắn? Hắn ẩn cư ở thâm sơn, trong nhà chỉ có cha mẹ.

Diệp Tiểu Thiên “Haaa” một tiếng, nói:

- Cái này chính là bí mật mà Diệp mỗ muốn nói cho ngươi biết, Từ Bá Di kỳ thật không ở trên núi, hắn...

Thanh âm Diệp Tiểu Thiên đột nhiên im bặt, Triển Ngưng Nhi nhíu mày nhìn hắn, vội la lên:

- Nói tiếp đi! Sao lại không nói tiếp?

Diệp Tiểu Thiên đảo mắt, thầm nghĩ: “Mụ la sát này tính tình hung dữ như vậy, nếu biết Từ Bá Di lừa nàng, trong cơn tức giận không tuân thủ hứa hẹn, một đao bổ đôi ta, nàng tìm ta mà phát tiết thì ta biết tìm ai kêu oan đây?”

Diệp Tiểu Thiên cẩn thận nói:

- Ngưng Nhi cô nương, trước hết ngươi phải thề, muốn ta nói cho ngươi đại bí mật này ngươi tuyệt đối không được đụng đến ta dù một đầu ngón ta!

Chợt nhớ tới cái ót đau nhức Diệp Tiểu Thiên lại tranh thủ bổ sung một câu:

- Một đầu ngón chân cũng không được!

Triển Ngưng Nhi trừng mắt liếc hắn một cái, nói:

- Bổn cô nương nhất ngôn cửu đỉnh, có thể lừa gạt ngươi hay sao!

Triển Ngưng Nhi giơ lên ba ngón nhìn trời thề:

- Ta Triển Ngưng Nhi thề với cổ thần, nếu ngươi nói ra bí mật của Từ công tử, ta tuyệt đối không ra tay động chân với ngươi, nếu không vạn cổ xuyên tim! Được chưa?

Diệp Tiểu Thiên:

- Động tay động chân...

Triển Ngưng Nhi vung đao lên, không chờ được quát:

- Ta đã thề rồi, còn không nói mau?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui